Diệu Tinh ngồi một mình ở trong biệt thự. Sau một trận cãi nhau, Tiêu Lăng Phong nổi giận đùng đùng chạy ra ngoài, bỏ đi vẫn không hề thấy trở lại. Phát hiện ở bên ngoài đã trời đã hoàn toàn tối đên. Diệu Tinh bật tất cả đèn trong biệt thự lên, nhưng vẫn cảm thấy rất sợ! Cô ôm đầu gối ở trên ghế sa lon, người co rút lại thành một đoàn, lỗ tai dựng thẳng, nghe ngóng chung quanh không có một chút tiếng động nào. Trong không khí rõ ràng an tĩnh không có một chút âm thanh nào, nhưng mà cô lại khẩn trương, cảm giác như mình nghe thấy tiếng bước chân.
Diệu Tinh nhẹ nhàng nức nở. "Diệu Tinh, đừng sợ, mày vẫn còn có bảo bảo kia mà!" Cô tự an ủi mình như vậy. di@en*dyan(lee^qu.donnn), Nghĩ đến bảo bảo, Diệu Tinh đột nhiên ý thức được mình vẫn còn chưa hề ăn cái gì. "Bảo bảo, thật sự rất xin lỗi, không phải mẹ là cố ý để cho con bị đói bụng."
Cô bận rộn, làm mấy thứ đồ ăn có chất dinh dưỡng phong phú một chút. Nhưng mà… cô lại cảm thấy không hề muốn anh một chút nào. "Trình Diệu Tinh, chớ quên thân phận của em!" Lời nói của Tiêu Lăng Phong vọng về ở bên tai cô. Diệu Tinh cắn môi thật chặc. Mạnh mẽ bức bách chính mình phải ăn.
Nhưng mà... Cô ăn bất cứ một thứ đồ ăn gì thì đều tựa như cũng bị mắc nghẹn lại ở trong ngực, khó chịu đến không cách nào thở nổi. Tí tách! Nước mắt từ trong tròng mắt cô chảy xuống, chảy vào trong miệng, mặn mặn chát chát…
Diệu Tinh cầm điện thoại di động lên do dự có nên gọi điện thoại hay không. Nhưng cuối cùng, di◕ễn♠đà‿n♠lê♠q◕uý♠đôn cô vẫn bấm số điện thoại của Tiêu Lăng Phong. Điện thoại vừa thông, cô lại hốt hoảng cắt đứt. Nếu đã như vậy, cho dù là điện thoại được tiếp thông, thì cô có thể nói những gì với anh đây! Diệu Tinh nắm thật chặc điện thoại, khẽ than một tiếng, hoặc giả… có lẽ Tiêu Lăng Phong nhìn thấy số điện thoại trong nhà sẽ gọi lại trở về cũng nên...
Diệu Tinh vẫn nắm thật chặc điện thoại. Diệu Tinh từ từ nằm xuống, cô không tắt máy điều hòa và khép lại cửa sổ, thân thể gầy nhỏ của cô nằm ở trên ghế sô pha, cuộn lại thành một đoàn...
"Tiêu Lăng Phong, tại sao anh lại phải đối xử với em như vậy..."
************
Thiên Tuấn.
Diệu Tinh đi vào công ty, trong đầu cô rất choáng váng. Tất cả mọi người đều dùng ánh mắt quái dị lẫn thương cảm để nhìn cô. Diệu Tinh có chút khó hiểu. Bất quá cô chỉ mới trốn việc có một ngày, không cần thiết phải nhìn cô như vậy chứ!
"Thư ký Trình, cô đã đọc báo ngày hôm nay chưa?" Một đồng nghiệp nhiệt tình, cười cười đưa một phần tờ báo trong tay của mình cho cô, diễn♪đàn♪lê♪quý♪đôn sau đó lại cười rời đi: "Từ từ đọc nhé!" Cô còn quay đầu lại nhắc nhở.
