Lâm Thâm Thâm không nhịn được quay đầu, nhìn thoáng qua Cẩm Dương, Cẩm Dương thì ngồi yên trên ghế, cảm giác được tầm mắt của cô, liền nghiêng đầu, chạm vào ánh mắt của cô, đáy mắt hiện lên ý cười, như đang trấn an cô.
Đáy lòng Lâm Thâm Thâm, đột nhiên có chút ấm áp.
Mục đích của Lục Đình Phương và Lục Tương Nghi vốn là muốn cho Lâm lão phu nhân hoài nghi Lâm Thâm Thâm, thế nhưng không ngờ cuối cùng lại biến khéo thành vụng, ngược lại khiến quan hệ của Lâm lão phu nhân và Lâm Thâm Thâm gần thêm một bước.
Sắc mặt Lục Tương Nghi nghiêm túc, mà Lục Đình Phương lại cười ngẩng đầu, nhìn Cẩm Dương và Lâm Thâm Thâm, cười cười nói: "Cẩm tiên sinh, Thâm Thâm, thật ra vừa rồi chỉ muốn nói mấy câu vui vui, có lẽ nói không được hay lắm, hai người đừng để trong lòng."
Cẩm Dương nhẹ nhàng giật giật khóe môi, giọng nói có chút đùa cợt nói: "Nói cho vui? Thật sự không ngờ, thì ra Lâm phu nhân có sở thích như vậy, thích lôi thanh danh và sự trong sạch của người khác ra đùa giỡn như vậy."
Lục Đình Phương không giải thích còn đỡ, hiện tại giải thích, bị Cẩm Dương phản kích như thế, nghe càng buồn cười hơn.
Lâm Chấn Đình hung hăng trợn mắt nhìn Lục Đình Phương còn muốn mở miệng, quay đầu, cười nhìn Lâm Thâm Thâm, nói: "Thâm Thâm à, thím cháu không giỏi ăn nói, bà ấy cũng không có ý đó, thật sự chỉ hiểu lầm, cháu đừng để trong lòng."
Sau đó vừa nhìn về phía Cẩm Dương, nói: "Cẩm tiên sinh, hiểu lầm thôi, hiểu lầm thôi."
Lâm Thâm Thâm mấp máy môi, không nhìn ra là để ý hay là không ngại, chỉ khẽ gật đầu.
Mà Cẩm Dương, chỉ giật nhẹ khóe môi, dáng vẻ rõ ràng không còn lời nào để nói.
Có lẽ Lâm lão phu nhân thật sự đã có tuổi, cho dù lúc còn trẻ, lôi lệ phong hành, thủ đoạn cứng rắn, bây giờ cũng trở nên có chút đa sầu đa cảm, gọi Lâm Thâm Thâm tâm can bảo bối rơi nước mắt một hồi, mới kìm nén được nước mắt, run run rẩy rẩy đứng lên, được người hầu nâng đỡ, đi tới giữa Lâm Thâm Thâm và Lâm Viễn Ái, để cho người ta lấy ghế đến, ngồi xuống bên cạnh Lâm Thâm Thâm, vừa gắp thức ăn cho Lâm Thâm Thâm, vừa cầm tay Lâm Thâm Thâm tay, hỏi sáu năm cô sống ở nước Mỹ có tốt hay không.
Cảnh tượng trên bàn ăn, bỗng xoay chuyển 180 độ, cảnh tượng gia đình hòa thuận ban đầu, trong nháy mắt biến thành bà nội và cháu gái nói chuyện ly biệt.
Lâm lão phu nhân thỉnh thoảng gắp những món Lâm Thâm Thâm thích ăn, để vào trong bát của Lâm Thâm Thâm, trong miệng còn liên miên lải nhải nói: "Thâm Thâm, đây đều là những món cháu thích ăn, cháu xem, mấy năm này, người hầu trong nhà vừa nghe thấy cháu trở về, đã lập tức chuẩn bị món ăn cháu thích rồi."
Lục Tương Nghi ngồi trước bàn ăn, nhìn thấy một màn như này, đáy mắt hiện lên một lớp sương mù, cô ta dùng nhiều thủ đoạn và tâm tư như vậy, thật vất vả mới đuổi được Lâm Thâm Thâm tới nước Mỹ, thế nhưng sao cô ta lại có bản lĩnh như thế, vừa mới từ nước Mỹ trở về, mới ngày đầu tiên về Lâm gia ăn cơm, toàn bộ Lâm gia, bất kể là người hầu, hay là bà nội, cũng bắt đầu vây quanh Lâm Thâm Thâm cô ta, như thể toàn bộ vị trí đại tiểu thư Lâm gia, Lục Tương Nghi cô ta sắp phải chắp tay nhường cho người khác!
Dù sao Lâm Chấn Đình cũng là đàn ông, không hẹp hòi như Lục Đình Phương và Lục Tương Nghi, đối mặt với Lâm lão phu nhân che chở Lâm Thâm Thâm, trên mặt không có phản ứng quá lớn, chỉ tiếp tục bàn chuyện liên quan tới vấn đề công tác của xí nghiệp Lâm thị với Cẩm Dương: "Cẩm tiên sinh, vừa rồi để cậu chê cười rồi...”