Hợp Đồng Tình Nhân (Người Tình Hợp Đồng Của Tổng Giám Đốc Bạc Tình)

Chương 258: Bị làm nhục ngược lại




Diệu Tinh tự giam mình ở trong phòng làm việc, uống liên tiếp ba ly cà phê. Ở bên cạnh cô, giấy vụn đã bị ném đầy đất. Ở sau buổi gặp mặt Tịch Mạt trở về, cả người Diệu Tinh liền trở nên càng thêm bấn loạn hơn. Khiến cho tất cả những người tìm đến Diệu Tinh cũng đều trù trừ ở bên ngoài không ai dám đi vào. Đây là người từ Tổng Công ty tới đây, mà tính khí của tiểu thư Lau­ra thế nào, đương nhiên là mọi người đều rất rõ ràng. Ngay cả Ann khắp nơi khắp chốn cũng bắt đầu phải cẩn thận một chút.

"Ann, đi rót cho tôi một ly cà phê mang vào đi!" Diệu Tinh không hề ngẩng đầu lên, chiếc bút trong tay đang chuyển động bay nhanh ở trên tờ giấy, thì tự nhiên “cách” một tiếng! Đầu ngọn bút bị gảy lìa... @MeBau*diendan@leequyddonn@ Chát! Diệu Tinh tức giận ném luôn cây bút rơi ở trên bàn.

"Ô ô... Mẹ..." Bên tai của Diệu Tinh vẫn quanh quẩn tiếng khóc của đứa trẻ. Diệu Tinh cau mày, che lỗ tai thật chặc, thân thể của cô có chút hơi run rẩy nho nhỏ.

"Ann!" Diệu Tinh đang kêu to, một ly nước đã để ở trước mặt của cô.

"Tôi nói..." Diệu Tinh không vui ngẩng đầu lên. Nhìn thấy Carlos, cô liền ngẩn người ra." Carlos!"

"Em đã uống ba ly cà phê rồi!" Carlos cười ôn nhu, "Tâm tình không tốt thì em hãy đi ra ngoài đi dạo một chút, tại sao cứ phải đóng cửa giam mình ở trong phòng làm việc như thế! Em như vậy, làm cho tất cả mọi người không ai dám đi vào để báo cáo công tác!"

Diệu Tinh xoa xoa nơi huyệt Thái Dương."Sor­ry (Xin lỗi – tiếng Anh trong nguyên bản),die,n;da.nlze.qu;ydo/nn em không nên mang tâm tình của mình vào trong công việc!" Chỉ là lúc này trong lòng của cô thật sự rất loạn.

"Em nói xin lỗi để làm gì kia chứ?" Carlos lôi kéo Diệu Tinh ngồi xuống. "Không phải là em đi ra ngoài để gặp bạn của mình hay sao, thế nào mà ngược lại, tâm tình lại không tốt như vậy!" Carlos cầm bàn tay của Diệu Tinh ở trong lòng bàn tay của mình. "Sau thủ thuật sau cô ấy đã khôi phục như thế nào rồi?"

"Cũng không tệ lắm!" Diệu Tinh gật đầu. "Carlos, cám ơn anh đã quan tâm đến bạn bè của em!"

"Lau­ra, em thật sự giống như càng ngày càng khách khí đối với anh! Bạn bè của em thì cũng chính là bạn bè của anh mà. Anh quan tâm đến cô ấy cũng là điều nên làm!" Carlo nói xong liền ôm Diệu Tinh vào trong ngực mình: "Không nên tạo cho mình quá nhiều áp lực như vậy! Lau­ra, bây giờ em ần phải buông lỏng mình ra một chút."

Buông lỏng, làm thế nào để buông lỏng đây. Diệu Tinh nắm chặt ngón tay. Trong lòng của cô cực kỳ cảm thấy khó chịu. Tựa hồ tùy thời cũng sẽ bởi vì không thể hít thở được mà chết đi...

