Trên bàn ăn, Diệu Tinh vẫn cúi đầu. Cô thỉnh thoảng lại cắn môi, thật giống như đôi môi ấm áp của Tiêu Lăng Phong vẫn còn đậu ở chỗ đó như cũ, bàn tay nhỏ bé nắm thật chặc đôi đũa, nhìn qua có chút co quắp.
Tiêu Lăng Phong cúi đầu ăn bữa ăn sáng. Anh có thể cảm giác được Diệu Tinh đang bất an, nhưng mà cũng không mở miệng, bởi vì anh biết nếu như mình càng nói gì đó, thì Diệu Tinh càng sẽ cảm thấy lúng túng.
Hồi lâu ——
"Anh thật không đi làm sao?" Diệu Tinh không chịu nổi sự trầm mặc như vậy mở miệng hỏi.
"Đã đến lúc này rồi, không đi nữa!" Tiêu Lăng Phong lau miệng một chút tựa người vào trên ghế sa lon. Đã lâu lắm rồi đột nhiên anh không được ở nhà an an tĩnh tĩnh hưởng thụ một ngày trời mưa sự yên lặng như vậy. Có là vào thời điểm mấy năm trước, khi đó, bọn họ vẫn còn là những đứa trẻ, Tịch Mạt và Bùi Hạo Thần vẫn còn là “anh em”, cũng vào một hôm trời mưa xuống như thế này. Bùi Hạo Thần đang ở trong căn hộ, anh nhìn hai người bọn họ vùi ở trên sô pha xem ti vi, giành nhau đồ ăn vặt, khi đó anh cảm thấy một màn này thật là ấm áp. Anh đa từng thử nghĩ tới có phải sẽ có một ngày mình cũng sẽ cùng với người con gái mình thích núp ở trên sô pha, cùng nghe tiếng mưa rơi bên ngoài hay không.
Nghe thấy Tiêu Lăng Phong nói như vậy, Diệu Tinh cũng không nói gì nữa, cô ngồi xuống ở một bên. Diệu Tinh cảm giác vào thời điểm lúc này mình nên rời đi thôi, nhưng mà cô lại đang ăn mặc thành cái bộ dáng này
"Em làm gì mà ngồi cách xa anh như vậy?" Tiêu Lăng Phong hỏi. “Anh sẽ ăn thịt người sao?” Tiêu Lăng Phong cau mày lại nhưng ngay sau đó, anh đã tự cho ra đáp án, anh sẽ ăn thịt luôn, hơn nữa ăn đến không thừa lại mảnh xương
"… "
"Ngồi gần tới đây" anh vỗ vỗ vào vị trí bên cạnh: "Ngoan!" anh lừa gạt. Trên mặt cười cười, thoạt nhìn như vậy đã thấy không có ý tốt.
"Tôi cũng không phải là con cún nhỏ anh nuôi! " Diệu Tinh cau mày, bất mãn kế đó quay lưng lại với anh.
"Nếu như có thể, anh thật sự hi vọng em chính là con cún nhỏ mà anh nuôi." Tiêu Lăng Phong thấp giọng nói ra một câu, trong giọng nói lộ ra một chút khàn khàn. Như vậy, thì em sẽ vĩnh viễn không rời khỏi anh, em vĩnh viễn sẽ chỉ thuộc về một mình anh thôi. Tiêu Lăng Phong nhìn Diệu Tinh, ánh mắt dịu dàng tự như có thể nhỏ ra nước.
Đối với Tiêu Lăng Phong như vậy, Diệu Tinh thật không biết nên nói cái gì."Để tôi đi rót cho anh chén nước" Diệu Tinh nói xong vội vã đứng dậy. Ánh mắt của Tiêu Lăng Phong khiến cho nhịp tim của cô đập thật nhanh. Rõ ràng chỉ là một câu nói bình thường mà thôii..., không, rõ ràng chính là một câu "thô tục", tuy nhiên nó đã được anh nói ra như vậy!
Tiêu Lăng Phong từ từ đi tới chỗ Diệu Tinh, nhìn Diệu Tinh anh không nhịn được đi tới gần, từ phía sau lưng anh ôm lấy cô.
