Đường Nhã Đình lẳng lặng nhìn Diệu Tinh. Sự uy hiếp trong mắt của cô cùng sự hận ý lạnh như băng chợt lóe lên làm cho toàn thân cô phát run.
"Lăng, Lăng Phong!" Đường Nhã Đình nhìn Tiêu Lăng Phong giống như cầu cứu vậy. Thế nhưng mà... ánh mắt của Tiêu Lăng Phong căn bản cũng không ở trên người của cô, dường như không nghe thấy được tiếng gọi của Đường Nhã Đình, cũng như không cảm giác được sự có mặt của cô ta lẫn sự sợ hãi...
Dương Nhược Thi nhìn Diệu Tinh thật chăm chú. Diệu Tinh đã trở nên thật là khủng khiếp. Mà giờ khắc này, toàn bộ ánh mắt của Mộ Sở và Tiêu Lăng Phong cũng đều đang tập trung ở trên người Diệu Tinh, @MeBau*diendan@leequyddonn@ đắm chìm ở trong sự mừng rỡ vì Diệu Tinh đã trở về. Bọn họ căn bản không hề phát hiện ra sự hung ác tàn nhẫn ở trong mắt Diệu Tinh. Nói như vậy... bọn họ cũng sẽ không tin tưởng chuyện Diệu Tinh sẽ biến thành như vậy.
"Diệu Tinh." Dương Nhược Thi tiến lên."Cô đã trở về rồi..."
"Thế nào? Cô sợ sao!" Diệu Tinh cười. "Tôi đã để mặc cho các người ung dung tự tại suốt hơn năm năm qua. Từ hôm nay bắt đầu... là thời điểm tôi trả lại hết thảy những gì mà các người đã ban cho tôi." Diệu Tinh hung hăng quét mắt nhìn mấy người bên cạnh. "Tất, cả, gốc và lãi…" Diệu Tinh dằn giọng nói rành rọt từng chữ một. Dương Nhược Thi siết thật chặc lòng bàn tay.
"Diệu Tinh." Tiêu Lăng Phong nhìn bộ dạng Diệu Tinh tiến lên trước một bước.
"Tốt lắm, nếu như các người nguyện ý đứng ở chỗ này, vậy thì cứ lưu lại đi. Tôi đây không thời gian phụng bồi cùng mấy người!" Diệu Tinh cười cười cất bước bỏ đi. Vừa đi được mấy bước, cô lại dừng lại. "A, còn có!" Cô giống như đột nhiên vừa nghĩ đến cái gì đó: "Đường tiểu thư. Tôi hi vọng ba ngày nữa, cô có thể đặt ở trên bàn của tôi một bản thiết kế khiến cho tôi hài lòng. Con người tôi có tính thích sạch sẽ, không thể chịu được việc bị đồ bỏ đi đập vào mắt!"
" Trình Diệu Tinh, cô nói gì vậy?" Đường Nhã Đình giận dữ, đưa tay ra kéo Diệu Tinh lại. Lúc lôi kéo Đường Nhã Đình dùng sức, móng tay bén nhọn liền vạch lên cổ tay của Diệu Tinh. Nhìn mấy vết cào trên cánh tay mình, sắc mặt Diệu Tinh liền tối sầm lại.
"Đường Nhã Đình, cô làm gì vậy?" Tiêu Lăng Phong dùng sức kéo Đường Nhã Đình qua một bên. Anh không nghĩ là mình đã dùng lực quá lớn, nên Đường Nhã Đình bị ngã xuống trên mặt đất, móng tay bén nhọn của cô bị đụng vào trên đất, sau cơn đau bén nhọn một hồi, móng tay của Đường Nhã Đình bị gảy lìa tận gốc. Cô đau đến mức khuôn mặt nhỏ nhắn tái nhợt đi một hồi.
"Thật là, lại phải lãng phí tiền để đi tiêm thuốc phòng ngừa bệnh chó dại rồi!" Diệu Tinh nhìn vết thương bĩu môi vẻ chán ghét.
"Cô..." Đường Nhã Đình mới vừa định nói gì. Diệu Tinh vừa vặn sải bước đi tới.
"Á!" Nhìn bàn chân Diệu Tinh sắp rơi xuống, Đường Nhã Đình kêu to một tiếng.
"Cô kêu cái gì chứ?" Diệu Tinh cười. "Lần này, tôi không chấp nhặt với cô, nhưng là... Đường Nhã Đình, nếu như cô còn dám khiêu chiến với tôi, cô hãy tự gánh lấy hậu quả!" Đường Nhã Đình từ từ mở mắt ra nhìn, chân của Diệu Tinh chỉ thiếu chút nữa liền dẫm lên cô rồi.