Bệnh viện.

Tiêu Lăng Phong bởi vì vết thương nhiễm trùng mà dẫn đến lại bị phát sốt rất cao, mà cơn sốt cao này không làm sao hạ xuống được lại một lần nữa. Hiện tại cả người anh cũng đã mơ mơ màng màng, trong miệng càng không ngừng gọi tên Diệu Tinh. Nhìn bộ dạng này của Tiêu Lăng Phong, Tịch Mạt là vừa sốt ruột vừa tức, lại vừa đau lòng...

"Đã mười mấy giờ rồi, tại sao anh ấy vẫn còn không tỉnh lại chứ?" Tịch Mạt sờ sờ lên cái trán Tiêu Lăng Phong. Đầu của anh nóng bỏng dọa người: "Thật là, bệnh viện này sao vậy? Ngay cả sốt cao mà cũng không làm hạ xuống được!" Tịch Mạt giận đến kêu to. "Em muốn chuyển viện!"

"Tịch Mạt, em hãy bình tĩnh một chút!" Bùi Hạo Thần lôi kéo Tịch Mạt đang nổi giận đùng đùng. "Hiện tại, anh trai của em là bị mắc tâm bệnh!"

"Đúng vậy đó! Tịch Mạt, em và Diệu Tinh là bạn tốt của nhau, em hãy đi khuyên nhủ cô ấy đi!" Ti Khiết lo lắng đi lòng vòng. "Cô ấy nhất định sẽ nghe lời nói của em!"

"Mọi người cho là em không muốn hai người bọn họ tốt đẹp hay sao? Hiện tại ý định của Diệu Tinh kiên định không lay chuyển được. Không thể nói trong một chốc một lát là có thể làm biến chuyển ý nghĩ trong lòng cô ấy được! Còn tưởng rằng chẳng qua là anh ấy bị bệnh một cái thì có thể giải quyết được vấn đề hay sao?" Tịch Mạt giận đến mắt trợn trắng, "Em dám cam đoan, nếu như hôm nay cho dù Tiêu Lăng Phong ở nơi này coi như có chết đi chăng nữa, Diệu Tinh có thể để rơi một giọt nước mắt, cũng đã là không tệ rồi!"

"Em nói nhăng nhít gì đó?" diễn♪đàn♪lê♪quý♪đôn Bùi Hạo Thần che lấy miệng Tịch Mạt. Nỗi khổ của Tiêu Lăng Phong, Bùi Hạo Thần anh có thể hiểu được. Lúc trước chính anh cũng đã phải sống chết nhiều lần thì mới thu phục lại được Tịch Mạt. Nhưng đối với Tiêu Lăng Phong... Bùi Hạo Thần cảm thấy, con đường của anh sẽ càng khó hơn nhiều. Mặc dù chuyện của năm năm trước chỉ là sự hiểu lầm, nhưng mà... Loại hiểu lầm này đã ăn sâu bén rễ vào thâm căn cố đế ở trong lòng Diệu Tinh suốt năm năm qua. Bây giờ muốn nhổ tận gốc, nói không chừng, sẽ gây chết người chứ chẳng chơi!

"Được rồi, Ti Khiết! Em cũng bình tĩnh lại một chút đi! Chuyện tình cảm, người ngoài cuộc có muốn giúp cũng không được đâu!" Lãnh Liệt an ủi Ti Khiết. Hai người đàn ông này nhìn lẫn nhau một chút, lại nhìn sang bà xã của mình một chút vẻ đầy bất đắc dĩ. Lúc bình thường các cô mắng Tiêu Lăng Phong cũng hung tợn hơn so với mắng bất cứ ai khác. Hiện tại thật sự có chuyện, nóng ruột đến độ xoay quanh, cũng lại chính là các cô...

"Vậy thì phải làm sao bây giờ, chẳng lẽ muốn cứ để cho anh ấy ngủ bất kể như vậy hay sao?"