Từ từ cúi đầu xuống, ánh mắt Diệu Tinh rơi vào hàng chữ to lớn trên trang đầu của tờ báo này. Trong đó nỏi bật lên tấm hình Tiêu Lăng và Đường Nhã Đình đang dựa vào nhau ở chung một chỗ. Trong mắt hai người hiện rõ nụ cười, nghiễm nhiên giống như là một đôi tình nhân ngọt ngào. Còn có lời bình trên đó, nhưng ông nội Tiêu sẽ thừa nhận thân phận của Trình Diệu Tinh hay Đường Nhã Đình là "vị hôn thê", rất nhanh liền sẽ biến thành sự thật.
Cho nên… Đây chính là nguyên nhân mà đồng nghiệp của cô đang thông cảm đối với cô hay sao! Đây chính là nguyên nhân mà Tiêu Lăng Phong trắng đêm không về nhà sao...
Diệu Tinh nắm thật chặc lấy tờ báo, khống chế tâm tình của mình. Diệu Tinh, không sao hết, không sao hết. Miễn cưỡng lộ ra một nụ cười, Diệu Tinh đặt tờ báo qua một bên. Thật trùng hợp, nụ cười thản nhiên này của Diệu Tinh đã bị Tiêu Lăng Phong nhìn thấy.
Nắm tay thành quyền thật chặc ở bên dưới, Tiêu Lăng Phong nhìn chằm chằm vào Diệu Tinh. Cô vậy mà thật sự lại không hề có một chút phản ứng nào cả! Được lắm, rất tốt!Trình Diệu Tinh, chúng ta cùng nhau nhìn xem, tôi đến cùng thật sự rất muốn nhìn thử một chút xem, em có phải có thể vẫn luôn phong khinh vân đạm như vậy hay không...
Hừ! Tiêu Lăng Phong lạnh giọng hừ lên một tiếng. die,n;da.nlze.qu;ydo/nn Anh phẩy tay đi vào phòng làm việc.
Diệu Tinh vẫn nhìn về phía phương hướng phòng làm việc của Tiêu Lăng Phong. Mãi cho đến khi có tiếng chuông điện thoại vang lên, cô mới phục hồi lại tinh thần.
"A lô. Kỳ Nhiên?" Diệu Tinh bắt máy điện thoại.
"Bộ dáng của em thật giống như rất giật mình!" Giọng nói ở đầu điện thoại bên này nghe có mấy phần mệt mỏi: "Buổi lễ đính hôn của anh, em có muốn tới hay không?"
"Bất kể như thế nào chúng ta cũng vẫn là bạn bè mà. Anh đính hôn, em dĩ nhiên phải đi chúc phúc chứ!"
"Sợ rằng… Lời chúc phúc của em, chỉ có thể vĩnh viễn là sự mong ước rồi!" Thẩm Kỳ Nhiên cười nhẹ: "Vậy thì cứ như vậy đi! Bye bye!"
Diệu Tinh từ từ cúp điện thoại, tại sao hạnh phúc lại khó khăn đến như vậy, tại sao người bên cạnh cô, người nào cũng không được hạnh phúc. Thẩm Kỳ Nhiên yêu Tịch Mạt như vậy, nhưng mà cũng rất nhanh liền đã đính hôn cùng với người khác. Tịch Mạt… Cô ấy cũng yêu Thẩm Kỳ Nhiên, ít nhất là đã từng có yêu. Nhưng mà, hiện tại… Cô ấy lại đang ở bên cạnh Bùi Hạo Thần, cái người đàn ông luôn âm tình bất định kia. Còn chính cô thì sao, cô ở bên cạnh Tiêu Lăng Phong, Tiêu Lăng Phong rõ ràng không hề thương cô, rõ ràng đã có người yêu, tuy nhiên anh lại vẫn cùng cô duy trì mối quan hệ thân mật như vậy với cô...
Ha ha… Diệu Tinh cười khổ, tình yêu, rốt cuộc được coi là cái gì, nó có phải thật đáng tin cậy như vậy hay không.
