Đối với sự thăm viếng này của Lãnh Liệt. Dương Nhược Thi cảm thấy có chút lo lắng. Mặc dù người của Ám Dạ không thích cô, nhưng mà bởi vì cô đã từng liều mình đã cứu Mộ Sở, cho nên lúc đầu bọn họ vẫn có cảm tạ ân nghĩa. Bởi vì cái phần ơn nghĩa này mà đối với những việc cô làm, trong tiềm thức bọn họ vẫn luôn mở một con mắt nhắm một con mắt. Giống như là Lệ Viêm, ban đầu cô cứu Mộ Sở thì anh lộ rõ biểu cảm cái mạng này của tôi cũng có thể cho cô. Cho đến nay cô cũng vẫn còn nhớ. Nhưng mà Lãnh Liệt thì lại không như vậy. Anh tĩnh táo đến mức gần như lạnh lùng. Đối với chuyện cô Mộ Sở, anh không hềó tận mắt nhìn thấy. Ba năm nay, bọn họ cũng chẳng mấy khi giao thiệp với nhau. Cho nên đối với cô Lãnh Liệt vẫn luôn đề phòng cô tuyệt đối, không chỉ một điểm một thứ. Sau khi Lãnh Liệt bỏ đi, di@en*dyan(lee^qu.donnn), Mộ Sở vẫn tự giam mình ở trong phòng. Anh không nói. Nhưng là cô nhìn ra được, Mộ Sở đang hối hận, khổ sở vì chuyện của Diệu Tinh.
Dương Nhược Thi từ từ nắm những ngón tay lại. A Sở. Em ở bên cạnh anh gần ba năm qua, chẳng lẽ lại vẫn không bằng mấy tháng kia sao? Trình Diệu Tinh! Tại sao chung quy cô cứ ưa thích đi giành đồ của người khác vậy! Không. Tôi sẽ không để cho cô thực hiện được. Có tôi ở đây. Cả đời này cô đừng mơ tưởng muốn hạnh phúc
Ở bệnh viện trông giữ cả đêm. Diệu Tinh vẫn ngủ yên như cũ Tiêu Lăng Phong nằm ở bên cạnh Diệu Tinh, cẩn thận từng li từng tí ôm Diệu Tinh. @MeBau*diendan@leequyddonn@ Bọn họ hiếm khi có thể an tĩnh ôm nhau như vậy. Tiêu Lăng Phong nghĩ đến buổi sáng sớm ngày hôm đó. Nghĩ đến bọn họ cùng nhau tỉnh lại. Nghĩ đến Diệu Tinh làm bữa ăn sáng cho anh. Nghĩ đến bọn họ cùng đi làm với nhau…
"Diệu Tinh. Anh thật sự yêu em. Biết làm sao bây giờ?" Tiêu Lăng Phong nỉ non có chút bất lực: "Tại sao cho tới bây giờ em đều không chịu hạ ánh mắt xuống để nhìn anh? Nếu như vậy có lẽ em sẽ phát hiện ra anh không hề hư hỏng giống là anh vẫn thường biểu hiện như vậy. Anh thật sự không phải là một người như vậy!". Tiêu Lăng Phong nỉ non nắm lấy tay Diệu Tinh có chút đau khổ.
Hàng lông mi của Diệu Tinh chợt khẽ run rẩy một chút. Sau đó cô chậm rãi mở mắt ra. “Thật là ồn ào” Cô mệt mỏi nghĩ ngợi. Nhìn chung quanh lúc này một mảnh màu trắng, Diệu Tinh biết là mình vẫn còn sống. Tại sao cô muốn chết mà cũng không được chết như vậy. Chẳng lẽ chết đối với cô mà nói, cũng là một loại yêu cầu xa vời sao? Đây có phải là cảm giác mà người ta vẫn thường nói, là cái gọi là cầu sinh (sống) cũng không được mà muốn chết cũng không xong
"Diệu Tinh?" diễღn。đàn。lê。qღuý。đôn Tiêu Lăng Phong đang nói chuyện. Đột nhiên cảm giác được ngón tay của Diệu Tinh bỗng nhiên hơi động đậy. Anh vui mừng ngẩng đầu lên. Diệu Tinh trợn tròn mắt. Nhưng hiển nhiên là bộ dáng rất vô lực. "Diệu Tinh. Em đã tỉnh!" Tiêu Lăng Phong mừng rỡ nắm lấy tay của Diệu Tinh. Nhưng chỉ một giây kế tiếp, trên mặt anh lập tức giống như bầu trời u ám. "Trình Diệu Tinh. Sao em lại ngu ngốc như vậy?" Tiêu Lăng Phong rống to. Giọng nói của anh quá lớn, dọa cho người vừa mới miễn cưỡng tỉnh lại liền bị sợ đến giật mình một hồi. "Ai cho phép em gây thương tổn tới bản thân mình như vậy?"
