Hợp Đồng Tình Nhân (Người Tình Hợp Đồng Của Tổng Giám Đốc Bạc Tình)

Chương 250: Tôi cho cô chôn theo đứa con của tôi




Tiêu Lăng Phong như bị trúng một đòn nghiêm trọng. Anh lùi lại phía sau một bước, suýt nữa thì đụng đổ cái bàn. Cái ly ở trên bàn bị đổ nghiêng, cà phê tràn ra ngoài, hắt vào trên người của Tiêu Lăng Phong. Thế nhưng anh lại đần độn một hồi lâu mới ý thức được phải lau đi. Diệu Tinh nhìn bộ dạng chật vật của Tiêu Lăng Phong, khóe miệng thoáng dâng lên một ý cười lạnh lùng giễu cợt.

"Tiêu Lăng Phong, anh không nên nói đến cái gì mà anh muốn bồi bổ lại tôi nữa..., Bởi vì, tôi thừa nhận, cho dù là anh chết đi, cũng không đủ để đền bù đối với những tổn thương mà tôi đã phải chịu đựng, cho nên, anh đừng ở chỗ này mà lãng phí thời gian nữa! Tôi rất bận rộn." Nhàn nhạt liếc nhìn Tiêu Lăng Phong một cái, Diệu Tinh liền xoay người tránh đi.

"Diệu Tinh!" Tiêu Lăng Phong thấy Diệu Tinh tránh đi, anh sải mấy bước chân đuổi theo. "Đừng đi!" @MeBau*diendan@leequyddonn@ Giọng nói của anh run rẩy. "Con của chúng ta không còn, trong lòng anh cũng rất đau đớn..."

"Con của chúng ta?" Diệu Tinh giống như nghe được chuyện cười vậy. "Ha ha... Tiêu Lăng Phong, tôi không nghe lầm chứ!" Từ từ ngẩng  đầu lên, Diệu Tinh hung hăng nhìn chằm chằm vào Tiêu Lăng Phong.

"Diệu Tinh, thật xin lỗi, anh..."

"Tôi không cần lời xin lỗi kia của anh!" Diệu Tinh dùng sức hất Tiêu Lăng Phong ra. "Anh cũng không cần phải nói lời xin lỗi! Tiêu thiếu gia à, đứa nhỏ kia, nó không có một chút quan hệ nào với anh hết!"

"Không phải như vậy!" Tiêu Lăng Phong lớn tiếng phản đối. "Diệu Tinh, anh biết anh không nên nghi ngờ em như vậy! Em hãy tha thứ cho anh, có được hay không!" Tiêu Lăng Phong nắm lấy bả vai Diệu Tinh.

Diệu Tinh buông tròng mắt xuống nhìn tay Tiêu Lăng Phong ở trên vai mình, trong mắt tràn đầy sự nguội lạnh, chán ghét.

"Tôi đã nói rồi, anh không có một chút quan hệ nào đối với đứa trẻ kia hết!" Trong giọng nói của Diệu Tinh mang theo một chút run rẩy, nhưng ánh mắt của cô lại phá lệ kiên định.

"Em trách anh... đã không tin em, có phải hay không?" Tiêu Lăng Phong cúi đầu, "Diệu Tinh, anh biết đây là lỗi của anh, nhưng mà... ở năm đó quả thật có quá nhiều chuyện, cũng quá phức tạp..."

"Tiêu Lăng Phong, hiện tại anh còn nói xin lỗi cái gì kia chứ, lời nói này của anh, chỉ càng làm cho tôi cảm thấy chán ghét anh hơn, hận anh hơn mà thôi!" Dùng sức gạt rơi tay của Tiêu Lăng Phong, Diệu Tinh quét quét lên bả vai chiếc áo. "Tổng giám đốc Tiêu, nếu như anh có hợp tác ý, vậy thì anh có thể tìm Car­los để nói chuyện. Còn nếu như không có... tôi nghĩ rằng, hai chúng ta không có bất kỳ lý do nào đủ để cho chúng ta gặp mặt riêng nữa." Diệu Tinh khinh miệt liếc nhìn Tiêu Lăng Phong một cái, xoay người. 