Tại buổi lễ đính hôn của Thẩm Kỳ Nhiên. Tiêu Lăng Phong quả thật mang theo Đường Nhã Đình tham dự buổi tiệc, cao giọng giới thiệu với mọi người: "Đây chính là vị hôn thê của tôi..."
Diệu Tinh đứng một mình ở một bên, cô quen biết mọi người ở nơi này không nhiều lắm. Kể từ nhà họ Trình phá sản, cô cũng đã không còn giao thiệp cùng với mấy trò xã giao gì đó trong giới thương nhân này nữa rồi. Diệu Tinh nhìn Tiêu Lăng Phong mang theo Đường Nhã Đình đi ở trong đám người, tự nói với mình không nên đi để ý, nhưng mà ánh mắt của cô lại không thể khống chế được mà cứ đuổi theo theo bóng dáng của bọn họ...
Diệu Tinh cầm lên ly rượu lên, do dự. Cô thật sự rất muốn uống một hớp. Nhưng mà trong bụng cô còn có bảo bảo...
"Diệu Tinh, cậu có khỏe không?" Nghe thấy giọng nói của Tịch Mạt, Diệu Tinh quay mặt sang cười khẽ một tiếng.
"Tớ không sao! Còn cậu thế nào?" Diệu Tinh lo lắng nhìn Tịch Mạt. Dù sao cũng là người đàn ông mà Tịch Mạt đã từng yêu. Phải tham gia buổi lễ đính hôn của anh như vậy, Tịch Mạt nhất định sẽ rất khó chịu, tựa như... Nếu như có một ngày, cô phải tham gia gia buổi lễ đính hôn của Tiêu Lăng Phong, thậm chí là hôn lễ của anh...
Cô thật không cách nào tưởng tượng nổi, lúc ấy cảm giác của cô sẽ ra sao, sẽ cảm thấy tê liệt như thế nào đây.
"Diệu Diệu. Tại sao vừa rồi cậu lại cái bộ dạng giống như tự mình làm cho mình bị uất ức như vậy?" Nhìn vẻ đau lòng trong mắt của bạn tốt, trong lòng của Diệu Tinh cảm thấy ấm áp: "Tịch Mạt, tớ cũng biết, bất kể lúc nào thì tớ đều có cậu, có ba ba có mẹ của tớ." Cô nhẫn nhịn lại sự chua xót trong tròng mắt của mình.
“Được rồi, cậu hãy đi xem Bùi Hạo Thần một chút đi, anh ấy cũng đang tìm cậu đó!" Diệu Tinh xử lý mấy sợi tóc hơi lộn xộn của Tịch Mạt. Tịch Mạt, hãy nắm chặt lấy từng cơ hội có thể được hạnh phúc đi! Bởi vì hạnh phúc thật giống như là một loại bọt, sẽ bị vỡ nát rất dễ dàng...
Tiêu Lăng Phong cố ý làm bộ cao ngạo kéo Đường Nhã Đình đi xuyên qua trong đám người. Những địa phương mà anh xuất hiện đều là những nơi mà tầm mắt của Diệu Tinh có thể nhìn thấy được, càng cảm thấy Diệu Tinh đang nhìn anh. Cử chỉ của anh đối với Đường Nhã Đình thì lại càng thân mật hơn. Hôm nay Diệu Tinh rất đẹp, cô còn xinh đẹp hơn so với ngay cả nhân vật chính của buổi tiệc đính hôn này, trừ sắc mặt bên ngoài có vẻ không được tốt lắm …
Diệu Tinh. Em thật sự không quan tâm đến có phải hay không. Tiêu Lăng Phong cười nói, chào hỏi cùng với tân khách, nhưng mà bộ dạng anh uống rượu lại tràn đầy mùi vị muốn phát tiết. Vốn dĩ, anh muốn mang theo Diệu Tinh tới nơi này, cũng thuận tiện bóng gió với ông nội cả đêm, nhưng mà… mọi chuyện chung quy lại biến đổi còn nhanh hơn cả so kế hoạch.
