Hợp Đồng Tình Nhân Của Người Thừa Kế: Yêu Mãi Không Tha

Chương 246: Quả Xoài Có Độc (14)




Lâm lão phu nhân mỉm cười chờ tiếng vỗ tay kết thúc, mới không nhanh không chậm tiếp tục giơ mic lên nói: "Tiếp theo, tôi tuyên bố buổi tiệc hôm nay chính thức bắt đầu, hi vọng mọi người có thể vui chơi thỏa thích tận hứng —— "

Lại là một tràng tiếng vỗ tay như sấm.

Trong tiếng vỗ tay, mấy người Lâm Thâm Thâm chậm rãi đi xuống dưới sân khấu.

Vừa đi xuống sân khấu, Cẩm Dương đã bị mấy người vì công việc mà vây quanh chào hỏi.

Lâm Viễn Ái vừa định chuẩn bị đi tìm bạn học của mình, Lâm Thâm Thâm kéo cánh tay Lâm lão phu nhân, gọi một tiếng: "Viễn Ái."

Lâm Viễn Ái dừng chân, quay đầu.

Lâm Thâm Thâm cầm lấy túi xách của mình từ trong tay người phục vụ, lấy từ bên trong ra quà sinh nhật đã sớm chuẩn bị xong cho Lâm Viễn Ái, đưa cho Lâm Viễn Ái.

Lâm Viễn Ái nhìn thấy Lâm Thâm Thâm đưa cho mình một chiếc hộp tinh xảo, cả người ngây ra một lúc.

Lâm Thâm Thâm nở nụ cười nhẹ trên mặt: "Viễn Ái, sinh nhật vui vẻ."

Lâm Viễn Ái giật giật môi, sau đó mới giơ tay lên, nhận lấy, nói một câu: "Cảm ơn."

Lâm Thâm Thâm giật giật môi, vừa định nói "Không cần cám ơn", đột nhiên nghĩ đến điệu múa mở màn đêm nay, không nhịn được lắm miệng hỏi một câu: "Viễn Ái, trước giờ nhảy, em đi đâu vậy?"

Lâm Viễn Ái cũng hơi có chút ngượng ngùng nhìn thoáng qua Lâm lão phu nhân, mới lên tiếng, nói: "Chị Tương Nghi gọi điện thoại cho tôi, nói tìm không thấy địa điểm, tôi đi đón chị ấy, ai biết xe của chị ấy lại bị hỏng, nên mới bị muộn."

"Là vậy à..." Lâm Thâm Thâm nghe xong Lâm Viễn Ái, trên mặt không hề tỏ ra có chút gì không vui, nét mặt hào phóng nhẹ gật đầu, đáy lòng lại cười lạnh: thật sự là không ngờ, lại là tiện nhân Lục Tương Nghi kia giở trò quỷ, sợ là Lâm Viễn Ái vẫn chưa hề biết cô ta là hạng người gì, mới có thể bị cô ta lợi dụng dễ như trở bàn tay như thế!

"May mắn hôm nay có Cẩm tiên sinh chữa cháy, bằng không thật sự sẽ thành trò cười!" Lâm lão phu nhân nghe Lâm Viễn Ái nói xong, không nghĩ nhiều, cười ha hả nói tiếp.

Lâm Thâm Thâm giật giật môi, cũng không nói lời nào, chỉ là nụ cười trên mặt nhìn càng thêm tự nhiên hào phóng.

Buổi tiệc chính thức bắt đầu, khiến cho bầu không khí còn náo nhiệt hơn ban nãy.

Lâm Thâm Thâm vừa mới tặng quà sinh nhật cho Lâm Viễn Ái xong, Lục Tương Nghi đã lập tức chạy qua, cô ta không biết vừa rồi ở đây nói chuyện gì, cho nên trên mặt nở nụ cười dịu dàng yếu ớt, ngay trước mặt Lâm lão phu nhân, đưa một hộp quà được bọc tinh xảo cho Lâm Viễn Ái, giọng nói hiểu chuyện mà ngoan ngoãn: "Viễn Ái, cầm đi, đây là quà sinh nhật chị chuẩn bị cho em đấy."

Lâm Viễn Ái giơ tay lên, nhận lấy, còn không quên cười cười với Lục Tương Nghi, nói một câu: "Cảm ơn."

Lục Tương Nghi đợi đến khi Lâm Viễn Ái nhận quà xong, rồi lập tức giơ tay lên, khoác cánh tay Lâm lão phu nhân, như làm nũng nói: "Bà nội, bà yên tâm, quà cháu tặng cho Viễn Ái tuyệt đối không phải là món quà vô dụng đây, khẳng định sẽ khích lệ em ấy cố gắng học tập."

Lâm lão phu nhân được Lục Tương Nghi dỗ, trên khuôn mặt không ngừng cười.

Lâm Thâm Thâm lại chỉ cảm thấy Lục Tương Nghi như này đúng là giả tạo đến buồn cười, Lâm Thâm Thâm không yên lòng quét một vòng trong đám người, nhìn thấy Cẩm Dương vốn đã bị người vây quanh, chẳng biết lúc nào đã thoát thân khỏi đám người, đứng dưới một tán cây, đang nói chuyện với một người đàn ông trẻ...