"Diệu Tinh..."

"Lau­ra!" Đang lúc Tiêu Lăng Phong còn muốn nói thêm điều gì nữa, thì có tiếng Car­los gọi Diệu Tinh.

"Car­los!" Diệu Tinh quay đầu lại, nhìn người đàn ông đang đi tới. Tay của cô tự nhiên khoác  lên trên tay Car­los. Hành động thân mật như thế làm cho Tiêu Lăng Phong đau nhói. Nếu như là cô cố ý kích thích anh nên mới thân mật cùng với Car­los như vậy, có lẽ anh còn có thể thấy dễ chịu hơn một chút! Nhưng mà... dường như không chỉ Diệu Tinh, ngay cả hàng động của Car­los đều rất tự nhiên như vậy. Ánh mắt của bọn họ... Giống như trong mắt hai người chỉ có lẫn nhau vậy. Bọn họ không phải là không có quan hệ gì sao? Tại sao ở nơi đại sảnh đầy người đến người đi như thế lại có thể thân mật với nhau như vậy!

"Thế nào mà anh đã trở lại rồi, không phải anh đã nói anh phải đi họp sao?" Diệu Tinh nhẹ giọng hỏi. Trong giọng nói không thấy được sự ôn nhu nhưng mà, so với thái độ mới vừa rồi thật sự là khác nhau một trời một vực giữa những người bạn.

"Hội nghị đã hoãn lại đến xế chiều rồi, diễ●n☆đ●ànlê☆q●uýđ●ôn anh có chút không yên lòng về em!" Car­los khẽ vuốt khuôn mặt nhỏ nhắn của Diệu Tinh, sau đó chậm rãi xoay mặt nhìn về phía Tiêu Lăng Phong, "Tổng giám đốc Tiêu đến gặp Lau­ra sao?"

"Chúng ta đã nói chuyện xong rồi! Lên nhà thôi!" Diệu Tinh liếc mắt nhìn Tiêu Lăng Phong, "Cứ như vậy nhé, Tổng giám đốc Tiêu, hẹn gặp lại sau!" Diệu Tinh lôi kéo tay Car­los đi vào thang máy.

Tiêu Lăng Phong đứng lặng người ở tại chỗ, nhìn bóng dáng của Diệu Tinh từ từ bị cửa thang máy ngăn cách. Anh sải bước chân tiến lên, nhưng lại không thể ngăn được cửa thang máy đóng lại, chỉ có thể nhìn Diệu Tinh ở ngay trước mặt của mình, rời đi cùng với một người đàn ông khác...

Anh không biết mình đã làm thế nào để mở cánh cửa khách sạn ra về. Suốt dọc theo đường đi, anh chặt chẽ nhìn chằm chằm về phía trước, bàn tay nắm chặt lấy tay có chút phát run.

"Anh nghĩ muốn bồi bổ lại sao? Vậy thì hãy trả lại đứa nhỏ của tôi cho tôi..." Lời nói của Diệu Tinh vang lên… Két…, Đột nhiên Tiêu Lăng Phong dẫm vào  thắng xe, xe liền dừng lại đột ngột. Anh gục xuống trên tay lái, thật lâu không ngồi thẳng dậy.

"Tiêu Lăng Phong, tôi vĩnh viễn cũng sẽ không tha thứ cho anh..." Lời nói kiên định của Diệu Tinh cứ vọng về ở bên tai anh. Tiêu Lăng Phong nắm thật chặc quả đấm, âm thanh lách cách từ trong lòng bàn tay bị siết chặt phát ra ngoài. Diệu Tinh, tại sao em lại không cho anh một cơ hội giải thích, chuyện thật sự không phải là như em đã nghĩ, thật sự không phải mà...