"Lăng Phong, có phải là anh sử dụng em chính là một cách để kích thích Trình Diệu Tinh một chút hay không?" Đứng tựa vào bên người Tiêu Lăng Phong, Đường Nhã Đình lên tiếng hỏi.
“… Dĩ nhiên là không phải rồi!" Nụ cười của Tiêu Lăng Phong có chút cứng ngắc.
"Thật ra thì em cũng không quan tâm đã bị anh lợi dụng." Đường Nhã Đình lắc đầu một cái. "Em đã làm nhiều chuyện xấu như vậy, anh lại còn nguyện ý giúp em như vậy, em thật sự vô cùng cảm kích, chẳng qua là… Lăng Phong, anh có cảm thấy, hết thảy những gì anh làm sẽ có ý nghĩa hay không? Cô ấy giống như cũng không chút quan tâm. Nếu không, cô ấy cũng sẽ không bỏ mặc anh mang theo người phụ nữ khác tham dự buổi yến hội như vậy!" Đường Nhã Đình cố ý nhắc nhở.
"Có phải là tôi đã rất ngây thơ hay không?" Tiêu Lăng Phong hỏi: "Tôi thế này, vậy mà lại sẽ chơi trò chơi ngu ngốc mà chỉ có trẻ con mới chơi như vậy." Tiêu Lăng Phong nói tự giễu cợt mình. Nhìn bộ dạng vẻ mặt u buồn của Diệu Tinh, trái tim của anh lúc này vẫn còn đau nhói. Trình Diệu Tinh, em cúi đầu trước anh chỉ một lần thôi, thật sự cảm thấy có khó khăn như vậy hay sao? Cho dù em không muốn nhận sai lầm, lúc đầu cũng nên bày tỏ một chút sự toan tính của mình đối với anh chứ! Em có biết như vậy là em đã làm cho anh cảm thấy rất bất đắc dĩ, rất không an tâm hay không…
"Được rồi! Anh cũng không cần phải quá khó chịu như vậy. Phụ nữ ấy à, là phải dùng sự dỗ dành kia." Đường Nhã Đình cười khẽ: "Có muốn em giúp anh không?"
"Không cần!" Anh tựa hồ có chút lo lắng nói xong, ngay sau đó ý thức được phản ứng của mình quá khích liệt, anh áy náy cười cười.
" Tiêu Lăng Phong, anh sợ em sẽ làm tổn thương đến cô ấy có phải hay không?" Đường Nhã Đình cười nhẹ: "Yên tâm đi, em sẽ không đâu!" Đường Nhã Đình rõ ràng cắn răng liếc mắt. Đương nhiên là việc làm tổn thương đến người mình yêu mới là nỗi đau đớn lớn nhất, tựa như… ngày trước anh đã làm tổn thương đến tôi vậy! Tôi rất muốn Trình Diệu Tinh cũng sẽ phải nếm thử một chút sự thống khổ của tôi: "Em còn nợ cô ấy, cho nên em sẽ hết sức đi đến để bồi thường lại, em bảo đảm..."
Tiêu Lăng Phong cũng không hề lên tiếng, đối với cái loại người đã từng làm tổn thương đến người khác như vậy, thì có thể nói, anh cũng không biết liệu có thể tin tưởng được hay không!
"Tốt lắm, tôi đi xem Nghênh Hạ một chút!" Tiêu Lăng Phong cười. Em gái trên danh nghĩa đoạt đi người yêu của em gái chân chính, mà anh người làm anh trai này, trong lúc đó cũng đang vô tình làm đồng lõa. Nhưng mà không đợi anh đi vào, trên hội trường liền đã hỗn loạn lên.
Xuyên thấu qua đám người, Tiêu Lăng Phong có thể nhìn thấy Tiêu Nghênh Hạ đã giội rượu lên trên váy áo của Tịch Mạt. Nguy rồi, Tiêu Lăng Phong thầm kêu lên, anh hi vọng Tịch Mạt sẽ không thể nhận ra Tiêu Nghênh Hạ là ai mới phải.
