Có Bạc Duệ, bầu không khí trong xe trở nên không còn cứng ngắc, Bạc Duệ được gặp Lâm Thâm Thâm, sẽ nói cực kỳ nhiều, trên đường đi cậu quấn lấy Lâm Thâm Thâm kể đủ chuyện xảy ra ở trường học, trong đó khi nói đến mình là ủy viên học tập trong lớp, Lâm Thâm Thâm bắt lấy trọng điểm, còn nhẹ nhàng tán dương một câu: "Duệ Duệ thật là lợi hại, còn là ủy viên học tập đó nha!"
Mặt Bạc Duệ đỏ lên, ngẩng đầu, gãi gãi tóc trên đầu.
Đúng lúc này, Cẩm Dương lái xe phía trước, bị hai người đằng sau hoàn toàn bỏ qua, đột nhiên lành lạnh nói chen vào một câu: "Là ủy viên học tập đâu, mà còn bị phạt đọc thuộc lòng mười lần « mẫn nông »."
Bạc Duệ lại phồng mặt lên.
Trước giờ Lâm Thâm Thâm vốn luôn nghe theo Cẩm Dương tuyệt đối, đóng vai nhân vật người yêu cực tốt, thế nhưng không biết vì sao, lúc này cô nghe thấy Cẩm Dương đả kích Bạc Duệ như thế, đáy lòng có chút không vui, tính cách bao che khuyết điểm bị kích thích, lập tức không cần nghĩ đã nhíu mày, ngẩng đầu, hung hăng xuyên qua kính chiếu hậu trừng mắt nhìn Cẩm Dương, giọng nói ngạo mạn mà bất mãn nói: "Cẩm Dương, tại sao anh có thể nói chuyện với Duệ Duệ như vậy hả!"
Lần đầu tiên trong đời Bạc Duệ bị cha ngược đãi, có người làm chỗ dựa, lập tức ngồi thẳng lưng, ngẩng đầu, nhìn qua Lâm Thâm Thâm, như tố cáo tiếp tục mở miệng nói: "Chị Thâm Thâm, chị không biết đâu, cha em thường xuyên ngược đãi em như vậy."
Cẩm Dương giật giật môi, trong giọng nói đã bao hàm uy hiếp và cảnh cáo: "Bạc Duệ!"
"Chị Thâm Thâm —— ——" Bạc Duệ ngẩng đầu, rưng rưng nhìn Lâm Thâm Thâm, cả người chui vào trong ngực Lâm Thâm Thâm cọ cọ.
Lâm Thâm Thâm nhìn thấy động của cậu như vậy, chẳng biết tại sao, đáy lòng nổi lên dục vọng che chở, mặc dù đứa bé này và mình không thân cũng chẳng quen, cô cũng không biết dục vọng che chở của mình rốt cuộc bắt nguồn từ chỗ nào, chỉ là giờ phút này, cô không sao khống chế nổi tâm tình này, cho nên cô không cần nghĩ ngợi, nói với phía trước Cẩm Dương: "Cẩm Dương, anh không nói lời nào, không ai tưởng anh bị câm đâu!"
Cẩm Dương quay đầu nhìn thoáng qua Lâm Thâm Thâm, ngược lại Lâm Thâm Thâm không yếu thế chút nào trừng mắt nhìn anh, trừng đến nỗi vẻ mặt anh biến đổi, cuối cùng nghiêng đầu sang chỗ khác, vừa lái xe, vừa nhíu mày, im lặng thật sự ngậm miệng lại.
Sau đó, một lớn một nhỏ ngồi đằng sau xe, hoàn toàn không bởi vì Cẩm Dương giội nước lạnh, mà nguội lạnh đi, ngược lại nói chuyện càng lúc càng vui vẻ, thậm chí tới cuối cùng, Bạc Duệ còn mở cặp sách của mình ra, chia sẻ đồ ăn vặt của mình, vừa ăn, vừa cười cười nói nói, hoàn toàn như thể anh không hề tồn tại, hoặc là nói, anh cảm thấy bây giờ mình như bị bọn họ coi thành lái xe râu ria.
Càng nghĩ, đáy lòng Cẩm Dương càng phiền muộn, ngẩng đầu, xuyên qua kính chiếu hậu, thấy hai người ngồi sau xe, mặt đối mặt, cười muốn ngọt bao nhiêu thì ngọt bấy nhiêu.
Bạc Duệ còn cầm một túi khoai tây chiên, đưa đến bên miệng Lâm Thâm Thâm, ngọt ngào nói: "Chị Thâm Thâm, em cho chị ăn nhé."
"Cảm ơn Duệ Duệ nha." Lâm Thâm Thâm há miệng ra, rồi cũng học dáng vẻ của Bạc Duệ cầm một miếng khoai tây chiên, đưa vào trong miệng Bạc Duệ: "Duệ Duệ, chị cũng cho em ăn nha."
"Cảm ơn chị Thâm Thâm." Bạc Duệ vừa ăn, bên tai vừa hồng hồng ngượng ngùng nói: "Chị Thâm Thâm, đây là miếng khoai tây ngon nhất em từng được ăn, bởi vì là chị Thâm Thâm cho ăn."
Cẩm Dương thoảng qua liếc qua con trai mình nhai khoai tây rôm rốp, không biết vì sao, đáy lòng tức giận sinh ra xúc động muốn cướp lấy miếng khoai tây của trai mình.
Lâm Thâm Thâm lại bị Bạc Duệ chọc cho nở nụ cười...