Diệu Tinh ôm tài liệu từ trong xe bước xuống. Cô liếc nhìn chiếc xe vẫn luôn bám theo mình suốt dọc đường đi, khẽ cười một tiếng. Cô đang suy nghĩ, người này là ai? Là Đường Nhã Đình, hay là Dương Nhược Thi...

"Tiểu thư Lau­ra đang nhìn cái gì vậy?" Ann hỏi.

"Không có gì, ta đi thôi!" Diệu Tinh cười một chút. "Ở bộ phận Thiết kế có phải là có một người có tên gọi là Đường Nhã Đình hay không?" Diệu Tinh vừa đi, vừa hỏi.

"Vâng!" Ann gật đầu. "Cô ta cũng không phải là người xuất sắc nhất ở trong công ty, thế nhưng mà tính tình lại rất cao ngạo. Mọi người cũng không phải là rất thích cô ta!"

Cao ngạo ư? Diệu Tinh nhướng mày, tư chất thường thường có cái tư cách gì để cao ngạo chứ! Đi vào đại sảnh, lại một lần nữa, Diệu Tinh không hẹn mà lại gặp Đường Nhã Đình một lần nữa. Trong ngực của cô ta đang ôm một cái hòm lớn, nhìn qua cũng có thể nhận thấy trọng lượng không nhẹ. Nhưng nơi này có nhiều người lui tới như vậy, lại không có một người nào nguyện ý giúp đỡ cho cô ta. Đường Nhã Đình, cô quả thật là rất đáng buồn, bất quá... hết thảy những thứ này đều là do cô đã tự tìm! Tôi chỉ muốn cô biết, cái gì mới gọi là thực sự bi ai...

Đường Nhã Đình đứng nguyên tại chỗ, siết chặt cái hòm đang ôm trước ngực. Chỉ là vừa nhìn thấy Diệu Tinh như vậy, Đường Nhã Đình đã cảm thấy mình giống như cực kỳ bị chói mắt. Mà so với dáng vẻ xinh đẹp của Diệu Tinh, Đường Nhã Đình có cảm giác mình giống như một con vịt con xấu xí...

"Đường tiểu thư, đã lâu không gặp!" Diệu Tinh lấy mắt kiếng xuống, ưu nhã đi tới bên cạnh Đường Nhã Đình. "Những năm vừa qua cô sống có tốt không?" Diệu Tinh hỏi, vốn dĩ là thân hình người Diệu Tinh đã cao hơn ra Đường Nhã Đình một chút, giờ phút này, cô lại mang giày cao gót, khi mắt nhìn xuống Đường Nhã Đình, càng thêm có mùi vị cao hơn vài phần...

"Tại sao cô trở lại nơi này?" Đường Nhã Đình cắn răng.

Ha ha... Nghe lời Đường Nhã Đình hỏi..., Diệu Tinh cảm thấy buồn cười. "Đường tiểu thư, cô thật sự giống như không biết rõ được tình huống của mình thì phải?" Diệu Tinh tiến lên một bước. "Bởi vì cô ở nơi này, cho nên tôi không thể trở lại được sao?" Diệu Tinh cười. "Còn nữa... Bởi vì tôi biết bí mật của cô, hay là... cô sợ Tiêu Lăng Phong nhìn thấy tôi!" Diệu Tinh dùng giọng nói chỉ có hai người có thể nghe thấy, hỏi lại.

"Đừng có nói nữa!" Tiếng hét bén nhọn của Đường Nhã Đình đã thu hút sự chú ý của tất cả mọi người.

"Cô cáu giận cái gì?" Diệu Tinh hỏi vẻ đầy vô tội. "Chẳng qua là do thật lâu không gặp nên tôi chào hỏi thôi mà!"

"Tiểu thư Lau­ra, thật xin lỗi, cô ấy không hiểu chuyện!" Quản lý công ty như gà mẹ, liền nói xin lỗi. "Đường Nhã Đình, cô có chuyện gì xảy ra vậy?" Quản lý nói khiển trách.