Diệu Tinh nổi giận đùng đùng nhìn Tiêu Nghênh Hạ. Tại sao bọn họ ai cũng có thể tùy tiện bắt nạt người khác như vậy. Nhìn Tịch Mạt đột nhiên sắc mặt biến đổi, trong lòng Diệu Tinh càng thêm khổ sở.
"Tịch Mạt, không sao rồi. Đừng sợ!" Diệu Tinh nhẹ giọng khóc sụt sùi, có Diệu Diệu ở đây, sẽ không có người nào dám làm thương tổn cậu."
"Diệu Diệu, là cô ta, là cô ta!" Lương Tịch Mạt khóc. Lập tức thân thể lúc này cũng bắt đầu run rẩy lên: "Thật bẩn, thật bẩn…” Lương Tịch Mạt hốt hoảng nỉ non.
"Tịch Mạt, đừng sợ, đừng sợ!" Diệu Tinh đau lòng ôm lấy Tịch Mạt. Thật bẩn? Chẳng lẽ là Tịch Mạt lại nghĩ tới chuyện đã xảy ra bốn năm trước hay sao? Mười bảy tuổi trong một đêm kinh khủng như vậy. Diệu Tinh hung hăng nhìn chằm chằm vào Tiêu Lăng Phong, cũng chờ Tiêu Lăng Phong cùng Bùi Hạo Thần. Phảng phất nơi này mỗi người cũng đều là kẻ thù của bọn họ vậy.
Nhìn dáng vẻ của Tịch Mạt. Tiêu Lăng Phong nhắm mắt lại. Xong rồi, chuyện này đúng là vẫn không có thể nào lừa gạt được… Bốn năm trước, anh đã giúp đỡ Bùi Hạo Thần thiết kế Thẩm Kỳ Nhiên trò chơi phản bội, giống như… ở trong Dạ Khuynh Thành ngày đó, Mộ Thần nhìn thấy bộ dạng anh cùng với Diệu Tinh…
Thì ra là, anh đã từng làm nhiều chuyện không thể tha thứ như vậy.
Diệu Tinh nhìn Tiêu Lăng Phong, anh đột nhiên biến chuyển như vậy đã làm cho sự nghi ngờ trong lòng của cô càng nặng hơn. Rốt cuộc là tại sao.
Trong hội trường đã trở nên hỗn loạn thành một đoàn, mẹ của Thẩm Kỳ Nhiên mang theo các cô đi thay quần áo. Tiêu Lăng Phong cũng đi theo sau lưng cùng bọn họ thật chặt chẽ.
Trong phòng rửa tay. Diệu Tinh giúp Tịch Mạt giặt sạch váy áo. Tịch Mạt vẫn khóc.
"Tịch Mạt, cậu làm sao vậy?" Diệu Tinh hỏi.
"Diệu Diệu, Tiêu Nghênh Hạ chính là Ngải Phỉ Nhĩ, người đã cùng với Thẩm Kỳ Nhiên ở trong đó chính là người phụ nữ đó, là cô ta! Là cô ta!"
Diệu Tinh gần như có chút đứng không vững. Tiêu Nghênh Hạ? Cô trợn to hai mắt. Làm sao có thể. Cô ta thế nhưng lại tham dự vào chuyện kia, Như vậy…Có phải là Tiêu Lăng Phong, anh cũng biết hay không. Trái tim của cô chợt như bị bóp chặt lại. Tại sao lại là như vậy… Giống như là thiết kế để cho Mộ Thần nhìn thấy cô ngày đó vậy. Tiêu Lăng Phong, tại sao anh lại có thể tàn nhẫn như vậy, chẳng lẽ anh phá hủy hạnh phúc của tôi còn chưa đủ hay sao? Tại sao ngay cả Tịch Mạt mà anh cũng muốn làm thương tổn cô ấy chứ...