"Tôi chỉ biết là, hiện tại, mặc dù em có gọi điện thoại gọi Diệu Tinh, thì cô ấy cũng sẽ không tới đây đâu." Lãnh Liệt trần thuật sự thật. " Tiêu Lăng Phong ngủ mê man như vậy là bởi vì bị sốt quá cao thôi, chờ đến khi cơn sốt lui thì sẽ tốt thôi!"

"Nhưng mà... Nếu như mà Diệu Diệu tới, Tiêu Lăng Phong nhất định sẽ rất vui vẻ! Mấy người có nói chuyện với Diệu Diệu hay không, làm sao có thể biết được cô ấy sẽ không tới!" Tịch Mạt có chút bất mãn với cách nói kia của Lãnh Liệt. Cô biết, Diệu Tinh không phải là người vô tình. Hiện tại cô ấy có thể như vậy, chẳng qua là bởi vì ở trong lòng của Diệu Tinh còn đang giãy giụa, còn không biết mình trong lòng đang suy nghĩ gì, cũng như mình đang muốn cái gì,

"Nói chuyện thì nhất định là phải nói chuyện rồi, chỉ có điều không biết có phải là chúng ta hay không!" Lãnh Liệt cười cười, gương mặt thần bí,

"Anh có biện pháp gì thì hãy mau nói ra đi! Không nên thừa nước đục thả câu như vậy!" Ti Khiết nắm tay lại thành quyền nện ở trên vai Lãnh Liệt.

"Evan!" Lãnh Liệt nói đến. "Hiện tại Tiểu Duệ đang ở cung thiếu niên cùng chỗ với Evan. Nghe nói hai đứa bé chơi với nhau không tồi, anh nghĩ là chúng ta mượn miệng Evan để nói cho Tiểu Duệ, như vậy chẳng phải Diệu Tinh sẽ biết được hay sao!"

"Còn phiền toái như vậy!" Ti Khiết rõ ràng là không hài lòng với kiểu nói kia của Lãnh Liệt, cô chỉ hận không thể làm cho Diệu Tinh lập tức liền xuất hiện ở tại nơi này, hận không thể làm cho Tiêu Lăng Phong lập tức liền tỉnh lại, sau đó thì hai người sẽ hòa hảo với nhau như lúc ban đầu...

"Nhưng mà em cũng phải biết, bây giờ Diệu Tinh bây giờ rất ghét đối với những chuyện nói về Lăng Phong. Nếu muốn là người nào đó trong chúng ta đi nói cho cô ấy biết, cho dù là vì mặt mũi, Diệu Tinh cũng sẽ quả quyết cự tuyệt. Một khi đã cự tuyệt, mặc dù cô ấy có thật lo lắng, cô ấy cũng sẽ không chịu xuất hiện đâu!"

Nghe những lời mà Lãnh Liệt nói ra..., Tịch Mạt gật đầu một cái. "Vậy em trước đi xem Evan một chút!" Tịch Mạt nói xong liền vội vã đi ra ngoài. Bùi Hạo Thần bất đắc dĩ nhìn theo Tịch Mạt. Ngoài miệng rõ ràng cứng rắn muốn chết, chết sống cũng không muốn mở miệng gọi anh trai, hiện tại có chuyện rồi, thì quả thật, người gấp gáp nhất lại vẫn là cô ấy...

Bởi vì chuyện của công ty có chút làm cho trễ nải, thời gian Carlos ở trong nước cũng cần phải kéo dài, cho nên bọn họ dứt khoát vào ở nhờ trong một căn biệt thự của một người bạn ở khu gần công ty.

"Tiểu Duệ, hôm nay thế nào không ra khỏi cửa, không phải là con đã hẹn cùng bạn đi chơi rồi sao, thế nào tuyệt không chút nóng ruột như vậy?"