"Tôi..." Đường Nhã Đình không thể nào giải thích được.

"Còn không mau nói xin lỗi đi!" Quản lý lạnh lùng quát,

Đường Nhã Đình cắn môi, cô phải nói xin lỗi Trình Diệu Tinh hay sao? Tại sao, đã từng, chỉ có cô ức hiếp Trình Diệu Tinh, nhưng hiện tại, cô lại phải nói xin lỗi đối với người là bại tướng dưới tay của mình sao.

"Còn ngây ngẩn ở đó làm gì nữa!"

"Quên đi, không sao đâu!" Diệu Tinh nói vẻ đại lương. "Thì ra chỉ là một nhân viên cái nho nhỏ của bộ phận thiết kế bộ thôi, cũng có thể phách lối như vậy, khó trách..."

"Thật xin lỗi1 Tiểu thư Lau­ra, lần sau sẽ không xảy ra chuyện như vậy nữa đâu ạ!" Quản lý nghe lời Diệu Tinh vừa nói ra, không thể phân biệt được cô đang vui vẻ hay giận dữ..., hồn cũng muốn bay mất! Phải biết, chỉ cần một câu nói của Lau­ra thôi, cũng sẽ trực tiếp ảnh hưởng đến số phận của công ty này. Ông quay đầu lại hung hăng trợn mắt nhìn Đường Nhã Đình một cái, thật không biết tốt xấu gì hết.

"Được rồi! Tôi cũng phải đi rồi, mọi người mau đi làm việc của mình đi!" Diệu Tinh đi tới bên cạnh Đường Nhã Đình: "Đường Nhã Đình, sự đau thống khổ này chính là dù có trăm miệng cũng không thể nào bào chữa được! Cô đã từng không chỉ một lần muốn tôi phải lĩnh hội, hiện tại... tôi cũng vậy, cũng để cho cô nếm thử một chút mùi vị của nó!" Nói xong, Diệu Tinh đứng thẳng người lên, khẽ cười một tiếng, sửa sang lại mái tóc của mình.

"Hãy cố gắng thật tốt nhé! Trong thời gian ngắn, tôi vẫn sẽ luôn luôn có mặt ở công ty, có vấn đề gì, cô có thể tùy thời tới tìm tôi!" Diệu Tinh nói xong, mang theo Ann đi vào trong thang máy. Đường Nhã Đình nắm thật chặc quyền. Chỉ có cô có thể nhìn thấy và hiểu được sự khiêu khích lẫn giễu cợt ở trong mắt Diệu Tinh. Nhưng mà người khác lại cảm thấy là Đường Nhã Đình đã mắc tội phạm thượng, đắc tội với nhà thiết kế đứng đầu của Tổng công ty...

"Đường Nhã Đình!" Đường Nhã Đình vừa mới ngồi xuống, một vật thể không rõ liền bay tới. Cúi đầu nhìn, đây chính là bản thiết kế mà cô đã nỗ lực hơn một tuần lễ qua. "Cô xem, đây là cái gì đồ quỷ gì vậy."

"Tôi..."

"Đừng nói nhảm!" Tổ trưởng trợn mắt. "Trong vòng ba ngày, tốt nhất là cô hãy đưa ra được tác phẩm để cho tôi hài lòng, nếu không... cô cũng biết việc phải làm rồi đó." Tổ trưởng nói xong xoay người rời đi. 

Đường Nhã Đình cúi đầu, níu lấy quần áo thật chặt. Trình Diệu Tinh! Đường Nhã Đình cắn răng, cô cho rằng cô biến mất năm năm như vậy, thì sẽ đấu thắng tôi sao? Đừng có nằm mơ. Đường Nhã Đình hung hăng cắn răng. Lúc này, có một đồng nghiệp từ phòng giải khát đi ra, Khi đi qua bên cạnh cô, rất hợp thời thuận tiện khuỵu cái chân một, sau đó, cả một ly cà phê lập tức hắt vào trên bàn của cô.

