Hợp Đồng Tình Nhân (Người Tình Hợp Đồng Của Tổng Giám Đốc Bạc Tình)

Chương 133: Em cảm thấy tôi đáng thương sao?




Diệu Tinh tức giận ngồi ở một bên, không để ý tới bộ dáng đắc ý của Tiêu Lăng Phong. Tiêu Lăng Phong đắc ý uống súp, còn có cố ý để phát ra âm thanh. Quả thực là mùi vị rất tốt anh cười thầm.

“Em có biết hay không, em là người phụ nữ đầu tiên đã làm món ăn theo kiểu tây cho tôi ăn đó.” Tiêu Lăng Phong vẫn chuyên chú uống súp như cũ, nói ra một câu nghe không rõ dụng ý và tâm tình trong đó.

Bên ngoài đột nhiên vang lên tiếng còi cảnh sát. Tay của Tiêu Lăng Phong thoáng cứng ngắc lại một chút, sau đó đi tới bên cửa sổ, từ nơi đó nhìn xuống bên dưới. Trong sân có hai chiếc xe cảnh sát vừa dừng lại, mấy người cảnh sát trẻ tuổi đang đè ép một người đàn ông trung niên, mà người đàn ông này

“Đường Cát Nguyên.” Tiêu Lăng Phong khẽ thì thầm.

Nghe thấy cái tên này, trong nháy mắt tay của Diệu Tinh chợt thoáng run lên một chút. Cô từ từ ngẩng đầu lên nhìn Tiêu Lăng Phong. Cũng lúc đó Tiêu Lăng Phong chợt quay đầu lại. Nhìn thấy vẻ hoảng sợ trong mắt Diệu Tinh, ngực của anh thấy đau xót.

“Lời anh đã nói ngày hôm đó, em có tin không.”

“Anh nói cái gì cơ?” Diệu Tinh hỏi. Những lời anh đã nói ngày hôm đó, có rất nhiều…

“Em… cô gái này tại sao lại đáng hận như vậy chứ!.” Tiêu Lăng Phong cắn răng: “Nhân chi tương tử, kỳ ngôn dã thiện” (*), em không biết điều này sao.”

(*) Nhân chi tương tử, kỳ ngôn dã thiện: Câu thành ngữ, dịch nghĩa: Con người khi sắp chết, lời nói luôn lương thiện. Ở Việt Nam cũng có câu: “Con chim sắp chết, tiếng kêu thảm thương. Con người sắp chết, lời nói hiền lành”.

Diệu Tinh suy nghĩ một chút, ý thức được câu mà Tiêu Lăng Phong nói chính là muốn chỉ đến sự kiện kia của Đường Cát Nguyên.”Anh kích động cái gì vậy, tôi tin tưởng là được chứ gì.” Diệu Tinh nói như thì thầm.”Nhưng mà ông ấy làm sao vậy? Tại sao ông ấy sẽ bị cảnh sát bắt đi như thế.”

“Ông ta đã làm nhiều chuyện xấu chứ sao.” Vẻ mặt Tiêu Lăng Phong tràn ngập sự coi thường. Nghĩ đến Đường Cát Nguyên, cũng rất tự nhiên, lại nghĩ đến Đường Nhã Đình. Cô ta đang làm gì. Ông bố cũng sắp chết rồi. Nhưng mà từ đầu đến cuối, vẻ mặt cô ta cũng không có chút biểu lộ. Mặc dù đã từng nói, hai người cũng đã không có quan hệ gì với nhau nữa, nhưng muốn hay không, trong lòng vẫn anh cũng cảm thấy có chút mất mác, dù sao tình cảm cũng đã qua vài chục năm bên nhau.

A! Vài chục năm tình cảm, xem ra còn không bằng sự trống rỗng. Tiêu Lăng Phong thầm nghĩ đầy giễu cợt.

“Tiêu Lăng Phong.”Nhìn anh đột nhiên mất mác, Diệu Tinh có mấy phần nghi ngờ.

“Tôi không sao.” Tiêu Lăng Phong trở lại giường bệnh ngồi xuống. Lâu nay Đường Cát Nguyên vẫn luôn sống ở trong bệnh viện, làm sao đột nhiên lại bị bắt đi như vậy. diễnđànlêquýđôn Nguyên nhân của sự kiện này là gì đây.

“Hôm nay có tin tức gì mới không?”

“Tôi làm sao có thời giờ để mà xem tin tức chứ!” Lời nói của Diệu Tinh có chút đanh đá.

