Cẩm Dương đứng ở bên bàn đọc sách, nhìn chằm chằm Bạc Duệ đến khi làm xong bài tập, mới ngẩng đầu, mắt nhìn đồng hồ trên tường, đã tám giờ mười phút tối, liền chỉ về phía phòng tắm, nói: "Đi rửa mặt đi, sau đó đi ngủ!"
Bạc Duệ đâu còn dám lỗ mãng, lập tức ngoan ngoãn nhanh chóng viết xong mấy chữ còn lại, thế nhưng ai ngờ sức trên tay hơi mạnh, bút chì "rắc" một tiếng gãy mất, cậu lập tức ngẩng đầu lên, nhìn qua Cẩm Dương, gọi một tiếng: "Cha."
Cẩm Dương tức giận nhìn phía con trai mình.
Bạc Duệ đưa bút chì bị gãy cho Cẩm Dương nhìn, trong miệng Cẩm Dương không nhịn được nói một câu: "Thật phiền phức", trên tay vẫn cầm lên dao gọt bút chì nhanh chóng gọt xong bút chì cho Bạc Duệ.
"Cảm ơn cha." khi Bạc Duệ nhận bút chì, ngoan ngoãn nói một tiếng cám ơn với Cẩm Dương, sau đó thành thành thật thật viết xong hai chữ cuối cùng, rồi lập tức đứng dậy, quỳ trên ghế, thu dọn xong đồ đạc của mình, rồi xuống ghế, chạy lạch bạch vào phòng tắm, ngoan ngoãn đánh răng rửa mặt, rửa chân, rồi bò lên trên giường, cầm chăn đắp rất kín, ngoan ngoãn nhắm mắt lại.
Cẩm Dương đứng bên giường nhìn Bạc Duệ trong chốc lát, sau đó liền ngẩng đầu, nhìn ra phía ngoài cửa sổ, nhìn một khoảng thời gian dài, cuối cùng Cẩm Dương bực bội thở dài một hơi, sau đó xoay người, đi ra khỏi phòng Bạc Duệ, anh muốn xem văn kiện trong thư phòng một lát, thế nhưng lại không xem được một chữ, cuối cùng đứng trước cửa sổ hút thuốc hồi lâu, lại cảm thấy tâm tình càng bị đè nén hơn, dứt khoát cầm chìa khoá, đi sang căn phòng bên cạnh của Lâm Thâm Thâm.
Lâm Thâm Thâm vừa tắm rửa xong, đang nằm trên giường xem chương trình giải trí, Cẩm Dương không biết chương trình đó có gì hay, nhưng khi anh đẩy cửa phòng ngủ ra, khuôn mặt Lâm Thâm Thâm cười thật sự rất đẹp, thế nhưng khi thấy anh đến, nụ cười trên mặt lập tức biến thành ưu nhã lịch sự, chậm rãi ngồi dậy từ trên giường, chỉnh âm lượng TV nhỏ đi một chút, hỏi: "Duệ Duệ ngủ rồi à?"
Cẩm Dương không nói gì, chỉ liếc qua Lâm Thâm Thâm, rồi cởi bỏ áo khoác, tùy ý ném ở trên ghế sa lon, vén chăn lên, nằm xuống.
Lâm Thâm Thâm vẫn ngồi trên giường, mắt vẫn nhìn tivi, nhưng có vẻ mất tập trung.
Chờ đến khi chương trình giải trí kết thúc, Cẩm Dương mới mở hai mắt ra, nhìn qua người phụ nữ ngồi bên cạnh mình trong chốc lát, rồi vươn tay cầm điều khiển từ xa, tắt TV đi, rồi kéo Lâm Thâm Thâm, xoay người đặt ở dưới cơ thể của mình.
Động tác này của Cẩm Dương có phần hơi bất ngờ, Lâm Thâm Thâm hơi ngơ ngác, đến khi lấy lại tinh thần, đã thấy Cẩm Dương nằm ở trên người mình, khuôn mặt tuấn mỹ đối diện với mình, Lâm Thâm Thâm theo bản năng rụt lại, sau đó nghĩ đến hợp đồng của mình và Cẩm Dương, sắc mặt lại bình thản nhắm mắt lại.
Cẩm Dương nhìn thấy Lâm Thâm Thâm đơn thuần vì thực hiện hợp đồng mà thuận theo, chẳng biết tại sao, lập tức không có cơn xúc động hào hứng.
Lúc trước người phí hết tâm tư muốn dính líu quan hệ với cô là anh, cho nên bàn để cô ở bên cạnh mình làm tình nhân một năm.
Hiện tại bởi vì cô thành tình nhân của mình, hoàn thành vai trò nhân vật của mình đến nỗi không có gì bắt bẻ, đối mặt với những lần hoan ái của anh, thuận theo, thức thời.
Kết quả anh lại cảm thấy không hề hài lòng như ý, con người... Vốn là sự tồn tại đầy mâu thuẫn như vậy.