"Úi chao," người nữ đồng nghiệp kia bình thản kêu lên một tiếng: "Thật xấu hổ quá đi mất!" Bình tĩnh nói hết câu nói, người kia nhàn nhạt liếc nhìn Đường Nhã Đình một cái, sau đó lắc mông rời đi. Vốn dĩ ở trong công ty, Đường Nhã Đình là một người không được mọi người ưa thích gì, chỉ là không thể dám to gan trắng trợn gây khó dễ với cô. Nhưng mà bây giờ Đường Nhã Đình công khai đắc tội người của tổng công ty, nhân tiện còn đắc tội với quản lý như vậy…

Đường Nhã Đình nắm quyền thật chặc, tờ giấy dưới tay liền bại trận, bị vo tròn lại thành một cục. Trình Diệu Tinh, tôi sẽ không quên chuyện hôm nay, cô dám hiên ngang giẫm tôi ở dưới chân sao? Cô cứ nằm mơ đi.

Đường Nhã Đình đầy hận ý chạy đến phòng rửa tay. Vốn định muốn để cho bản thân mình được yên tĩnh một chút, nhưng mà ngoài ý muốn, cô lại thấy Diệu Tinh đang đứng ở nơi đó. Diệu Tinh ở trong gương nhìn Đường Nhã Đình một cái. "Đường tiểu thư sắc mặt rất kém đó! Sao vậy, áp lực cuộc sống rất lớn sao?" Diệu Tinh cười. Ý ở ngoài lời, cô đã thật sự già hơn rất nhiều rồi. Đúng là, so sánh trên dưới, Đường Nhã Đình có cảm giác mình đã nhảy vào hàng ngũ của phụ nữ trung niên.

"Đúng vậy đó!" Đường Nhã Đình cười. "Làm mẹ của hai đứa bé vô cùng nghịch ngợm như vậy, Trình tiểu thư vĩnh viễn cũng không thể nào hiểu rõ được loại cảm giác này đâu!" Đường Nhã Đình tiến lên, "Cô không thể sinh con được nữa, đúng không. Cho nên... cô vĩnh viễn cũng không thể nào hiểu được cảm giác làm một người mẹ của hai đứa bé như thế nào đâu!"

"A? Vậy sao?" Diệu Tinh cười. "Tôi có thể sinh con được nữa hay không, điều đó không quan trọng. Cô có hai đứa bé cũng không quan trọng, mà diều quan trọng chính là, cô có thể nhìn thấy hai đứa bé lớn lên hay không kia..."

Ầm! Nhịp tim của Đường Nhã Đình như ngừng lại một nhịp vì sợ hãi. Cô nhìn Diệu Tinh vẻ không thể nào tin nổi, vốn dĩ cô muốn chọc giận Diệu Tinh, nhưng mà...

"Trình Diệu Tinh, tôi không cho phép cô làm hại gây tổn thương đến hai đứa trẻ kia!" Đường Nhã Đình mất khống chế hét to một câu.

"Tôi đây đâu có nói gì!" Diệu Tinh xòe hai tay, nhún vai.

"Cô..." Đường Nhã Đình tức giận, giơ tay lên, một cái tát liền bị đánh rụng xuống.

Chát! Một âm thanh giòn giã vang lên, nhưng là... sự đau đớn đã lan tràn ra trên mặt Đường Nhã Đình... Cô kinh ngạc nhìn tay của mình đã bị Diệu Tinh siết chặt lại.

"Đường Nhã Đình, hôm nay chẳng qua chỉ một sự cảnh cáo nho nhỏ đối với cô mà thôi. Tốt nhất cô đừng có trêu chọc tôi nữa, nếu không thì... Tôi nói trước cho cô biết, tôi sẽ chôn cô theo đứa con của tôi..."