“Trình Diệu Tinh. Đã có ai đó từng nói cho em biết điều này hay chưa? Em không thích hợp với nói việc nói dối đâu!” Tiêu Lăng Phong híp mắt quan sát Diệu Tinh, trực giác mạnh mẽ mãnh liệt nói cho anh biết, nhất định ở trong chuyện này đã có sự khác thường gì đó. Chẳng hạn như, hôm nay đột nhiên có người đến mượn chiếc Laptop của anh, rồi bác sĩ cũng đến tận nơi này để đổi thuốc cho anh, y tá cũng không đi ra ngoài. Thậm chí, ngay cả Diệu Tinh, người luôn hận anh, cũng đột nhiên trở nên hiền lành.”Em có chuyện gì đó gạt tôi, đúng không?” Tiêu Lăng Phong tiến lên dồn ép Diệu Tinh đến một góc tường.

“Tôi… tôi… không có.”

“Trình Diệu Tinh, đã có ai nói với em hay không, những khi mà em nói dối, ngón tay em sẽ siết lại rất chặt.

“Tôi đâu có.” Giọng của Diệu Tinh chợt cao lên thêm vài phần, sau đó cô như chột dạ giấu luôn tay vào sau lưng.

“Em còn dám nói không có sao? Trình Diệu Tinh!” Tiêu Lăng Phong cắn răng kéo Diệu Tinh vào trong ngực mình: “Tốt nhất là em hãy thật cho tôi biết.”

“Tôi cũng đã nói rồi, không có mà!” Diệu Tinh có chút gấp gáp.

“Được lắm!” Tiêu Lăng Phong gật đầu. Xoải bước đi ra ngoài.

“Tiêu Lăng Phong, anh định làm gì thế.” Diệu Tinh đuổi theo ra bên ngoài.

“Thiếu gia à, ngài không thể đi ra ngoài được!” Người vệ sĩ nghe thấy tiếng la của Diệu Tinh cũng đã chạy tới rất nhanh.

“Tránh ra.” Tiêu Lăng Phong cắn răng.

“Thiếu gia, ngài đừng nên gây khó khăn cho chúng tôi! Lão gia đã dặn dò chúng tôi rồi, không được phép để cho ngài rời khỏi phòng bệnh.”

“Nhưng mà hôm nay tôi lại rất muốn nhìn xem lý do gì mà mấy người cứ cố tình ngăn cản tôi như vậy.” Tiêu Lăng Phong đã đoán chừng, chắc chắn bọn họ có chuyện gạt mình, cho nên anh lại càng thêm tức giận. Chắc sẽ không phải là những chuyện về những người khách kia bị trúng độc, đã có tình hình gì đó không ổn chứ!!! Nhưng mà, cho dù chuyện có là như vậy, thì sớm muộn gì anh cũng sẽ biết, dối gạt anh liệu có ích gì không.

Đúng lúc ấy thì mấy người y tá trẻ tuổi từ bên trong phòng bệnh sát vách đi ra ngoài.

“Ối chao ôi! Ấy này, đã xem tin tức trên mạng hôm nay chưa vậy?”

“Tất cả thành phố T đều náo loạn đến thành như vậy, làm sao mà không xem được cơ chứ! Thực sự cũng không thể nào nghĩ được rằng, cha con nhà họ Đường kia mà cũng ác tâm như vậy!” Cô y tá trẻ nói vẻ ghét bỏ:“Bây giờ còn có lời đồn đãi nói rằng Đường Nhã Đình sớm đã bị…”

“Á!” Cô y tá nhỏ liền lấy tay bịt chặt lấy miệng của mình, sau khi đột nhiên nhìn thấy rõ bóng dáng người xuất hiện ở phía trước mình, gương mặt của cô y tá trẻ kia chỉ trong nháy mắt đã trắng bệch.”Tiêu, Tiêu thiếu gia!”

Diệu Tinh nhắm mắt lại. Thôi xong rồi!

“Các người vừa mới nói gì vậy?” Tiêu Lăng Phong lạnh lùng hỏi. Bọn họ vừa nói đến cha con Đường Nhã Đình. Chẳng lẽ không chỉ có Đường Cát Nguyên gặp chuyện không may, ngay cả Nhã Đình cũng đã xảy ra chuyện rồi hay sao.”Nói!”

“Tiêu thiếu gia, ngài đừng ép tôi nói có được không? Tôi, không biết đâu.” Cô y tá nhỏ lắc đầu.

“Tôi muốn cô phải nói.” Tiêu Lăng Phong rống giận

Những tiếng rên rỉ đầy ám muội vang lên cùng với âm thanh va chạm vang lên từng hồi, vọng ra từ bên trong phòng bệnh. Tiêu Lăng Phong nhìn chằm chằm vào màn hình chiếc máy vi tính. Đôi con người đỏ kè, tựa như đã sắp nhỏ ra máu.

Diệu Tinh đứng ở cửa, hai tay bịt lấy lỗ tai thật chặt, nhưng mà ngay cả khi cô đã làm như vậy, những âm thanh kia vẫn như cũ, làm cho cô mặt đỏ tới tận mang tai. Bùi Hạo Thần, lần này không phải là tôi không giúp anh một tay, thực sự là tôi đã tận lực rồi.