"Thịch thịch!" nhịp tim Diệu Tinh lại càng đập nhanh hơn: "Tiêu Lăng Phong, anh… "
"Đừng ầm ĩ!" Tiêu Lăng Phong thấp giọng nói xong ôm thật chặc lấy Diệu Tinh: "Diệu Tinh, để cho anh ôm em một cái!"
"Ách" lời nói nhẹ nhàng như vậy của Tiêu Lăng Phong, đã khiến cho Diệu Tinh không đành lòng cự tuyệt. Trong lòng cô cứ lần lượt tự nói với mình, Trình Diệu Tinh mày như vậy là không đúng…Không, mày không thể như vậy, nhưng mà cô lại không có biện pháp nào để tránh ra khỏi Tiêu Lăng Phong được.
"Diệu Tinh, hôm nay, chỉ có hôm nay, chúng ta hãy quên đi tất cả những gì không vui nhé, có được hay không?" Tiêu Lăng Phong nhẹ giọng hỏi thăm, sau đó chậm rãi hôn nhẹ lên mái tóc của Diệu Tinh.
Diệu Tinh không biết trong lòng mình đang suy nghĩ gì, chỉ nhớ rõ, cô nhẹ nhàng gật gật đầu. Tiêu Lăng Phong cười khẽ một tiếng, sau đó thở phào nhẹ nhõm. Đã lâu lắm rồi anh không có cảm giác được vui vẻ như vậy.
Ngoài cửa sổ, mưa tích tí tách rơi xuống. Mưa rơi cũng không lớn. Chỉ có điều là, nếu mưa rơi như vậy thì sẽ gây ra cảnh mưa sẽ kéo khá dài
Diệu Tinh cùng Tiêu Lăng Phong ngồi ở trên sô pha, trong bầu không khí rất an tĩnh. Bọn họ chăm chú ngồi xem ti vi chằm chằm, không có ai phát hiện ra ti vi không hề phát ra âm thanh, cũng không có người nào phát hiện ra, giờ phút này chương trình đang được phát hình trong màn hình ti vi kia chính là phim hoạt hình.
Chậm rãi nhẹ nhàng nói một câu kia xong, tiếp đó Tiêu Lăng Phong cường thế kéo Diệu Tinh sát vào trong ngực mình. Anh có cảm giác mình là người tự đi tìm chịu sự khổ sở. Diệu Tinh mềm mại không xương tựa vào trong ngực của anh, mùi thơm nhàn nhạt của cơ thể cô làm cho anh thoáng có chút không cách nào kiềm chế được mình. Thỉnh thoảng anh lại nuốt nước miếng, nhưng lại sợ âm thanh của mình quá lớn, khiến cho Diệu Tinh nghe thấy. Diệu Tinh cũng có sự khổ sở giống như vậy, phải duy trì mãi một tư thế, thân thể của cô cũng mỏi nhừ, nhưng mà cô lại không dám cử động mạnh.
"Diệu Tinh?" Tiêu Lăng Phong khẽ gọi một tiếng. Tay anh chậm rãi cầm tay của Diệu Tinh nâng lên.
"Dạ!" Diệu Tinh nhẹ giọng đáp lại.
"Nếu như mà anh nói lời mà lại không giữ được lời như anh đã nói, vậy thì em có tức giận hay không?" Đột nhiên thấy anh hỏi một câu như vậy, Diệu Tinh đã mượn cơ hội đứng dậy. Sau đó cô giãy dụa thân thể vẻ không thoải mái. Khẽ rộng mở cổ áo, để lộ ra chiếc xương quai xanh xinh đẹp của Diệu Tinh, Tiêu Lăng Phong nhìn Diệu Tinh mặc chiếc áo của mình. Chưa từng có người nào được mặc quần áo của anh, anh vẫn rất ghét người khác đụng vào đồ vật của anh. Nhưng mà giờ phút này nhìn Diệu Tinh mặc quần áo của mình, anh thậm chí con cảm thấy có một loại cảm giác không khỏi cảm thấy hạnh phúc. Diệu Tinh rất có năng khiếu đối với công việc thiết kế hơn nữa cô phối hợp quần áo lại với nhau cũng tuyệt đối có mỹ cảm,
"Nếu như về sau này cả Thiên Tuấn và Thiên Trì cũng đều bị mất. Diệu Tinh, như vậy em có nuôi anh được hay không" Tiêu Lăng Phong thử hỏi dò xét.
