Hợp Đồng Tình Nhân (Người Tình Hợp Đồng Của Tổng Giám Đốc Bạc Tình)

Chương 244: Tiêu Lăng Phong, anh còn nhớ rõ tôi sao?




Trung Quốc. Thành phố T.

Giờ phút này chính là sau thời điểm giờ ngọ mát mẻ. Ở lầu dưới nhà trọ, có mấy ông bà già và trẻ con đang ngồi hóng mát. Tiếng cười khoan khoái xa xa xuyên thấu qua cửa sổ truyền vào bên trong căn phòng. Nơi đây đã từng là khu nhà trọ xa hoa, nhưng cũng sớm đã không còn xa hoa như năm đó nữa rồi.

Tiêu Lăng Phong đứng ở trên ban công bên ngoài, nhìn xuống lũ trẻ con đang khoan khoái chạy nhảy ở lầu dưới, bàn tay siết chặc lấy lan can. Trải qua năm năm. Tiêu Lăng Phong cũng đã thay đổi, lại càng thêm thành thục, trầm ổn hơn. Cũng tích lũy theo thời gian, trên mặt anh gắn đầy sự ưu sầu bi thương.

Thở dài một cái thật sâu, Tiêu Lăng Phong xoay người đi vào trong nhà. Hết thảy hết thảy mọi thứ ở tại nơi này vẫn đều giống như năm năm vè trước vậy, ngay đến cả vị trí của một cái ly cũng đều chưa từng bị di chuyển. @MeBau*diendan@leequyddonn@ Tiêu Lăng Phong cầm lên tấm hình ở trên bàn đã nhăn nhíu đến mức, gần như không thể nhìn ra hình dạng bên trong nữa, ngón tay anh vẽ vòng vòng lên đó.

"Bảo bối, ba ba thật có lỗi với con!" Trong giọng nói của Tiêu Lăng Phong tràn đầy sự đau đớn. "Con có khỏe không..."

Năm đó, sau khi Diệu Tinh mất tích, Mộ Sở đột nhiên xuất hiện, anh nói đứa nhỏ không hề có một chút quan hệ nào với anh, nói với Tiêu Lăng Phong rằng, phần kết quả kiểm tra đó là do ông nội anh đã sắp xếp trước đó rồi, nói... từ đầu chí cuối, trong lòng Diệu Tinh cũng chỉ có yêu anh...

Còn có nhiều chuyện so ra còn tàn nhẫn hơn, đau đớn hơn nữa... Khi bị mất đi Diệu Tinh, Tiêu Lăng Phong đã đau đớn đến không muốn sống, thì đột nhiên anh lại được biết, hóa ra là, thứ mà anh mất đi còn có cả đứa con của mình nữa. Đứa con của anh đã không còn! di@en*dyan(lee^qu.donnn),  Năm đó chính Tiêu Lăng Phong anh đã hủy bỏ thân phận đứa con của mình, ngay cả khi đứa con bị chết ở trong tai nạn xe kia, đến cơ hội muốn liếc mắt một cái nhìn thi thể của nó thôi, anh cũng không có.

Diệu Tinh, đây chính là báo ứng mà em đã nói sao? Anh đã biết mình  sai lầm rồi, nhưng ngay cả việc hối hận cũng không kịp, ngay cả cơ hội để anh bồi bổ lại, để hối hận cũng không có.

Trong ngực Tiêu Lăng Phong, một cơn đau đớn mãnh liệt, cứ lan tràn ra từng tấc từng tấc một... Diệu Tinh, rốt cuộc giờ đây em đang ở nơi nào vậy? Đã năm năm rồi, Tiêu Lăng Phong vận dụng hết thảy lực lượng có thể huy động sử dụng được, nhưng mà thực sự cũng không thể tra ra được một chút tin tức nào Diệu Tinh.

" Diệu Tinh, em thật sự hận anh đến như vậy hay sao?" Tiêu Lăng Phong nhẹ giọng nỉ non. "Không phải là em đã nói muốn trả thù sao! Không phải em đã nói muốn anh nợ máu phải trả bằng máu, sống không bằng chết. Nhưng bây giờ em lại biến mất không thấy đâu nữa, em như vậy là có ý gì? Em không xuất hiện, vậy thì anh làm sao có thể trả giá thật lớn cho lỗi lầm của mình đây..."