Tiêu Lăng Phong nhìn vào màn hình chiếc máy vi tính. Trong lúc bất chợt anh bật cười ra thành tiếng. Ha ha! Tiêu Lăng Phong cười. Tiếng cười của anh càng lúc càng phát ra điên cuồng, thậm chí, ngay cả vết thương cũng bị kéo giãn ra đau đớn, nhưng anh vẫn không chịu dừng lại.

“Tiêu Lăng Phong, anh có khỏe không?” Diệu Tinh lo lắng tiến lên gọi anh: “Tiêu Lăng Phong!”

“Cô đã sớm biết chuyện này rồi, cho nên, cô mới ở đây giúp bọn họ lừa gạt tôi có phải hay không?” Tiêu Lăng Phong nhìn chằm chằm vào Diệu Tinh.

“Không, không phải như vậy, chuyện không phải là như anh đã nghĩ đâu” Diệu Tinh vội vàng giải thích.”Tiêu Lăng Phong, anh đừng có kích động, tin tức vớ vẩn thôi! Loại tin tức như thế này có độ tin cậy không cao, vết thương của anh vẫn còn chưa khép miệng lại đấy!”

“Cô khẩn trương cái gì chứ?.” Tiêu Lăng Phong kéo Diệu Tinh vào trong ngực:“Người trong video cũng không phải là cô kia mà!” Tiêu Lăng Phong chậm rãi nói ra một câu, mang theo nụ cười thật thấp

“…”

“Có phải là cô cảm thấy tôi là mộ người rất đáng thương hay không!” Tiêu Lăng Phong hỏi. “Diệu Tinh, trong lòng cô giờ đây có phải là đang muốn cười như điên rồi hay không?” Hơi thở của anh lành lạnh đập ở trên mặt Diệu Tinh. Đáy mắt đầy vẻ bình thản của anh làm cho Diệu Tinh thấy lo lắng. Làm sao khi nhìn thấy tin tức như vậy, anh vậy mà lại có thể không tức giận được cơ chứ! Tiêu Lăng Phong vẫn luôn tin tưởng Đường Nhã Đình như vậy! Tuy chuyện không có liên quan gì đến cô, nhưng dù sao người trong tấm hình cũng không phải là cực kỳ rõ ràng.”Cô thử nói xem, tôi nực cười lắm phải không?”

“Tôi không nghĩ như vậy, Tiêu Lăng Phong, nhất định trong chuyện này đã có sự hiểu lầm rồi.”

“Em thực sự quá thiện lương, hơn nữa, lại còn thật rất ngu ngốc!” Tiêu Lăng Phong nâng chiếc cằm của Diệu Tinh lên: “Cô ta đã làm tổn thương em như vậy, ngay lúc này, nếu như em cũng bỏ đá xuống giếng (*) thì có lẽ tôi sẽ cảm thấy có vẻ thực tế hơn một chút đấy.”

(*) Bỏ đá xuống giếng: Câu thành ngữ có nghĩa tương tự giống như câu “Lửa cháy đổ thêm dầu”, “Té nước theo mưa” ở Việt Nam. Ý nói về hành động a dua theo số đông để làm một việc gì đó khiến người kia phải chịu hậu quả nặng nề hơn nữa.

“Anh…” Diệu Tinh nổi đóa.

“Cho nên, em đã tới nơi đây, chính là vì muốn cuốn lấy tôi, không muốn để cho tôi biết được chuyện này phải không?”

Diệu Tinh không phủ nhận. Quả thật, cô không muốn Tiêu Lăng Phong phải nhìn thấy cái đoạn video này. Dù sao một chuyện như vậy, ngay cả cô cũng không thể nào tiếp nhận được, huống chi là Tiêu Lăng Phong.

“Em yên tâm đi! Tôi không sao đâu.” Tiêu Lăng Phong cười đi tới trước máy vi tính.”Sống hai mươi mấy năm nay, có phải là tôi chưa từng xem qua loại hình ảnh này đâu. Rất kích thích đó!” Anh cười nhẹ. Tay nặng nề khép lại chiếc máy vi tính.

“Rập” một cái. Tiếng động nặng nề trầm thấp vang lên.

Diệu Tinh lặng lẽ nhìn Tiêu Lăng Phong. Tiêu Lăng Phong chậm rãi nhắm mắt lại.Anh cố gắng làm dịu lại cơn tức giận trong lòng mình. Tiêu Lăng Phong, hai người đã không còn có liên quan gì đến nhau nữa rồi! Cô ta có như thế nào, đó là chuyện của cô ấy. Không liên quan gì đến mày! Tiêu Lăng Phong nắm quả đấm thật chặt, khớp xương trắng bệch hiện rõ ra sự thê lương trong lòng anh.