Chính là cái chuyện này sao? Diệu Tinh nhìn Tiêu Lăng Phong, không có cách nào khác, cô đành cười cười. "Được." Cô không biết những lời nói này là cô chỉ thuận miệng nói ra một chút, hay là thật sự đúng với tiếng lòng của cô
"Đây chính là lời em đã nói ra đấy nhé!" Tiêu Lăng Phong gật đầu. "Anh nhớ kỹ rồi đó, em cũng không thể đã nói rồi lại nuốt lời." Tiêu Lăng Phong siết chặc lấy chóp mũi Diệu Tinh.
"Anh làm cái gì thế? Chung quy thế nào mà lại nhéo luôn mũi của ta như vậy chứ?” Diệu Tinh lẩm bẩm, bất mãn vẹt tay của Tiêu Lăng Phong ra.
"Em làm gì mà hẹp hòi như vậy chứ!" Tiêu Lăng Phong cau mày. "Cùng lắm thì anh cũng để cho em bóp anh!" Tiêu Lăng Phong nói xong liền đưa mặt tới, kéo tay Diệu Tinh gom góp hướng vào cái mũi của mình.
"Này, không phải là anh có nước mũi đấy chứ?" Diệu Tinh bị giật nảy mình. Phản ứng này của cô khiến cho mặt Tiêu Lăng Phong trong nháy mắt biến thành màu đen. Người phụ nữ này thật sự là người sát phong cảnh.
"Trình Diệu Tinh, em nói lại lần nữa xem!" Tiêu Lăng Phong trợn mắt uy hiếp. "Nếu như em còn nói bậy nữa, có tin hay không anh thật sự dùng tay của em để lau nước mũi. Tiêu Lăng Phong nói xong kéo tay Diệu Tinh ra, để sát vào hàm răng, không nhẹ không nặng cắn một chút.
"Anh làm gì thế..."Diệu Tinh cau mày. "Đau quá!" Diệu Tinh uất ức mếu máo bày tỏ sự thật, nhưng mà cũng không sao phát hiện ra giờ phút này cô cực kỳ giống như đang làm nũng. Tiêu Lăng Phong nhìn Diệu Tinh, sau khi đùa giỡn xong, anh mới phát hiện giờ phút này cự ly giữa hai người mới nguy hiểm đến cỡ nào, tư thế có nhiều mờ ám đến cỡ nào. Diệu Tinh dường như cũng nhận thấy được điểm này. Cô nghiêng người lui về phía sau một chút, cố gắng nghĩ muốn giãn khoảng cách của hai người ra một chút.
Tiêu Lăng Phong nhìn Diệu Tinh nháy mắt một cái không nháy mắt. Bộ dáng khẩn trương của Diệu Tinh giờ phút này hết sức trêu chọc người. Hai cánh tay của Tiêu Lăng Phong chống lên ghế sa lon, vây Diệu Tinh lại ở bên trong.
"Diệu Tinh." Tiêu Lăng Phong khẽ gọi, nhẹ đỡ gương mặt của Diệu Tinh, vuốt vuốt lên mi tâm của cô đang run lên. Anh chậm rãi khom người đặt lên trên môi của Diệu Tinh một nụ hôn. Nhẹ nhàng, chậm rãi, chờ đợi Thân thể cứng còng của Diệu Tinh từ từ buông lỏng ra, chờ cô thích ứng, anh cẩn thận tỉ mỉ hôn đôi môi của Diệu Tinh, cẩn thận tô lên hình dáng đôi môi của cô. Anh biết rất rõ ràng làm như vậy là uy hiếp, biết rất rõ ràng hậu quả chính mình có thể phải chạy đi tắm nước lạnh, nhưng mà anh vẫn như cũ không muốn khống chế mình.
Diệu Tinh bị hôn đến không cách nào hít thở nổi, cô cực kỳ khẩn trương, ngay cả ngón tay cũng đang run rẩy. Cô hít thở một lúc lâu mà vẫn không thông, nơi ngực của cô buồn bực đến phát đau. Cô cầm lấy cổ tay Tiêu Lăng Phong đang nắm lấy tay cô.
"Lăng Phong "
"Diệu Tinh, giúp anh!" Giọng Tiêu Lăng Phong khàn khàn cắt ngang lời nói của Diệu Tinh.