Huống chi, ngã xuống mặt đất không nói, cô ta nói những lời tội nghiệp đó với Cẩm Dương, anh lại thờ ơ!
Lục Tương Nghi cảm thấy từ nhỏ đến lớn mình chưa từng mất mặt như vậy!
"Tương Nghi, cậu không sao chứ?"
"Tương Nghi, có bị đau chỗ nào không?"
"Có cần đi khám bác sĩ hay không?"
Xung quanh, truyền đến tiếng bạn bè quan tâm, Lục Tương Nghi nghe vào trong tai, tâm tình theo thời gian dần trôi qua thả lỏng một chút, cô ta len lén mở mắt ra, quan sát người đàn ông vừa nói chuyện trời đất với mình, phát hiện trên mặt của anh ta không vì chuyện vừa rồi mà sinh ra bất kỳ ảnh hưởng gì với cô ta, lúc này trong lòng cô ta mới bình tĩnh xuống, sau đó chớp mắt hai lần, mỉm cười nhẹ nhàng nói với bạn bè xung quanh: "Không có việc gì, không cần vội đâu."
"A ~ "
Lần này Lục Tương Nghi vừa mới dứt lời, một tiếng cười khẩy đã theo đó vang lên.
Âm thanh đó, không nặng không nhẹ, lại khiến người xung quanh nghe vào vô cùng rõ ràng.
Tiếng cười này, là Cẩm Dương phát ra, so với tiếng cười trào phúng của Lục Tương Nghi đối với Lâm Thâm Thâm vừa rồi, nghe còn nặng hơn.
Đồng thời mang theo vẻ châm chọc khiêu khích, có điều so với tiếng cười vừa rồi của Lục Tương Nghi, tiếng cười này của Cẩm Dương, còn mang theo sắc thái khinh miệt và khinh thường.
Nụ cười trên khuôn mặt của Lục Tương Nghi trong nháy mắt cứng đờ.
Cô ta khóc cũng không được, cười cũng không được, chỉ có thể cứng ngắc quay đầu, nhìn về phía Cẩm Dương.
Mà Cẩm Dương chỉ lành lạnh nhìn lướt qua Lục Tương Nghi, nét mặt lạnh nhạt ngẩng cao cằm, không nhanh không nhếch môi mỏng, mở miệng nói, không hề có ý áy náy hoặc là xin lỗi: "Lục tiểu thư, vừa rồi thật sự rất xin lỗi, tôi nói mượn ngồi một chút, thế nhưng Lục tiểu thư và vị tiên sinh bên cạnh này nói chuyện quên cả trời đất, không hề có phản ứng, huống chi, Lục tiểu thư ngồi trên ghế này, cho nên tôi cũng không có nghĩ nhiều, ai biết, Lục tiểu thư nghiêng eo hơi quá, nên phải dựa nhờ vào cái ghế này."
Trước giờ Lâm Thâm Thâm không hề không biết, người đàn ông bên cạnh mình, vậy mà lại tính toán chi li với một người phụ nữ, mà lại thủ đoạn còn âm tàn độc ác, không hề nương tay chút nào.
Khiến một người chú ý hình tượng như Lục Tương Nghi, ngã lăn xuống đất trước mặt nhiều người như vậy, đúng là đủ hung ác, vậy mà Cẩm Dương còn bổ thêm một nhát dao cuối cùng, mà lại nhát dao này bổ xuống có vẻ như đang nói xin lỗi, trên thực tế từng câu lại đang vạch trần Lục Tương Nghi ra vẻ lẳng lơ quyến rũ đàn ông!
Lâm Thâm Thâm đứng ở một bên, không nói tiếng nào nhìn sắc mặt Lục Tương Nghi từ trắng chuyển sang xanh, từ xanh chuyển sang đỏ, đáy lòng của cô cảm thấy vô cùng hả giận, cô vốn cho rằng đến đây là kết thúc, thế nhưng ai biết, Cẩm Dương vẫn chưa muốn chấm dứt, trước tiên liếc mấy nhìn cái ghế dưới tay mình, lại liếc người đàn ông vừa rồi nói chuyện trời đất với Lục Tương Nghi, như đang cố ý, một lần nữa đẩy ghế đến trước mặt Lục Tương Nghi, nói: “Lục tiểu thư đã cần cái ghế này, vậy tôi sẽ tìm chỗ khác để ngồi."
Lâm Thâm Thâm đứng ở một bên, suýt nữa bị câu nói sau cùng của Cẩm Dương chọc cho bật cười, Cẩm Dương quay người, hung hăng trợn mắt nhìn Lâm Thâm Thâm, Lâm Thâm Thâm vội vàng ngừng cười, ưu nhã ung dung cong môi cười nhẹ với Lục Tương Nghi, giọng nói nghe vô cùng hào phóng tốt bụng: "Tương Nghi, vậy bọn chị đi tìm chỗ ngồi khác đây."
Nói xong, Lâm Thâm Thâm và Cẩm Dương quay người cùng nhau rời đi.
Để lại Lục Tương Nghi đứng tại chỗ, nhìn chằm chằm vào bóng lưng của Lâm Thâm Thâm và Cẩm Dương...