Vóc dáng của người đàn ông rất cao, quần áo chỉ có thể coi là trang phục chính thức, không gọi được lễ phục, thế nhưng thân hình của anh rất tốt, khiến cho bộ đồ trở nên vô cùng nổi bật xuất chúng.
Anh dễ dàng đi thẳng lên sân khấu, dễ như trở bàn tay cướp đi sự chú ý của mọi người.
Ngũ quan của anh rất tinh xảo, như thể tác phẩm nghệ thuật tỉ mẩn điêu khắc của bậc thầy, góc cạnh rõ ràng, khí chất nổi bật, đáy mắt đen nhánh thâm thúy, rõ ràng không có quá nhiều cảm xúc, thế nhưng lại cho người ta ảo giác cao quý không thể leo tới.
Hiện trường lập tức lặng ngắt như tờ, hoàn toàn yên tĩnh.
Lâm Thâm Thâm nhìn qua Cẩm Dương trước mặt mình, có chút không đoán được anh đi lên sân khấu là có mục đích gì.
Cẩm Dương nhìn vào mắt cô, bước chân kiên định, không hề chậm trễ đi tới trước mặt của cô.
Ánh đèn nê ông đủ màu chiếu vào trên đỉnh đầu của anh, tỏa ra như ánh đèn sáng lấp lánh, tây trang màu đen quanh người anh, nhiễm đủ mọi màu sắc, nhìn tựa như nam chính có hiệu ứng đặc biệt trong phim ảnh.
Hình ảnh như vậy, hoàn mỹ như vậy, lại không chân thực như thế.
Không biết là khung cảnh thiết kế của sinh nhật quá mộng ảo, hay là người đàn ông trước mắt quá đẹp trai quá mê người, trong nháy mắt này, Lâm Thâm Thâm có chút không phân rõ đây rốt cuộc là giấc mơ, hay là hiện thực.
Cô cảm thấy mọi người xung quanh biến mất vào giây phút này, chỉ có người đàn ông khí chất ngoại hình đều hoàn mỹ không có kẽ hở trước mặt, mang theo sự rung động tựa như nam thần trong mộng của ngàn vạn thiếu nữ trên thế gian này, chậm rãi đứng vững ở trước mắt cô.
Cẩm Dương cúi đầu, chăm chú nhìn vào mắt Lâm Thâm Thâm, từ trong đôi mắt đen nhánh của cô, thấy được ánh đèn đủ mọi màu sắc và khuôn mặt của anh, ánh mắt của anh đột nhiên mà trở nên dịu dàng an ủi, khóe môi không kìm được cong lên, mang theo vẻ phong tình vạn chủng.
Sau đó anh chậm rãi giơ tay lên, ngậm cành hoa hồng trắng ở trên miệng, sau đó giơ tay lên, một tay nắm lấy tay Lâm Thâm Thâm, một tay ôm lấy vòng eo của cô.
Người điều khiển âm nhạc nhìn thấy cảnh tượng như vậy, nhanh chóng bật nhạc chậm rãi du dương.
Khi tiếng nhạc du dương chậm rãi vang lên trên bãi cỏ, lúc này Lâm Thâm Thâm mới bỗng nhiên hoàn hồn, nhìn khuôn mặt tuấn tú gần trong gang tấc của Cẩm Dương, đáy mắt của cô thoáng hiện lên sự kinh ngạc, theo bản năng nhíu nhíu mày lại, còn chưa lên tiếng hỏi, Cẩm Dương đã nhẹ nhàng kéo cô, ưu nhã mà chậm rãi bắt đầu điệu nhảy.
Từ nhỏ Lâm Thâm Thâm đã học múa ba-lê, tư chất cực kỳ tốt, sau đó còn học nhảy giao thiệp, giành được hạng nhất trong nhảy giao thiệp ở giới danh viện Bắc Kinh.
Cho dù sáu năm không nhảy, thế nhưng vòng eo của cô vẫn mềm mại hơn người thường rất nhiều, nhưng bây giờ bị Cẩm Dương dẫn dắt điệu nhảy như thế, cô lại phát hiện, hình như người đàn ông trước mắt còn nhảy thuần thục hơn cô rất nhiều.
Thậm chí, lúc trước cô khiêu vũ, đều là cô làm chủ toàn bộ điệu nhảy, muốn đuổi theo nhịp âm nhạc, thế nhưng Cẩm Dương lại chỉ dẫn dắt cô nhảy rất tùy ý, không hề theo nhịp, cũng không có điệu nhảy làm điểm nhấn, anh ôm eo cô, dẫn dắt cô xoay tròn, tràn ngập khí chất cao quý ưu nhã.
Động tác của anh, không nhanh không chậm, không cố gắng nổi bật, song lại có phong thái khác.
Anh mặc tây trang màu đen, cô mặc váy màu lam, trên sân khấu ngoài trời, dần tạo thành một bức tranh phong cảnh đẹp.