Lạnh lùng nhìn sang Tiêu Lăng Phong cùng Mộ Sở đang trợn mắt há hốc mồm, Diệu Tinh vẫy vẫy cổ tay rời đi.
"Diệu Tinh chớ đi!" Mộ Sở đuổi theo mấy bước. "Lưu lại..."
"Để làm tiểu tam nhỏ của anh sao?" Diệu Tinh nhướng mày. "Thật rất xin lỗi. Tôi đây không có cái hứng thú như vậy, còn có..." Cô đẩy tay Mộ Sở ra: "Không nên tùy tiện đụng chạm vào tôi!"
Hết thảy thực sự hoàn toàn khác hẳn với dự đoán, tất cả đều hoàn toàn đi ngược lại với những gì đã tưởng tượng. Trận “giao chiến” ngày hôm nay bọn họ đã hoàn toàn bị bại trận.
"Anh không cần phải nhìn tôi như vậy đâu, cũng đừng dùng ánh mắt nhìn bị thương, thất vọng như vậy để nhìn tôi. Cũng đừng có hỏi tôi tại sao hiện tại lại biến thành như vậy. Hiện tại tôi biến thành như vậy, toàn bộ đều là do các người đã ban tặng, bất luận một ai cũng đều có tư cách để chất vấn tôi, nhưng các người... thì không có!"
Mỗi một chữ, mỗi một câu, đều giống như một mũi dao găm bén nhọn, cứng rắn khoét sâu vào trong lòng của mấy người bọn họ. Diệu Tinh nói đúng, là do bọn họ đã hại Diệu Tinh thành như vậy, là chính bọn họ đã phá hủy một Diệu Tinh đơn thuần.
Thời điểm Carlos đi tới công ty, Diệu Tinh đang nhìn nhau với một người đàn ông anh tuấn tuổi còn trẻ. Anh chỉ đứng xa xa nhìn lại, mà cũng có thể cảm giác được bầu không khí lạnh như băng kia. Người này là ai, có quan hệ gì cùng với Diệu Tinh, còn hai người phụ nữ kia nữa...
"Laura!" Carlos gọi cô một tiếng rồi đi tới. "Thế nào đến bây giờ em còn vẫn chưa trở về vậy? Đây là bạn bè của em sao?"
"Không phải bạn bè!" Diệu Tinh phủ nhận. Bạn bè ư? Bọn họ làm sao xứng đáng với danh xưng là bạn bè được.
"Ai nói không phải chứ!" Bất mãn vì sự phủ quyết của Diệu Tinh, Mộ Sở mở miệng phản đối. Anh nhìn sang người đàn ông trầm ổn lúc này đang đứng bên cạnh mình. "Anh là ai?"
"Tôi nghĩ, tôi không cần phải trả lời vấn đề này của anh!" Carlos cầm lấy bàn tay lạnh giá của Diệu Tinh hiện tại vẫn còn có vẻ run rẩy. Nhìn thấy cổ tay của Diệu Tinh bị thương, vẻ mặt của anh liền tối sầm lại. "Nếu như các người tới đây để ôn chuyện cũ, như vậy xin hãy tỏ ra thân thiện một chút. Còn nếu như không phải như vậy... hiện tại xin rời đi khỏi nơi này! Tôi không muốn phải làm phiền đến bảo vệ của công ty." Lạnh lùng nói hết câu, anh lấy khăn tay ra, nhẹ nhàng xoa lên vết thương của Diệu Tinh một chút.
"Em không sao!" Diệu Tinh giương mắt lên nhìn Carlos một cái, "Những gì cần phải nói, em cũng đã nói xong rồi, chúng ta trở về đi thôi!" Giọng nói của cô nhẹ nhàng, trong mắt tràn đầy sự lệ thuộc vào người đàn ông kia. Một màn như vậy lọt vào trong mắt Tiêu Lăng Phong, thật cực kỳ giễu cợt, cực kỳ đau đớn... Diệu Tinh đã mang toàn bộ sự dịu dàng và sự tin tưởng của mình trao cho người đàn ông khác rồi.