Diệu Tinh nhìn Tiêu Lăng Phong. Thế nào vậy? Các người mới thật bá đạo, chuyên chế làm sao. Ngay cả chuyện sống chết của tôi mà cũng muốn nắm ở trong tay mình sao?
"Trình Diệu Tinh. Em là của anh. Về sau này không cho phép em được tự làm thương tổn tới mình như vậy nữa! Có nghe thấy không?" Anh nói như ra lệnh. Sau đó khom lưng ôm lấy Diệu Tinh thật chặc: "Làm sao em lại ngu như vậy? Em đã dọa anh hỏng bét cả, có biết hay không?"
Anh đột nhiên trở nên dịu dàng như vậy làm Diệu Tinh cảm thấy giống như là ảo giác. Đúng vậy! Đây hết thảy đều là hiện tượng hão huyền. Tiêu Lăng Phong mà lại dịu dàng sao? Bất quá chỉ là nhất thời cao hứng trêu chọc. Bất quá chỉ là muốn xem rốt cuộc sự phòng ngự của cô đối với anh sâu đậm đến mức nào…
"Tiêu Lăng Phong. Trêu chọc tôi thật sự chơi rất thích hay sao?" Diệu Tinh mệt mỏi hỏi anh một câu làm toàn thân Tiêu Lăng Phong chợt cứng đờ.
"Tôi tự mình biết rõ hiểu rõ điều này. Tôi sẽ không tự mình đa tình đắc ý mà nghĩ rằng, đây là anh đang quan tâm tới tôi!"
Lúc này trải tim của anh chỉ trong nháy mắt liền hình như là đã bị xé ra vậy. Tất cả sự mừng rỡ ở trong lòng anh, tất cả cảm xúc đều bị lời nói lạnh như băng của Diệu Tinh tưới vào tắt ngóm. Tiêu Lăng Phong từ từ đứng dậy. Nhìn vẻ lạnh lùng trong mắt Diệu Tinh, ngón tay của anh từ từ nắm chặt lại thành quyền, bóp thật chặc ở chung một chỗ. Diệu Tinh! Tại sao em lại luôn có những ý nghĩ tuyệt tình đến như vậy đối với anh!
Diệu Tinh chậm rãi quay mặt mình qua một bên. Tất cả mọi chuyện đều giống như một trận thủy triều vọt tới. Cặp mắt cô nhắm lại thật chặt, nhưng lại không thể ngăn cản được nước mắt chảy xuống. Tiêu Lăng Phong đau lòng cực kỳ, nhưng lại không thể nói gì, vì bác sĩ đã nói Diệu Tinh không thể chịu đựng được nếu bị kích thích lần nữa. Hít thật sâu vài ngụm không khí, Tiêu Lăng Phong cố đè tâm tình trong lòng xuống khi nghe lời nói kia của Diệu Tinh. Anh nghĩ muốn em phải nhìn thấy dụng tâm của anh. Chúng ta còn nhiều thời gian…
"Em mới vừa vặn tỉnh lại. Hãy chú ý nghỉ ngơi thật tốt đi!" Tiêu Lăng Phong cầm lên miếng bông vải thấm ướt đôi môi khô nứt của Diệu Tinh:" Anh trước phải đi đến công ty một chút. Chiều muộn một chút, anh sẽ lại tới đây để thăm em!"
Mặc dù biết trong lòng Diệu Tinh chán ghét mình. Nhưng mà Tiêu Lăng Phong đặt lên chỗ tóc mái cắt ngang trên trán của Diệu Tinh một nụ hôn: "Nghỉ ngơi cho thật khỏe nhé!" Anh chống đỡ ở trán của cô, nhẹ nhàng nhắc nhở. Câu nói mang theo nồng đậm ý không muốn buông bỏ lẫn bất đắc dĩ. Anh nhìn Diệu Tinh một cái vẻ không yên tâm. Nhưng mà rốt cuộc anh vẫn đi ra ngoài.