Nụ cười của anh lại càng sít sao hơn. "Cậu ơi!" Tiếng gọi khẽ khàng của một cậu bé vang lên. "Cậu ơi, có phải là cậu lại nhớ đến dì Diệu Tinh rồi không?" Nghe tiếng nói non nớt của đứa trẻ, trong lòng Tiêu Lăng Phong lại cảng cảm thấy đau đớn hơn!

Nhìn đứa trẻ trước mắt mình, Tiêu Lăng Phong từ từ ngồi xổm xuống. "Evan, ngủ đủ rồi sao?" Tiêu Lăng Phong ôm đứa trẻ vào trong ngực hỏi, trong lòng thực vui vẻ. Chỉ chớp mắt mà đã năm năm, Evan đã được tám tuổi rồi, nếu đứa nhỏ của anh mà còn sống, đến giờ cũng đã được năm tuổi rồi.

Cũng đã đến tuổi phải đến vườn trẻ rồi! Bác sĩ nói, đó là một bé gái. Đã thật sự là một bé gái... Nhưng mà... Anh lại không có cơ hội để cho cô bé sự thương yêu... 

Diệu Tinh, em đang ở đâu? Cho dù là em muốn trả thù cũng được, anh chỉ muốn em trở lại...

Barcelona.

Sắc trời dần dần muộn. Chơi đùa đến mệt mỏi, Tiểu Duệ tựa vào trên đùi Lau­ra ngủ thiếp đi. Lau­ra nhẹ nhàng lau đi một chút mồ hôi hột trên chóp mũi của Tiểu Duệ, cười cười vẻ bất đắc dĩ. Carlos ngồi ở một bên, nhìn Lau­ra, thật hiếm khi thấy cô được như vậy. diễ●n☆đ●ànlê☆q●uýđ●ôn Bình thường ngay với anh cô cũng lạnh băng băng, chỉ khi nào đối mặt với Tiểu Duệ, thì cô mới có thể tháo xuống vẻ mặt ngụy trang lạnh như băng, không một chút phòng bị, để lộ ra một mặt dịu dàng như vậy.

Lau­ra nhẹ nhàng vuốt ve gương mặt của Tiểu Duệ, cúi đầu nhẹ nhàng hôn lên gương mặt của cậu bé đang ngủ say. Nhìn nụ cười đầy vẻ dịu dàng trên gương mặt cô như vậy, Carlos ở bên cạnh nhìn cũng có chút si mê. Anh không nén nhịn được liền tiến lên, nhẹ nhàng cầm lấy tay của Lau­ra. Bàn tay của cô, một năm bốn mùa đều lạnh giá.

"Sao thế?" Lau­ra nhìn Carlos, mặc dù nhiều năm chung đụng, biết rõ anh là một người đàn ông điềm đạm, cũng biết tình cảm của anh, nhưng mà ánh mắt của anh tràn đầy thâm tình như thế, cũng làm cho Lau­ra cảm thấy có chút không được quen lắm. Theo bản năng, bàn tay của cô cũng nắm chặc lấy chăn. "Thế nào mà anh lại nhìn em như vậy?" Cô xấu hổ hỏi.

"Diệu Tinh!" Năm năm qua, đây vẫn là lần đầu tiên Carlos xưng hô như thế với cô. Nghe cái tên này, người Lau­ra khẽ run lên một cái. Carlos nắm tay của cô chặt hơn, giống như anh muốn truyền cho cô một sức mạnh vậy. Từ từ sự run rẩy trên người Diệu Tinh cũng đã bình tĩnh lại.

"Thế nào đột nhiên lại gọi em như vậy?" Diệu Tinh hỏi,

"Không phải đấy cũng là tên của em hay sao?" Carlos trần thuật, "Lúc này đang ở trong nhà, không có nhà thiết kế đứng đầu Lau­ra, cũng không có trợ lý của Tổng giám đốc!" Được bàn tay nóng bỏng của anh nắm lấy, dường như lòng bàn tay của Diệu Tinh cũng trở nên ấm áp hơn.

"Carlos, hôm nay anh rất kỳ quái!" Diệu Tinh ngẩng đầu lên. Lúc ở sân bay, cô đã nhận thấy tựa như anh có cái gì đó không đúng. "Có phải là đã có chuyện gì xảy ra hay không?"

