Hợp Đồng Sinh Con

Chương 54




Ngày thứ 7 hôm đó, Arthur vừa kết thúc việc huấn luyện cho cô bé nhà Taylor kia, vừa phải đến gặp qua vị tiểu thư tinh nghịch của ông chủ sau đó mới về nhà được. Vừa ngồi xuống ghế sofa trong phòng khách, Arthur chợt nhớ hình như hôm nay là sinh nhật của Liz, chắc chắn lúc này Mary và anh rể cùng Liz, ba người rất vui vẻ đi.

Arthur nhắm mắt lại tính nghỉ ngơi một chút liền có một cuộc gọi đến, cậu ta day day huyệt thái dương của mình sau đó mới từ từ bắt máy.

- Có chuyện gì?

- "Cậu chủ, cô chủ cùng với tiên sinh bên đó... bị đâm xe rồi."

- Cậu nói gì hả?

Arthur kinh hoảng đứng bật dậy hét lên. Đã có chuyện gì? Có chuyện gì xảy ra rồi? Tại sao lại bị đâm xe? Đầu dây bên kia, tên thuộc hạ đó có chút sợ hãi, dù cậu chủ mới có 10 tuổi nhưng thực sự bức khí quá kinh người đi.

- "Cậu chủ, chúng tôi điều tra rồi, cô chủ cùng với tiên sinh đang trên đường trở về biệt thự để kịp sinh nhật của tiểu thư liền bị một chiếc container trực tiếp đâm vào xe. Phía đại gia tộc họ Lâm đã vào cuộc bịt kín chuyện này rồi."

- Chết tiệt, báo cho James cùng đến gia tộc họ Lâm.

Arthur hét lên rồi lập tức tắt máy cầm lấy áo khoác lập tức kêu tài xế lái xe thẳng tới đại gia tộc họ Lâm. Sao lại có chuyện này xảy ra chứ? Mới chỉ vài ngày trước Mary còn gọi tới cho cậu nói chuyện cơ mà. Hình như lúc đó chị ấy đã nhờ cậu....

Trong khi hai nhà Vilson và nhà họ Lâm đang nói chuyện thì ở biệt thự nào đó, trong ngăn tủ quần áo trang trí kiểu búp bê, một cô bé đang ngồi đó thu mình mà đưa hai tay lên bịt kín tai mình lại.

- Papa, mama.... Papa, mama.....

Cô bé cứ như vậy mà không ngừng lặp đi lặp lại gọi ba mẹ mình. Cuộc gọi cuối cùng đó, lời chúc mừng mà mama và papa dành cho cô bé, sau đó thì...

- Tiểu thư cô đang ở đâu? Tiểu thư?

Bà vú đi khắp các phòng, lục khắp biệt thự lên vẫn không tìm thấy tiểu thư nhà mình đâu. Mới vài tiếng trước tiên sinh và phu nhân còn gọi điện về báo trễ hẹn nên chúc mừng tiểu thư qua điện thoại trước, bà vú còn quay vào nhà ăn chuẩn bị nốt bánh ngọt liền quay ra không thấy tiểu thư đâu cả. Lúc này gọi lại cho tiên sinh và phu nhân cũng không ai nghe máy mà gọi về phía đại gia tộc cũng chẳng có ai buồn tiếp. Phải làm sao đây? Tiểu thư mà xảy ra chuyện gì thì phải làm sao?

Ngay ngày sau đó, tang lễ được diễn ra trong nội bộ hai gia đình, mọi người mặc đồ đen cầm bông cúc trắng đặt xuống phần mộ của hai người mà đưa tiễn họ. Suốt trong quá trình đó họ cũng chẳng để ý rằng có một cô bé nào đó phải có mặt nay lại không thấy đâu cả.

Sau tang lễ, James liền rơi vào trạng thái trầm lặng chỉ hỏi quản gia về cháu gái mình nhưng vẫn chưa có tin gì. Arthur thì khác, cậu ta huy động tất cả người của mình lập tức đi tìm ra kẻ nào to gan dám gây ra chuyện này. Sẽ không phải vô cớ hôm đó Mary gọi điện tới rồi cả việc họ liên tục di chuyển trong suốt gần một tuân qua và bất ngờ gặp tai nạn. Tìm ra kẻ gây ra tội đáng chết này, Arthur nhất định cho hắn sống không bằng chết.

Một tuần lễ sau đó, mọi chuyện đã lắng xuống hơn nữa, James đã cho người liên lạc tìm Liz nhưng chỉ nhận được lời nhắn từ Mary trước đó rằng hãy cùng Arthur chăm sóc cho con bé. Cuối cùng chẳng thể vượt qua nổi cơn sốc trước cái chết của em gái nên James đã quyết định về lại nhà ở bên Mĩ, dù sao Arthur cũng ở lại, nếu Liz tìm tới đã có cậu nhóc. Arthur sẽ chăm sóc tốt cho cháu gái của họ.