Két! Nghe tiếng đóng cửa phòng, Diệu Tinh quay mặt lại nhìn theo phương hướng Tiêu Lăng Phong vừa biến mất, bàn tay nắm ấy chiếc chăn thật chặt. Những lời nói của Tiêu Lăng Phong không ngừng vọng về ở bên tai cô. Chẳng qua là cô không phân định rõ, những lời đó là chính anh đã thật sự từng nói hay là hết thảy chỉ là của ảo cảnh trong mộng của cô mà thôi!
*****************
"Thiếu chủ! Tôi đã hỏi thăm rồi. Hôm nay tiểu thư Diệu Tinh đã tỉnh lại rồi!" Lệ Viêm ngồi vào trong xe. Sớm biết có ngày hôm nay thì ban đầu cần gì phải làm như vậy? Rõ ràng là rất lo lắng, thì tại sao lại nhẫn tâm gây tổn thương…
Ngón tay Mộ Sở đang nắm chặt chợt buông lỏng. Khớp xương trắng bệch cũng bắt đầu từ từ có huyết sắc: "Cô ấy như thế nào rồi?" Mộ Sở hạ thấp giọng. Nhưng không cách nào chế ngự được sự quan tâm nồng đậm trong lời nói.
"Tình trạng không thật là tốt lắm. Bác sĩ đã dặn dò, hiện tại cô ấy không thể bị kích thích. Vệ sĩ của nhà họ Tiêu đứng ở ngoài cửa coi chừng, ngăn cản những cuộc viếng thăm."
"Ha ha" Mộ Sở khổ sở cười một tiếng."Xem ra… Tiêu Lăng Phong kia thật sự rất để ý tới Diệu Tinh!" Mộ Sở đốt một điếu thuốc. Anh không thể nào quên được, hình ảnh khi Tiêu Lăng Phong nhìn thấy Diệu Tinh cắt cổ tay, thì biểu lộ trên mặt anh ta có cảm giác như chỉ nghĩ muốn giết người vậy!
"Vào xem một chút!" Anh nói qua. Khó phân biệt thiệt giả. Lại làm bộ muốn mở cửa.
"Thiếu chủ. Đối với Diệu Tinh tiểu thư, tôi đã nói lúc trước, hiện tại Trình Diệu Tinh không thể chịu đựng được bị kích thích!" Lệ Viêm cẩn thận từng li từng tí nói ra: "Ngày hôm qua cô ấy bị ho ra máu…"
"Tôi biết!" Mộ Sở thấp giọng nói qua. Nghe không thể biết được tâm tình. "Tôi chỉ tùy tiện nói một chút. Hiện tại tôi còn không rảnh đi kích thích những suy nghĩ của cô ấy."
Anh từ từ kéo cửa sổ xe lên. Chỉ cần cô ấy tỉnh lại là tốt rồi! Khi anh nghe thấy Lãnh Liệt nói, Diệu Tinh trốn tránh tỉnh lại, anh liền cảm thấy cho dù là thời điểm anh mười mấy tuổi bị đạn xuyên thấu qua thân thể thì cũng không đau đớn bằng một phần vạn lúc này.
Lệ Viêm lắc đầu một cái, nhưng anh cũng không nói thêm gì. Nếu như tin tình báo của Ám Dạ truyền tới không sai. Lão gia đột nhiên gửi đến những vệ sĩ bên cạnh mình như thế, nếu như anh đoán không hề sai. Mục đích của Mộ Sở chính là thành phố T này. Nhưng mà mấu chốt ở đây, cũng rất hiển nhiên lại chính là Trình Diệu Tinh. Nói không chừng, Tiêu Lăng Phong cũng sẽ gặp nguy hiểm. Dù sao bi kịch của Mộ Thần lại có liên quan trực tiếp liên đối với Tiêu Lăng Phong.
Xe chậm rãi khởi động. Một chiếc xe con khác dừng lại nơi cửa. Dương Nhược Thi lấy xuống cặp kính lớn gần như đã che kín hơn phân nửa gương mặt. Hướng vào bên trong bệnh viện nhìn một cái. Thật là kỳ quái. Cô ta cắt cổ tay đến hai lần vậy mà cũng không chết được. Trình Diệu Tinh! Bản lãnh diễn màn khổ nhục kế này của cô cũng quá vụng về đi! Tốt thôi! Ha ha diễn trò chứ sao. Có người nào mà không biết. Tôi liền xem về sau này cô sẽ kết thúc như thế nào. Nghĩ tới đó cô ta lấy điện thoại di động ra.
"Nhã Đình sao? Mình là Dược Thi đây! Cô cười. Trong mắt tràn đầy nụ cười âm độc và tàn nhẫn.