"Không nên suy nghĩ bậy bạ, có thể xảy ra chuyện gì được chứ! Lại nói, nếu có chuyện gì xảy ra anh lại không thể giải quyết được hay sao?" Carlos ôn nhu nói. "Huống chi không phải ngày nào anh cũng như vậy!" Carlos nói xong vươn cánh tay ra ôm lấy Diệu Tinh vào trong ngực. "Anh không sao, chẳng qua là cảm thấy hiện tại thật là ấm áp!" Anh khẽ nói ở bên tai Diệu Tinh. Diệu Tinh cũng tựa vào trong ngực của anh đầy an tâm.

"Anh không cần phải gạt em đâu! Em biết nhất định là anh có chuyện muốn nói cùng em!" Diệu Tinh ngẩng đầu lên: "Nói đi! Có phải ở bên ngoài có chuyện gì chọc anh phiền toái hay không, hả?" Diệu Tinh giả bộ tức giận.

Carlos nhìn Diệu Tinh, đưa tay càng ôm cô chặt hơn. Câu nói giỡn vừa mới rồi của Diệu Tinh, ngược lại khiến cho anh cảm thấy bất an. Năm năm qua, từ lúc còn xa cách ban đầu, cho đến khi cô từ từ nguyện ý mở miệng nói chuyện cùng anh, nguyện ý nói tâm sự cùng anh, đến bây giờ, cô đã có thể an tâm tín nhiệm tựa vào trong ngực của anh, anh đã phải cố gắng không biết bao nhiêu.

"Lúc này là em đang ghen sao?" Carlos cười nói. "Em nói có chuyện gì sẽ xảy ra đây?" Siết chặc chóp mũi Diệu Tinh, Carlos nói: "Lau­ra, em phải biết rằng, kể từ lúc anh cứu em ở trong trận mưa to gió lớn đó, em cũng đã trở thành một bộ phận trong sinh mạng của anh rồi!" Carlos mượn tiếng cười giỡn để diễn tả tiếng lòng của mình.

Diệu Tinh ngẩng đầu lên nhìn Carlos, thời gian trôi qua thực vui vẻ, chỉ chớp mắt mà đã năm năm rồi. Năm đó, chính Carlos đã cứu cô từ trong trận mưa to gió lớn, cũng chính anh mang cô rời đi khỏi thành phố T, cũng là anh đã cẩn thận chăm sóc cho cô, để cho cô có dũng khí đối mặt cuộc sống mới. Để cho cô có được thành tựu của ngày hôm nay, là nhờ anh cùng Tiểu Duệ đã cho cô vô số sự ấm áp, cùng cảm giác gia đình...

"Carlos!" Diệu Tinh khẽ gọi. "Anh và Tiểu Duệ cũng là bộ phận trong sinh mạng của em!" Diệu Tinh nhẹ nhàng tựa đầu vào vai anh, nghe tiếng nhịp tim đập trong lồng ngực của anh. Cô siết chặc vòng tay ở bên hông Carlos: "Bất kể là chuyện gì, chúng ta cũng sẽ cùng nhau đối mặt, có được hay không..."

"Anh phải trở về nước một chuyến!" Carlos nghĩ ngợi, cuối cùng vẫn mở miệng nói.

"Vậy thì trở về thôi!" Diệu Tinh nhìn Carlos. "Không phải là anh vẫn thường đi ra ngoài đó sao, chuyện này có cái gì làm khó cho anh chứ?" Diệu Tinh không hiểu, một giây kế tiếp, cô mới lĩnh hội được ý tứ trong lời nói vừa rồi của Carlos.

"Ý anh muốn nói là, anh sắp phải trở về thành phố T!" Carlos nghiêm túc nói.

Nụ cười ở trên khóe miệng của Diệu Tinh biến mất, ngón tay của cô từ từ nắm lại. Thành phố T, địa phương này, đã sắp nhạt nhòa trong trí nhớ của anh rồi! Hôm nay đột nhiên nhắc tới, nỗi đau giống như dây cung đã bị phủ bụi lâu nay, giờ lại bị chạm phải, từ từ lan ra toàn thân...

Hồi lâu, Diệu Tinh mới phát ra tiếng nói.

