Hợp Đồng Tình Nhân Của Người Thừa Kế: Yêu Mãi Không Tha

Chương 218: Người Yêu Cũng Có Tự Tôn (2)




Đối với Lâm lão phu nhân mà nói, hiện tại Cẩm Dương chính là cây cỏ cứu mạng của xí nghiệp Lâm thị, dù hoàn toàn chính xác cô cháu gái Lục Tương Nghi này chiếm chút vị trí trong lòng bà, nhưng vẫn không sánh bằng tâm huyết của người chồng đã mất đi của mình. 

Cho nên, khi Lâm lão phu nhân nghe thấy Cẩm Dương một lần nữa cân nhắc sẽ không tiếp tục gia nhập xí nghiệp Lâm thị, lập tức để đũa trong tay xuống, vừa rồi Lâm lão phu nhân bởi vì lời nói của Cẩm Dương, đáy lòng có chút thiên vị Lâm Thâm Thâm, cho nên không hề do dự quay đầu, nhìn về phía Cẩm Dương: "Cẩm tiên sinh, mọi chuyện đều dễ thương lượng, nếu như cậu thật sự muốn hợp tác với Thâm Thâm..." 

Hình như Lâm Chấn Đình biết tiếp theo Lâm lão phu nhân muốn nói gì, lập tức lên tiếng, gọi: "Mẹ!"

Lâm lão phu nhân dừng một chút, không nói tiếp nữa.

"Mẹ, Tương Nghi không phạm phải sai lầm gì lớn ở xí nghiệp Lâm thị, cũng không thể nói đổi đi nơi khác là đổi đi nơi khác được, nếu để bị đồn đi, Tương Nghi sẽ mất mặt cỡ nào ở công ty chứ?" giọng nói của Lục Đình Phương dịu dàng, mềm mại mở miệng, trong lúc bà ta nói chuyện, nháy mắt ra hiệu cho Lục Tương Nghi.

Lục Tương Nghi lập tức hiểu được ý của Lục Đình Phương, hốc mắt bỗng dưng lập tức trở nên đỏ bừng, nhìn Lâm lão phu nhân, như khóc mà không phải khóc mở miệng gọi một tiếng: "Bà nội —— cháu biết bà nội thích chị Thâm Thâm, chị Thâm Thâm cũng có năng lực, có thể mời được Cẩm tiên sinh, thế nhưng Tương Nghi cũng không phạm sai lầm gì lớn, bà nội vì công ty, đổi cháu đi nơi khác, sau này sao cháu còn dám đi làm ở xí nghiệp Lâm thị nữa đây —— "

Lâm Thâm Thâm mở mắt ra, nhìn thoáng qua Lục Tương Nghi nói chuyện ấp a ấp úng, nhìn thấy sắc mặt Lục Tương Nghi trắng bệch, nhẹ nhàng cắn môi dưới, trong đôi mắt to chứa đầy nước mắt, giống như lần đầu khi cô ta tới Lâm gia, không cẩn thận coi nước súc miệng như nước trái cây uống vào, sau đó bị Lâm Viễn Ái trẻ người non dạ vạch trần, cô ta liền đỏ mặt, cúi thấp đầu đứng sau lưng Lục Đình Phương, dè dặt nắm lấy góc áo Lục Đình Phương, không hề nói tiếng nào, lúc đó, Lâm Thâm Thâm cô thật sự cho rằng Lục Tương Nghi là cô gái có tính cách nhu nhược làm việc nhát gan, mãi đến về sau, cô mới biết được, thì ra bên dưới bề ngoài này, lại cất giấu thủ đoạn và tâm kế vô cùng thâm sâu!

Lâm lão phu nhân nhìn thấy Lục Tương Nghi bày ra vẻ tội nghiệp như này, lập tức lộ vẻ do dự.

Sau đó, Lâm lão phu nhân nhìn Cẩm Dương sắc mặt lạnh lùng bên cạnh Lâm Thâm Thâm, do dự một hồi, mới quay đầu, nhìn qua Lâm Thâm Thâm, dùng giọng nói nửa thương lượng, cẩn thận nói với Lâm Thâm Thâm: "Thâm Thâm, mặc dù Cẩm tiên sinh là cháu mời đến, cháu thật sự chiếm công lao thật lớn, nhưng, hoàn toàn chính xác là bộ phận nghiệp vụ nên để Tương Nghi quản lý, không thể hai người vừa đến, đã đuổi Tương Nghi đi, Thâm Thâm, chi bằng như này đi, bà chia bộ phận nghiệp vụ thành hai bộ phận, cháu phụ trách một bộ phận, Tương Nghi phụ trách một bộ phận, cháu xem như vậy có được hay không?"

Thật ra Lâm Thâm Thâm cũng đã sớm đoán được Lâm lão phu nhân nhìn thấy dáng vẻ đó của Lục Tương Nghi, sẽ do dự, nhưng là khi thật sự nhìn thấy Lâm lão phu nhân do dự, đáy lòng Lâm Thâm Thâm, trở nên cực kỳ không thoải mái.

Lục Tương Nghi dùng vẻ ngoài mềm mại này, lừa được không biết bao nhiêu người, cô ta nhìn có vẻ nhu nhu nhược nhược, giỏi khoe mẽ giỏi dỗ ngon dỗ ngọt, còn giỏi giả bộ đáng thương tranh thủ đồng tình, thời khắc mấu chốt có thể nói khóc liền khóc, kỹ năng diễn này có thể so với học viện điện ảnh chuyên nghiệp, nắm giữ vừa đủ, Lâm Thâm Thâm cũng phải thấy mặc cảm.

Lâm Thâm Thâm biết, mình có thể trở về xí nghiệp Lâm thị, đã coi như là khởi đầu rất tốt, cô cũng không trông cậy vào hôm nay lần đầu tiên về Lâm gia ăn cơm, đã có thể hạ bệ được Lục Tương Nghi.