"Cậu của bạn con bị bệnh, hôm nay cậu ấy muốn đi bệnh viện thăm cậu của mình. Nghe nói cậu của bạn ấy bị sốt cao lắm, đến mức bị hôn mê bất tỉnh!" Tiểu Duệ nói xong bả vai liền run lẩy bẩy. "Đúng rồi, người bạn nhỏ của con mà mẹ vừa nói đến kia, tên của bạn ấy chính là Evan!" Tiểu Duệ vừa nói, vừa uống sữa tươi.

Hai tay của Diệu Tinh hơi cứng lại một chút, phát sốt rất cao, hôn mê bất tỉnh, làm sao lại nghiêm trọng như thế chứ! Diệu Tinh hơi cau mày, thế nhưng Tiểu Duệ lại không hề phát hiện ra sự khác thường này của Diệu Tinh. "Mẹ, hôm nay con có thể đi đến công ty cùng với mẹ hay không?"

"..."

"Mẹ?" Tiểu Duệ nhìn Diệu Tinh đang thất thần mở miệng kêu lên một tiếng. "Mẹ?"

"Hả?" Diệu Tinh hồi thần. "Thế nào? Bữa sáng không hợp khẩu vị sao?"

"Mẹ mẹ đang suy nghĩ gì vậy? Mẹ có tâm sự phải không?" Tiểu Duệ nhảy xuống khỏi ghế đi tới bên người Diệu Tinh. "Mẹ, sắc mặt của mẹ cũng không được tốt lắm, có phải là do mẹ chăm sóc con mệt quá rồi hay không. Bằng không con dọn đi sống cùng với cha..."

"Con nói nhăng nhít gì đấy?" Diệu Tinh nói quở trách. "Mẹ chỉ là đang suy nghĩ về chuyện của công ty một chút." Diệu Tinh cười phủ nhận, quyết định coi thường ý nghĩ trong lòng. Tiêu Lăng Phong như thế nào, cũng không hề có một chút liên quan nào đến mày hết! Không có, không có... Diệu Tinh cắn môi ngồi xuống, tận lực để cho mình bình tĩnh lại. Tuy nhiên cô lại không hề phát giác ra, những ngón tay của mình cũng đã siết thật chặc lại thành một đoàn...

Tiểu Duệ ngồi ở một bên nhìn sự khác thường của Diệu Tinh. Mẹ đang suy nghĩ gì vậy? Kể từ sau khi trở về nước, mẹ liền trở nên là lạ, mặc dù trước kia, mẹ cũng không cười thường xuyên lắm. Nhưng mà, bộ dạng của mẹ cũng sẽ không giống như thời gian gần đây, mẽ cũng không lăng ngây người ra như thế, hoặc là, trong đôi mắt của mẹ liền toát ra rất ánh mắt nhìn rất dọa người như vậy.

Diệu Tinh dắt tay Tiểu Duệ đi vào trong công ty, rất đúng dịp lại gặp Đường Nhã Đình ở trong đại sảnh của công ty. Ánh mắt Đường của Nhã Đình hồng hồng, cô đã phải thức suốt mấy đêm để thiết kế, nhưng một lần lại bị phủ định. Vốn dĩ trong lòng cô đã cảm thấy rất buồn bực, lại nhìn thấy vẻ xinh đẹp ngời sáng của Diệu Tinh,     từ trong xương tản mát ra ngoài. Sự ưu nhã cùng cao quý của Diệu Tinh nếu đem ra so sánh cũng hoàn toàn hạ thấp Đường Nhã Đình xuống một bâc. Ngay cả đôi mắt cân xứng trên sống mũi cái kia cũng có giá trị nhiều hơn một tháng tiền lương của Đường Nhã Đình cô. Cùng bỏ ra sự cố gắng như nhau, tại sao Diệu Tinh lại có thể may mắn như vậy. Trên mặt công việc không hài lòng cũng coi như bỏ qua. Ở nhà, ngay cả hai đứa bé cũng đều cố ý xa lánh cô như thế, nghĩ tới đây. Đường Nhã Đình liền đi lên phía trước.