Nhìn Diệu Tinh cùng Carlos rời đi. Mộ Sở giơ tay lên, nhưng đến cuối cùng lại không có đủ dũng khí để kéo Diệu Tinh lại. Hết thảy, có phải anh cũng không còn cách nào để vãn hồi được nữa hay không? Cho tới tận bây giờ Diệu Tinh cũng chưa từng thuộc về anh, hiện tại... cô lại càng sẽ không thuộc về anh nữa rồi...
Đường Nhã Đình vẫn ngồi ở dưới đất, nhìn bộ dạng mất mác của Tiêu Lăng Phong. Cô lạnh lùng cười ra thành tiếng. Hiện tại có phải là anh đã biết được cảm giác nhìn người yêu trong lòng của mình chỉ suy nghĩ đến người khác, là một loại đau đớn như thế nào hay không. Tiêu Lăng Phong! Anh vì một người phụ nữ không thương mình mà đã làm tổn thương tới tôi như vậy, Hết thảy bây giờ, cũng chính là báo ứng của anh...
Bốn người, cứ như vậy đứng tại chỗ, nhìn Diệu Tinh cùng Carlos rời đi. Mộ Sở nắm thật chặc quả đấm. Anh xoay mặt chặt chẽ nhìn chằm chằm vào Dương Nhược Thi. Dương Nhược Thi khẽ run lên một cái rồi lùi về phía sau một bước.
"Dương Nhược Thi, tôi cảnh cáo cô, đừng có để cho tôi biết cô đã làm cái chuyện gì mờ ám, nếu không... tôi nghĩ cô sẽ phải hối hận!"
Làm những chuyện mờ ám! Hiện tại Dương Nhược Thi vẫn còn có chuyện gì đó mờ ám. Năm năm qua, cô thật sự rất sợ, cô đã từng là một khối đá tảng bén nhọn, hiện tại tất cả đường cong của củ ấu cũng bị làm cho bằng phẳng rồi... Dương Nhược Thi khổ sở nhắm mắt lại, cái này, có phải đây chính là báo ứng hay không...
Sự an tĩnh đột ngột này đã khiến cho tất cả mọi người đều không có cách nào hít thở nổi. Hồi lâu sau, Tiêu Lăng Phong mới thở ra một hơi.
"Lăng Phong!" Thấy Tiêu Lăng Phong muốn đi, Đường Nhã Đình gấp vội vàng đứng dậy. "Trình Diệu Tinh đã phát điên rồi. Cô ta muốn thương tổn đứa con của chúng ta, cô ấy muốn làm tổn thương đến đứa con của ta!"
"Cô cho rằng tất cả mọi người đều giống như cô hay sao?" Tiêu Lăng Phong chán ghét hất tay của Đường Nhã Đình ra: "Không cần phải nói ra những chuyện có chút giả dối đen tối kia. Cho tới bây giờ vẫn chỉ có cô làm tổn thương gây hại đến người khác, không phải sao..."
"..." Anh không tin.
"Đường Nhã Đình đừng đi gây sự với Diệu Tinh nữa! Nếu không... Tôi không biết sự hận thù chất chứa suốt năm năm kia, có thể khiến cho tôi muốn giết người hay không..."
Chiếc xe Maybach màu đen chậm rãi chạy ở trên đường phố. Cửa sổ xe rộng mở. Gió đêm từ từ thổi vào, làm mái tóc của Diệu Tinh bay lộn xộn. Carlos vừa lái xe, vừa nhìn Diệu Tinh. Dáng vẻ của cô thật an tĩnh khiến cho anh cực kỳ đau lòng. Trên cổ tay của cô, một lớp da thịt cũng bị cào ra rớt một mảnh. Nhưng mà Diệu Tinh lại giống như không hề phát hiện ra vậy. Cô vẫn nhìn ra ngoài cửa sổ như cũ, để tay ở trên bụng.
"Laura. Chúng ta đi ra ngoài đi dạo một lúc có được hay không!" Carlo dịu dàng mở miệng nói.
Diệu Tinh quay mặt lại.
"Thế nào?" Sự hòa nhã của Carlos, khiến cho Diệu Tinh cảm thấy có chút khổ sở. Cô nghiêng người qua, tựa thân thể của mình vào trên vai Carlos, không lên tiếng nhưng lại vô cùng lệ thuộc vào anh.
"Cô bé ngốc, như vậy là thế nào!"
"Carlos, em đã không còn là một cô bé con nữa!" Cô đặt tay của mình ở trong lòng bàn tay của Carlos. "Tại sao anh lại không hỏi em bọn họ là ai?" Diệu Tinh ngẩng đầu lên nhìn anh.
