Cẩm Dương thoảng qua liếc qua con trai mình nhai khoai tây rôm rốp, không biết vì sao, đáy lòng tức giận sinh ra xúc động muốn cướp lấy miếng khoai tây của trai mình.
Lâm Thâm Thâm lại bị Bạc Duệ chọc cho nở nụ cười, một lớn một nhỏ, lúc cười lên, không biết có phải bởi vì nguyên nhân áp sát quá gần hay không, ngược lại có mấy phần giống nhau.
Đều cười cong mắt, lúm đồng tiền bên má như ẩn như hiện.
Cẩm Dương nhớ rõ, khi mình vừa mới ôm Bạc Duệ, Bạc Duệ không phải khóc thì là làm ầm ĩ, về sau vất vả lắm mới biết cười, tển má có lúm đồng tiền nhỏ, lúc ấy người của tập đoàn Bạc Đế vây quanh trong phòng đưa ra bình luận:
"Khẳng định mẹ của Duệ Duệ cũng có lúm đồng tiền."
"Bé trai mà cũng có lúm đồng tiền, thật sự là hiếm thấy a."
"Về sau Duệ Duệ của chúng ta trưởng thành, khẳng định sẽ là bé trai xinh xắn có lúm đồng tiền."
Anh cũng vô cùng hiếu kỳ, rốt cuộc mẹ của Bạc Duệ là ai, cho nên ngẫu nhiên khi nhìn thấy cô gái có lúm đồng tiền trên đường, đều sẽ nhìn chăm chú một hồi, đáy lòng nghĩ, mẹ Bạc Duệ sẽ có ngoại hình ra sao?
Thế nhưng nghĩ tới nghĩ lui, nghĩ đã năm năm, cuối cùng hình dáng duy nhất thuộc về mẹ của Bạc Duệ hiện lên trong đầu anh, vẫn chỉ là lúm đồng tiền.
Xe chậm rãi tới gần bãi đậu xe dưới đất, xe dừng hẳn, Cẩm Dương còn chưa mở khóa xe, Bạc Duệ đã nhảy xuống từ trên xe, nhanh chân mở cửa xe ra cho Lâm Thâm Thâm, như quý ông nhìn Lâm Thâm Thâm từ trên xe bước xuống, rồi giơ tay lên, nắm lấy tay Lâm Thâm Thâm tay, không đợi Cẩm Dương xuống xe, đã đi thẳng về phía thang máy.
Vóc dáng của Bạc Duệ hơi thấp, nhưng vẫn dùng sức nhón chân lên, giúp Lâm Thâm Thâm ấn thang máy, Lâm Thâm Thâm nhìn thấy hành động đó của Bạc Duệ, đáy lòng nổi lên sự cảm động, không nhịn được nghĩ đứa bé hiểu chuyện đáng yêu như Bạc Duệ, sao lại không có mẹ được chứ?
Cẩm Dương nói người phụ nữ đêm đó không chịu trách nhiệm, tám phần là mẹ của Bạc Duệ từ bỏ hai cha con bọn họ, sao mẹ của Bạc Duệ lại nhẫn tâm như vậy chứ, nếu là cô Lâm Thâm Thâm, có đứa con đáng yêu như Bạc Duệ, cô thích còn không kịp, đừng nói từ bỏ!
Khi cửa thang máy sắp đóng lại, Cẩm Dương thuận lợi đi vào trong thang máy, thang máy đi thẳng lên tầng, khi đi ra khỏi thang máy, Bạc Duệ đột nhiên nghĩ tới lời hứa của mình và Lâm Thâm Thâm, liền lên tiếng nhắc nhở Lâm Thâm Thâm: "Chị Thâm Thâm, chị đừng quên ngày kia đã đồng ý đi xem phim với em đó nha."
"Chị nhớ rồi." Lâm Thâm Thâm cúi người, thay Bạc Duệ sửa lại quần áo, mở miệng nói: "Vậy sáu giờ chiều hôm đó gặp, Duệ Duệ em cũng đừng quên nhé!"
"Yên tâm đi, chị Thâm Thâm, em sẽ không nói không giữ lời, em không phải đứa trẻ hai ba tuổi!" Bạc Duệ thề son sắt.
Lâm Thâm Thâm nghe mà không nhịn được cười, giơ tay lên, xoa đầu Bạc Duệ, hôn xuống, nói một tiếng: "Duệ Duệ, tạm biệt."
"Chị Thâm Thâm, hẹn gặp lại." Bạc Duệ lưu luyến không rời vẫy tay về phía Lâm Thâm Thâm, sau đó giật giật môi, còn muốn nói gì đó, đã bị Cẩm Dương túm cổ áo kéo vào trong nhà đã mở cửa.
Đêm nay bảo mẫu làm thêm giờ không đến, khi gọi điện thoại nói đồ ăn đã chuẩn bị xong, anh chỉ cần hâm lại là được rồi.
Cẩm Dương khóa trái cửa lại, rồi đi thẳng đến phòng bếp, làm nóng cơm canh.
Bạc Duệ thay giày, ngay cả cặp sách và bình nước còn chưa kịp bỏ xuống, đã đi theo phía sau mông Cẩm Dương, chạy bình bịch đuổi kịp, sau đó vẻ mặt nghiêm túc chất vấn: "Cha, sao hôm nay cha lại đi cùng chị Thâm Thâm của con?"