Nhìn cậu chủ nhỏ của mình uống rượu khi chưa đủ tuổi như vậy nhưng đám thuộc hạ chẳng ai dám lên tiếng liền lùi đi thì hơn tránh lại bị đem ra làm bao cát. Kết cục của tay lái xe đó thật thảm hại đến nỗi nghĩ thôi mà bọn họ cũng rùng mình. Thủ đoạn của cậu chủ nhỏ quá mức độc ác đi, có lẽ sẽ chỉ thấy cậu chủ nhỏ dịu dàng khi ở bên cô chủ của họ.

King coong. king coong. king coong.

Tiếng chuông cửa không ngừng vang lên làm cho Arthur chán ngán, mà cầm chai rượu đáp thẳng về phía cửa. Tên nào đáng chết dám làm phiền lúc này cơ chứ? Dù vậy thì chuông cửa vẫn không dừng lại, Arthur buộc mình đứng dậy. Một cậu nhóc 10 tuổi có phần cao lớn mà trưởng thành trước độ tuổi của mình trong bộ dáng uống rượu giải sầu như ông cụ non này thật không biết nói sao nữa.

Cánh cửa vừa được mở ra, Arthur nhíu mày nhìn bé con trước mặt mình. Bé con này, cậu ta không nhìn từ xa cũng là nhìn qua ảnh chưa bao giờ gặp gần như vậy trừ cái lúc bé con mới sinh mà thôi.

Liz đứng đó đeo balo khá lớn mặc bộ đồ yếm năng động, đi giày thể thao nhỏ xinh tay cầm một tờ giấy ghi địa chỉ nhìn chằm chằm vào Arthur. Đây chính là lần đầu tiên Liz gặp được người cậu của mình, người mà mẹ luôn kể rằng rất tốt bụng, người đó chỉ nhiều hơn cô có 6 tuổi. Là người trước mặt này sao?

- Cậu, cháu là Liz. Mama nói nếu có chuyện gì xảy ra hãy tìm đến bác James và cậu. Bác James đã về Mĩ rồi cho nên

cháu tới tìm cậu. Cháu sống với cậu được không?

- Vào nhà đi, cẩn thận chút.

Arthur đứng sang một bên để Liz đi vào nhà mà không quên nhắc nhở mảnh vỡ ngay gần cửa do ban nãy cậu ta gây ra. Nếu Liz không tới đây cậu ta cũng quên Mary đã nhờ cậu ta chăm sóc cho bé con này. Có lẽ phải đưa bé con đến cả đó thôi.

- Ba, từ ngày mai con sẽ được đưa đến chỗ anh trai sao?

- Phải rồi Sammy, ngày mai con sẽ đến chỗ của Anna và Sky. Tuy con mới hai tuổi nhưng cũng phải luyện tập thật tốt vì con là con gái của ta Sammy.

- Vâng, con nhất định sẽ khiến ba tự hào, con sẽ ngoan ngoãn luyện tập. Thật mong đến ngày mai để gặp anh trai và chị họ nữa.

Cô bé Sarah mới hai tuổi nào đó mỉm cười ngọt ngào nhìn người ba mà mình ngưỡng mộ kia. Không có mẹ cô bé được ba thương yêu trọn vẹn chẳng thấy thiếu thốn chút nào cả. Hơn nữa cô bé lại có cả anh trai Sky và chị họ Anna, cô bé không thấy buồn chút nào cả.

Ngày hôm sau, Liz đeo balo theo Arthur đi về phía một căn biệt thự xây theo kiến trúc Nhật Bản có dạng hình vuông mà ở khoảng trống giữa lại là một nhà kính lớn xây kiểu mái vòm hiện đại, Liz không hiểu cậu đưa mình tới đây làm gì, từ hôm qua tới giờ cậu chẳng nói chuyện với Liz câu nào cả chỉ ngồi uống rượu thôi.

- Cậu, nơi này là đâu vậy?

- Từ hôm nay nhóc sẽ ở lại đây một thời gian.

- Ở lại đây sao? Vậy còn cậu thì sao? Cháu phải sống tách khỏi cậu sao?

Liz chạy vội đến bên cạnh Arthur nhìn cậu mình mà giật giật tay áo. Arthur nhìn bé con này thở dài rồi tiếp tục đi không chịu trả lời. Liz không hiểu hành động đó là sao cả nhưng thôi kệ đành làm theo lời cậu vậy.