"Anh hiểu rõ, chờ đến thời điểm em muốn nói thì em sẽ tự nói cho anh biết!" Anh khẽ vuốt mái tóc của Diệu Tinh. Trong tròng mắt của cô không có nước mắt, nhưng mà ánh mắt của cô lúc này cực kỳ bi thương, còn làm cho người ta phải đau lòng hơn so với việc cô rơi lệ.
"Carlos, tại sao anh lại cưng chìu em như vậy!" Diệu Tinh hỏi.
"Bởi vì em là người mà anh yêu!" Carlos nhẹ nhàng hôn Diệu Tinh: "Laura. Anh biết muốn em buông tha cho mối hận ở trong lòng em là rất khó. Nhưng mà... Anh không muốn nhìn thấy em biến thành một con người như vậy, không muốn nhìn thấy em bởi vì cừu hận mà phải thống khổ." Khi anh nhìn ánh mắt Diệu Tinh từ xa xa, thì thật sự anh có chút hơi cảm thấy bị sợ hãi. Ngay cả nụ cười của cô cũng cực kỳ hảo âm hiểm lạnh lẽo, lộ ra một chút tàn nhẫn...
"Em không thể nào quên được! Carlos, không phải là em chưa từng cố gắng để quên. Khi Tiểu Duệ mở miệng gọi em là mẹ, thì em nghĩ muốn cả đời này cứ như vậy mà chăm sóc cho thằng bé thật tốt. Nhưng mà... khi nhìn thấy Tiểu Duệ dần dần lớn lên... em lại nghĩ muốn có đứa con của em!" Diệu Tinh run rẩy, "Đứa con của em vốn dĩ nó cũng cần phải được lớn lên thật vui vẻ. Nó cũng sẽ gọi em là mẹ, nhưng mà... Nó đã sắp được tám tháng rồi, nhưng cứ như vậy bị người ta hại chết!" Giọng nói của Diệu Tinh đã run rẩy biến dạng. "Tám tháng... Nếu như không phải bị va chạm mạnh mẽ trong tai nạn xe cộ kia, thì coi như có sinh non, nó cũng có thể còn sống sót được! Carlos, đứa con của em không nên cứ như vậy mà chết đi!"
Nước mắt của Diệu Tinh nhỏ xuống trên vai Carlos. Carlos ôm chặt Diệu Tinh vào trong ngực mình! "Chẳng những em bị mất đi bảo bảo, ngay cả khả năng làm mẹ... em cũng vĩnh viễn không thể nào được làm nữa! Carlos, em thật sự không thể nào cứ như vậy mà quên đi được. Em hận không thể ăn thịt được bọn họ, uống máu của bọn họ!" Diệu Tinh cắn răng, mối hận này của cô không ngờ lại mãnh liệt như vậy.
"Đừng như vậy, Laura!" Anh khẽ vuốt ve lưng của Diệu Tinh. "Hết thảy mọi chuyện đều sẽ khá hơn!"
"Sẽ không đâu!" Diệu Tinh lắc đầu. "Carlos. Sẽ không thể nào tốt được đâu!" Cô chậm rãi ngẩng đầu lên: "Em sẽ không bao giờ còn có thể đơn thuần vui vẻ giống như trước đây được nữa. Đứa con của em cũng sẽ không thể nào trở về được nữa! Em cũng vậy, cũng không còn là một cô gái trong sạch nữa, mà Mộ Thần... cũng không trở về được nữa!"
"Laura! Nếu như Mộ Thần biết được em đã phải bỏ ra nhiều như vậy. Biết được em yêu anh ấy như vậy, thì anh ấy sẽ rất vui mừng. Nhất định là anh ấy cũng rất hi vọng em có thể hồi sinh lại lần nữa, bắt đầu cuộc sống mới của mình!" Nhẹ nhàng lau những giọt nước mắt của Diệu Tinh, Carlos nói an ủi.
"Carlos. Tại sao em lại không sớm gặp anh một chút chứ!" Diệu Tinh hỏi. "Nếu như... Nếu như em sớm gặp anh một chút, thì hiện tại, em cũng sẽ không trở thành một người không thể chịu nổi như thế này ở bên cạnh anh..."
"Em nói cái gì mà ngu ngốc như vậy hả?" Carlo hỏi lại, "Diệu Tinh, anh yêu em thì sẽ không để ý đến quá khứ của em. Anh chỉ hy vọng, về sau này chúng ta có thể ở chung một chỗ. Hi vọng... về sau này chúng ta có thể được hạnh phúc..."