"Ơ! Tiểu thư Lau­ra!" Đường Nhã Đình nói khiêu khích. "Đây là con nhà ai vậy?" Đường Nhã Đình nhìn đứa trẻ bên cạnh Diệu Tinh. Đứa trẻ này vừa nhìn một cái liền biết ngay là con của ông chủ rồi. "Cô thật đúng là có đủ thủ đoạn! Biết muốn thu phục được người lớn, trước phải hạ thủ được trẻ con đã!"

Diệu Tinh cau mày chán ghét nhìn bộ dáng đắc ý của Đường Nhã Đình, nhưng là bây giờ có Tiểu Duệ ở đây, cô không muốn đứa trẻ bị hù dọa.

"Thế nào? Không phản đối sao?" Thấy Diệu Tinh không mở miệng, Đường Nhã Đình đắc ý tiến lên một bước. "Chính bản thân mình không sanh được con, nên làm ý nghĩ làm người mẹ có sẵn cũng không tồi! Ha ha...  Trình Diệu Tinh. Cô cũng thật là một người có đầu óc làm ăn đấy chứ! Đơn hàng buôn bán thế này, tính thế nào cũng rất tiện nghi. Bất quá chính là cùng ngủ với nhau một chút, lại có cuộc sống hậu đãi, lại có con của người đời trước gọi cô là mẹ. Có phải là cô đã quên hết tất cả rồi hay không, cảm thấy đứa bé này chính là đứa con của mình phải không?"

Diệu Tinh nắm thật chặc quả đấm. Cô ôm chầm lấy Tiểu Duệ, để cho khuôn mặt nhỏ nhắn của cậu bé dán chặt lên trên người của mình, không để cho cậu bé nhìn thấy chuyện sắp xảy ra.

"Thế nào, sao không phản bác. Không có lời có thể nói..."

Diệu Tinh hung hăng nhìn chằm chằm vào Đường Nhã Đình. Đây là chính cô đã ép tôi. Diệu Tinh cắn răng, giơ tay lên đánh xuống.

Chát! Đang lúc Đường Nhã Đình đắc ý không biết lựa lời mà nói thì một âm thanh chát chúa vang lên trong không khí. Đường Nhã Đình hoàn toàn kinh ngạc đến ngây người, lỗ tai vang lên tiếng kêu ong ong. Gương mặt nóng hừng hực gần như chết lặng. Một cái tát này, Diệu Tinh dùng khí lực lớn nhất. Từ việc bị mất đi cảm giác trong lòng bàn tay mà có thể cảm nhận được điều này.

"Đường Nhã Đình! Tôi đã cảnh cáo cô rất nhiều lần rồi, không nên chọc tức tôia. Nhưng mà chính là cô đã không chịu tin, cô đã nghĩ muốn khiêu chiến đến ranh giới cuối cùng của tôi, vậy thì chúng ta sẽ cùng nhau tới thử một chút. Thử xem một chút, có phải cô chơi nổi với tôi hay không?" Diệu Tinh lạnh lùng nói ra một câu.

Đường Nhã Đình hồi lâu mới phản ứng được. Cô sờ sờ lên khóe miệng; trên đầu ngón tay dính dính từng mảnh màu đỏ. Dấu tay trên gương mặt nhìn lại càng thêm kinh hồn táng đởm.

"Trình Diệu Tinh, cô... Cô đánh tôi..." Đường Nhã Đình giận đến mức người phát run. Vốn dĩ cô nghĩ muốn làm nhục Trình Diệu Tinh một chút, nhưng mà không nghĩ tới, ngược lại người bị làm nhục lại chính là cô,

"Đường Nhã Đình, những ân ân oán oán vừa qua là chuyện của tôi và cô. Nếu như cô còn dám làm liên lụy đến Tiểu Duệ cùng với đứa trẻ của tôi, tôi bảo đảm, chuyện sẽ không chỉ đơn giản như vậy đâu..."