"Công ty ở bên kia có công việc sao?" Diệu Tinh hỏi.

"Ừ." Carlos gật đầu. "Vốn dĩ anh muốn một mình lặng lẽ qua đó, nhưng mà... Diệu Tinh, anh không muốn có chuyện phải giấu giếm em!" Anh nhìn Diệu Tinh nghiêm túc nói. Năm năm qua, Diệu Tinh vẫn luôn không hề đề cập tới thành phố T, cũng không đi chú ý đến bất cứ chuyện gì ở trong nước

Anh cũng biết, Diệu Tinh thật sự vẫn không sao quên được, cũng không phải cô thật sự đã quên, chẳng qua là trong tiềm thức của mình, cô vẫn luôn trốn tránh. Bằng không, cô cũng sẽ không nhạy cảm đến thế, đến ngay cả tin tức ở trên tờ báo cô cũng không hề nhìn qua...

Sắc mặt của Diệu Tinh dần dần biến thành màu trắng, thân thể cũng có chút phát run. Thậm chí ngay cả móng tay của cô cũng bất giác khảm vào trong lòng bàn tay rất hồn nhiên. Thành phố T, trong nháy mắt hận ý liền cuốn tới…

Nhìn ngón tay của Diệu Tinh, Carlos liền hiểu rõ. Nhìn bốn đường  vết máu ở trong lòng bàn tay của cô, anh đau lòng nhẹ nhàng hôn lên ngón tay của Diệu Tinh:" Không nên như vậy, Diệu Tinh! Em hãy bình tĩnh một chút! Đừng quá kích động. " Carlos vẫn nói giọng ôn hòa như cũ.

Diệu Tinh chậm rãi ngẩng đầu lên nhìn Carlos. Cô thở hào hển, từ từ ổn định lại cảm xúc của mình, nói, "Thật xin lỗi!" Diệu Tinh có thể tưởng tượng giờ phút này bộ dạng của mình đáng sợ đến cỡ nào.

"Đứa ngốc, không cần phải nói xin lỗi với anh đâu! Anh rất hiểu nỗi đau khổ trong lòng em ra sao." Carlos nhẹ nhàng lau đi nước mắt của Diệu Tinh. Đối với chuyện đã xảy ra năm đó ở thành phố T, Diệu Tinh không hề nói ra, anh cũng không từng hỏi cô. Nhưng mà có thể làm cho một người ở sau ba ngày sanh non, sống chết cũng cố gắng muốn rời khỏi như vậy, thì nhất định phải là bị tổn thương thấu tâm.

Cả đời anh cũng không thể quên được, bộ dạng của Diệu Tinh đi ra bệnh viện thời điểm năm năm trước. Cô suy yếu đến mức phảng phất đến không còn hơi sức để mà hô hấp nữa. Vết thương giải phẫu bị xé rách sinh mủ bởi vì không khép miệng được tốt, mà hơn nữa, nơi hạ thể của cô bởi vì tâm tình vẫn không yên sau khi bị sanh non cứ chảy máu không ngừng. Lúc ấy, anh thật sự rất sợ, người phụ nữ này sẽ mất mạng bởi vì không còn sức để tiếp tục chống đỡ nữa!

"Carlos, anh dẫn em cùng trở về trong nước, có được không?" Diệu Tinh hỏi.

"Em xác định?" Carlos hỏi.

"Vậy anh hi vọng em sẽ trở về cùng sao?" Diệu Tinh hỏi.

"Ừ!" Carlos gật đầu. "Về tư mà nói. Anh hi vọng em nằm mộng ở cùng bên cạnh anh, nhưng mà... Anh lại không muốn khơi gợi để em nhớ lại chuyện thương tâm đã xảy ra ở nơi đó!"

"Em làm sao lại có thể yếu ớt như vậy chứ!" Diệu Tinh cười, mặc dù yếu ớt, nhưng trong tai nạn xe cộ xảy ra hồi năm năm về trước, cô cũng đã “Dục Hỏa Trọng Sinh” (*) rồi.