Nhìn cả võ đường rộng lớn lại sạch sẽ đầy loại vũ khí này làm cho Liz kinh ngạc ra mặt, cô nhóc liền chạy ngay vào mà lại gần một kệ kê toàn katana. Đây là loại kiếm của Nhật Bản rất sắc bén nhé, Liz đã từng thấy rồi.

- Anh đến rồi sao Sky?

- Sky?

Liz nghe được một giọng nói trẻ con khác nhưng cao vút vô cùng liền quay lại. Ở đây có ai tên là Sky sao?

- A, con nhóc nào kia Sky?

Cô bé tóc đen nhánh buộc cao lên lại đang mặc đồ tập karate chạy ngay đến trước mặt Liz to tròn mắt đầy kinh ngạc. Liz có chút không quen hơi lùi lại thì liền va phải giá kiếm phía sau khiến cho một thanh katana phía trên cao rơi xuống. Ngay lúc đó một bóng đen vụt đến nắm lấy thanh kiếm trước khi nó rơi xuống chỗ Liz.

- Anna, đây là Liz, hai đứa bằng tuổi nhau, từ nay Liz sẽ luyện tập ở đây cùng với tiểu thư.

- Liz sao? Xin chào tớ là Anna Taylor rất vui được làm quen.

Anna nghe vậy miệng cười toe toét đưa bàn tay nhỏ xinh của mình ra trước mặt Liz. Đối với Liz, nụ cười này của Anna thực sự quá mức sáng chói, nụ cưới ấy đã in quá sâu vào trong ký ức sau này của cô. Liz mỉm cười đưa tay ra bắt lấy tay Anna, có vết trai thật rõ ràng, nhìn quanh phòng này có lẽ cậu ta đã tập luyện vũ khí. Một con nhóc 4 tuổi luyện tập như vậy làm gì chứ?

- Tớ, tớ là liz Lâm, cậu có thể gọi tớ là Lizzi cũng được.

- Rất hân hạnh được cậu giúp đỡ. Có cậu ở đây rồi tên Sky đó sẽ không bắt nạt được tớ nữa.

- Sky? Cậu, đó là tên của cậu sao?

Liz ngước lên nhìn Arthur có chút thắc mắc. Anna lúc này liền kinh ngạc nhìn Arthur lại nhìn Liz.

- Cậu? Anh ta là cậu ruột của cậu sao Liz?

- A, đúng vậy.

Liz gãi gãi đầu lên tiếng. Arthur đứng đó hoàn toàn không có ý định lên tiếng gì cả. Ngay lúc đó có tiếng bước chân chạy vang lên, khi họ quay ra thì một bóng dáng nhỏ bé xinh xinh liền vụt qua mà ôm chầm lấy Arthur kia cùng với đó là giọng nói của trẻ con vui vẻ vang lên.

- Anh trai, nhớ anh quá đi.

- Sarah, là em sao Sarah?

- Anna.

Sarah quay ra nhìn thấy Anna liền nhảy xuống khỏi người Arthur mà tới ôm lấy Anna, cả hai ôm nhau cười vui vẻ nhảy như con choi choi. Liz đứng một bên thật không thích nghi được hoàn cảnh này.

Sau một hồi nói chuyện vậy là Liz đã hiểu, Anna vốn được Arthur huấn luyện đã lâu, Sarah lại là em họ của Anna, luôn miệng gọi Arthur là anh trai này anh trai kia, bọn họ bây giờ đều ở đây mà Liz rất vô tình cũng bị lôi kéo đến đây. Nhưng cô nhóc Sarah này thực sự là quá mức, giống cặp song sinh kia. Liệu đây có phải ngẫu nhiên hay không?

- Các ngươi đừng có động vào con bé Liz, hiện nay ta đã đứng tên giám sát giúp con bé số tài sản đó. Hơn nữa có làm gì cũng hãy nghĩ đến phía bên ngoại của con bé. Nhà Vilson không phải muốn là động tới được.

- Ba nhưng chuyện này....

- Ba chẳng lẽ lại để con bé hỉ mũi chưa sạch đó nuốt trọn đống tài sản to lớn của chúng ta?

Mọi người ngồi trước bàn dài mà bất mãn không ngừng việc tài sản lần này. Lão gia gia tức giận đập mạnh tay lên bàn.

- Câm miệng cho ta. Các người làm những gì sau lưng ta tưởng ta không biết sao? Tốt nhất yên ổn trong địa phận của mình cho ta.

Nói rồi lão gia gia liền đứng dậy rời đi. Cái gia đình này còn muốn loạn đến thế nào nữa đây? Mọi chuyện từ bao giờ lại đi đến mức này? Trò chơi của gia tộc, ai sẽ là người kết thúc nó đây?