Lâm Thâm Thâm biết, mình có thể trở về xí nghiệp Lâm thị, đã coi như là khởi đầu rất tốt, cô cũng không trông cậy vào hôm nay lần đầu tiên về Lâm gia ăn cơm, đã có thể hạ bệ được Lục Tương Nghi.
Lâm Thâm Thâm nhìn thấy vẻ mặt thận trọng của Lâm lão phu nhân, cũng không muốn tiếp tục dây dưa đối với việc này, dù sao sáu năm đến nay, trên cơ bản xí nghiệp Lâm thị đều là thiên hạ của Lâm Chấn Đình, Cẩm Dương cho dù xuất chúng ở trong giới thương nghiệp Bắc Kinh, thế nhưng chưa chắc đã là đối thủ của Lâm Chấn Đình, nếu còn đối đầu, kết cục sau cùng chưa chắc đã được như bây giờ.
Cho nên, Lâm Thâm Thâm hé môi, gật đầu, nói: "Được, bà nội, cháu nghe bà."
Cẩm Dương vốn còn muốn há miệng nói gì, thế nhưng nhìn thấy Lâm Thâm Thâm đồng ý như vậy, anh nhíu mày, cuối cùng đành phải nuốt lời trong miệng mình xuống.
"Thâm Thâm đã đồng ý, như vậy thì làm theo lời tôi vừa nói đi, bộ phận nghiệp vụ của xí nghiệp Lâm thị chia làm hai phần, Thâm Thâm và Tương Nghi mỗi người quản một nửa, tôi nghĩ mọi người cũng không có ý kiến gì chứ?" Lâm lão phu nhân ngẩng đầu, hạ quyết định sau cùng đối với người trên bàn.
Sắc mặt của Lâm Chấn Đình và Lục Đình Phương đều không dễ nhìn, nhưng vẫn ngoan ngoãn lên tiếng: "Không có ý kiến gì, mọi chuyện nghe mẹ hết."
Lục Tương Nghi nhìn thấy Lâm Chấn Đình và Lục Đình Phương đã nói như vậy, cô ta cũng cúi thấp đầu, nhìn cực kì ngoan ngoãn, nhỏ giọng nói một câu: "Bà nội nói cái gì thì là cái đó."
Lâm Viễn Ái bây giờ còn đang lên đại học, chưa đi xí nghiệp Lâm thị đi làm thì không có phản ứng chút nào đối với sóng gió trên bàn ăn, sắc mặt nhàn nhạt tự mình ăn cơm.
Duy chỉ có Cẩm Dương, uể oải dựa vào ghế ăn, nhẹ nhàng mím khóe môi, không lên tiếng.
Ánh đèn đèn thủy tinh treo trên trần nhà phủ lên vầng sau không đồng màu trên khuôn mặt anh, khiến ngũ quan của anh càng thêm rực rỡ chói mắt, anh nở nụ cười nhạt, hoàn toàn mê người như trước đây, thế nhưng nhìn kĩ, lại giống như không còn lời nào để nói, như thể đang giễu cợt điều gì.
Sau đó ăn cơm, Cẩm Dương cực kỳ ít nói.
Một bữa cơm, khiến quyền lực của Lục Tương Nghi ở bộ nghiệp vụ của xí nghiệp Lâm thị thiếu một nửa, cho nên tiếp đó, ba người Lâm Chấn Đình, Lục Đình Phương và Lục Tương Nghi cũng không nói gì thêm.
Mặc dù Lâm Thâm Thâm rốt cục được như nguyện đưa mình vào trong xí nghiệp Lâm thị, nhưng cũng không tỏ ra vô cùng vui vẻ.
Cho nên trong lòng của mỗi người đều mang theo suy nghĩ riêng, ăn cơm xong, sau đó cùng đi đến phòng khách, người hầu bưng trà sau bữa ăn lên, mọi người vừa uống trà, vừa nói chuyện phiếm.
Lâm lão phu nhân mở cuốn lịch bày trên bàn trà phòng khách ra, như chợt nghĩ đến điều gì, ngẩng đầu, nhìn qua Lâm Viễn Ái, lên tiếng nói: "Mấy ngày nữa, chính là sinh nhật hai mươi tuổi của Viễn Ái, Đình Phương, tiệc sinh nhật của Viễn Ái, giao cho con chuẩn bị nhé."
"Vâng, thưa mẹ." Lục Đình Phương cười đồng ý.
"Thâm Thâm đã về xí nghiệp Lâm thị, dù sao cũng phải giới thiệu với bên ngoài một chút, ngay ngày sinh nhật của Viễn Ái, chính thức để Thâm Thâm xuất hiện đi." Lâm lão phu nhân vừa trầm tư, vừa ngước mắt nhìn Lâm Viễn Ái, nói: "Viễn Ái, sinh nhật năm nay, bạn nhảy mở màn của cháu không thể là loại con gái hư hỏng được, bây giờ bà nội sẽ chỉ định cho cháu, là chị cháu luôn đi."
Lâm Viễn Ái nhìn thoáng qua Lâm Thâm Thâm, mơ hồ "A" một tiếng.
Sắc mặt Lục Tương Nghi lập tức trở nên không còn dễ nhìn.