(*) Dục Hỏa Trọng Sinh (trùng sinh): Nguyên văn cả câu: Phượng Hoàng niết bàn, dục hỏa trùng sinh. Phượng Hoàng là một loài chim chỉ có trong truyền thuyết. Phượng Hoàng còn có một tên khác là chim bất tử, vòng đời của nó sẽ không bao giờ kết thúc. Bất kể gặp khó khăn hay thống khổ cho dù chỉ còn một nắm tro tàn, Phượng hoàng sẽ hồi sinh và mỗi một lần hồi sinh Phượng hoàng sẽ ngày càng mạnh hơn, hoàn mỹ hơn và rực rỡ hơn.

Theo truyền thuyết, Phượng Hoàng được coi là sứ giả hạnh phúc của thế gian. Cách mỗi năm thế kỉ, Phượng Hoàng sẽ mang theo tất cả bất hạnh không vui cùng với cừu hận ân oán của nhân gian, dấn thân vào trong lửa cháy để tự thiêu, dùng sinh mệnh của mình và kết thúc mỹ lệ để đổi lấy sự hòa bình và hạnh phúc của thế nhân. Sau khi thân thể trải qua sự thống khổ cùng cực, lớn lao Phượng Hoàng sẽ được luân hồi. Phượng Hoàng sống lại càng trở nên hoàn mỹ hơn, rực rỡ hơn, truyền kì hơn. Đây chính là lí do vì sao mà phượng hoàng được coi là biểu tượng của sự tái sinh hay dục hỏa trùng sinh

Ý trong đoạn văn trên muốn nói Diệu Tinh đã trở nên kiên cường và thành thục hơn sau những biến cố đau khổ mà bản thân cô đã phải gánh chịu.

"Anh không muốn em lại bị thương tâm, càng không muốn em bị cừu hận che mất ánh mắt của mình!" Tối nay em hãy nghỉ ngơi thật tốt đi đã. Dù sao cũng còn có mấy ngày nữa. Em cứ suy nghĩ cho kỹ càng đi đã. Nếu như em muốn trở về, chúng ta liền mang theo Tiểu Duệ đi cùng. Nếu như em không muốn, thì cũng hãy đi nghỉ ngơi giải sầu." Carlos nói xong khẽ hôn lên trán của Diệu Tinh.

"Anh đi về trước!" Anh tự tay ôm Tiểu Duệ lên.

"Đã trễ thế này rồi, anh đừng mang nó đi nữa!" Diệu Tinh ngăn lại: "Anh cứ để cho thằng bé ngủ ở đây đi!"

"Lại nói em chỉ biết thiên vị Tiểu Duệ." Carlos xoay mặt lại nhìn Diệu Tinh. "Thời gian cũng muộn rồi, tại sao em không giữ anh lại?" Ngôn ngữ của anh mang theo ba phần cười giỡn, bảy phần nghiêm túc.

Gương mặt của Diệu Tinh có chút phiếm hồng.

"Ha ha..." Carlos cười nhẹ. "Không đùa em nữa! Chẳng qua là... anh thật hi vọng, có một ngày, em thật sự có thể làm mẹ chăm sóc cho Tiểu Duệ." Carlos ôm lấy Diệu Tinh, hôn lên đôi môi mát lạnh của Diệu Tinh.

Đứng ở cửa, Diệu Tinh nhìn xe Carlos đi xa. Cô phải vịn vào khung cửa thân thể mới có thể đứng thẳng lên được. Bàn tay của cô từ từ đặt ở trên bụng, lạnh như băng, cảm giác đau nhói từ từ lan tràn ra từng tấc từng tấc...

Năm năm! Rốt cuộc cô vẫn lại phải đối mặt với sự đau đớn này... Cách lớp vải vóc may mặc, Diệu Tinh khẽ vuốt ve lên vết sẹo kia. Vết sẹo này có từ sau vụ tai nạn xe cộ năm đó, vết sẹo được lưu lại sau cuộc giải phẫu để lấy đứa nhỏ ra. Diệu Tinh nắm thật chặt lấy y phục. Một tia sắc lạnh như băng giá chợt xẹt qua nơi đáy mắt của Diệu Tinh. 

Trên gương mặt của cô lại khôi phục lại biểu cảm lạnh như băng lúc trước. Chậm rãi ngẩng đầu lên, Diệu Tinh hít sâu một hơi. Năm năm qua, cô đã phải nỗ lực suốt năm năm, phải đối mặt với hết thảy mọi thời điểm...

"Tiêu Lăng Phong, anh còn nhớ rõ tôi sao..."