Hợp Đồng Sinh Con

Chương 39




- Hôm nay có vẻ khá đông đủ, sao không mời luôn má trẻ và Băng Băng tới đây cho đủ một gia đình đi?

- Đừng có giỡn nữa Thiên Kỳ.

Dương Chí Phong lên tiếng, không khí ở đây lúc này rất trầm thấp và có chút bức khí rồi. Thiên Kỳ nhếch miệng cười nhìn đại ca của mình.

- Anh nghĩ em giỡn mặt mọi người sao? Em không nói dối đâu, Lâm Sam Sam người em từng gọi là chị dâu chính là 'má trẻ' hiện tại của em đấy.

- Vậy là anh đã gặp chị ấy.

Lâm Sinh Sinh liếc nhìn Thiên Kỳ ngồi ở hướng đối diện hỏi. Thiên Kỳ gật đầu thay cho câu trả lời. Vũ Vũ nhìn ông chú này.

- Vậy mama vẫn tốt chứ?

- Trên cả mong đợi, phong cách quyến rũ, trước đã đẹp nay còn chết người hơn. Ra đường bọn nhóc đi học còn gọi má trẻ một tiếng chị mà.

- Cháu rất mong được gặp lại mama.

Vũ Vũ mỉm cười nói làm cho Khâu Nhược Linh nắm chặt lấy cái dĩa trong tay. Biết ngay thằng nhóc này luôn mong chờ gặp lại mama của nó cơ mà?

- Mọi người nên ăn khi còn nóng đi, nguội rồi sẽ không ngon đâu.

Khâu Nhược Linh cười cười, mọi người chẳng nói gì lại tiếp tục ăn.

- Nghe nói Golden Sun đang có ý đối đầu với SS và Dương Thị sao?

Ông Dương lên tiếng hỏi, Dương Chí Phong gật đầu trả lời ba mình.

- Đúng là vậy. Sam Sam là phu nhân của chủ tịch tập đoàn đó.

- Đúng là không ngoài mong đợi, con bé rất tài giỏi mà.

Ông Dương mỉm cười, ông luôn biết con bé này rất giỏi kinh doanh chỉ có điều quá chán nản với việc ngồi bàn giấy nên không muốn làm thôi. Bữa trưa này thật là khó nuốt.

- Chú biết chỗ ở của mama chứ chú Kỳ?

Vũ Vũ có vẻ rất hào hứng mong đợi, Thiên Kỳ nhìn thằng nhóc này.

- Ừm, cũng không biết. Sam Sam không có nói. Nhưng Vũ Vũ rồi cũng sẽ được gặp lại thôi. Dù sao Vũ Vũ cũng là con trai yêu quý của Sam Sam mà.

- Chú nói đúng ha.

Vũ Vũ mỉm cười cúi đầu xuống ăn, thằng bé tự biết đang có cái gì đó xảy ra, một cai gì đó rất lạ. Ông nội từng nói với thằng bé rằng hãy bảo vệ cho mama của nhóc khi còn có thể, phải ngăn chặn trước khi bài hát tiễn đưa vang lên. Vũ Vũ có hỏi thì ông nội chỉ cười không nói gì thêm nữa.

- Ba, ăn xong nói chuyện với con một chút được chứ?

- Ừ.

Dương Chí Phong gật đầu với con trai mình, thằng nhóc này hiếm khi nói chuyện với hắn kể từ ngày mama và em gái bỏ đi. Vũ Vũ đã chịu một sự tổn thương lớn, một vết thương mà khó lành lại. Chính vì thế dù biết Vũ Vũ đang làm gì Dương Chí Phong luôn bỏ qua, tại hắn mà thằng bé bị mẹ và em gái bỏ rơi nên hắn muốn làm gì đó bù đắp cho nhóc này.

Sau bữa trưa không thể nào ngon hơn được kia, Dương Chí Phong cùng con trai vào thư phòng nói chuyện, mọi người ngồi ở phòng khách uống trà ăn hoa quả tráng miệng nói chuyện với nhau.

- Vậy con muốn nói gì với ba?

- Ba không đi gặp mama sao?

- Vậy con nghĩ sao? Nơi đầy ắp kỉ niệm của mama con?

Dương Chí Phong mỉm cười. Vũ Vũ có vẻ suy nghĩ, nơi đầy ắp kỉ niệm sao? Ngoài ngôi nhà này và Happy ra thì mama không đi đâu nhiều lắm. A, đúng rồi còn một nơi chắc chắn sẽ ghi lại đôi chút kỉ niệm.

- Con có nghĩ đến một nơi nhưng trước đó con muốn ba hãy nói toàn bộ những gì ba biết về đại gia tộc của mama.

Vũ Vũ nhìn Dương Chí Phong, ánh mắt rất kiên định. Dương Chí Phong nhìn thằng con của mình, nói sao được nhỉ? Đến hắn còn chưa rõ mọi chuyện cơ mà.

- Ông nội từng nói với con hãy bảo vệ mama khi có thể và phải ngăn chặn mama trước khi bài hát tiễn đưa vang lên. Con hoàn toàn không hiểu.

- Đại gia tộc của mama con đã tự sát nhiều năm trước rồi. Họ có một vài bí mật mà chúng ta hay cả người trong cuộc cũng không biết đâu.

- Vậy là mama là biết chuyện đó. Con không chắc đó có phải nơi đầy ắp kỉ niệm hay không nhưng đó là nơi có lẽ kí ức của mama là khá đáng nhớ và dễ dàng lui tới không sợ ai để ý.

Vũ Vũ nhìn Dương Chí Phong, hắn mỉm cười nhìn thằng nhóc này.

- Theo con là ở đâu?

- Nơi ba và mama vì nó phải chia tay nhau. Ít nhiều mama cũng có kí ức về nó.

- Ra là vậy.

Dương Chí Phong mỉm cười, vậy thì chỉ còn ngôi nhà gỗ gần biển đó mà thôi, là nơi họ nói ra những điều chân thật nhất. Trong khi đó ở phòng khách, bốn vị kia đang ngồi nói chuyện.

- Tiểu thư cô là muốn đánh trả Golden Sun sao?

- Cái đó cũng tùy vào ảnh rể nữa mà.

Lâm Sinh Sinh mỉm cười. Khâu Nhược Linh nghe chữ 'anh rể' mà tức ói máu nhưng cô ta là biết không thể làm gì được Lâm Sinh Sinh khi quyền lực cô ta không bằng. Vừa lúc đó họ thấy ba con Dương Chí Phong đi ra ngoài. Ông Dương nhìn ba con nhà này.

- Hai ba con muốn đi đâu sao?

- Con sẽ đưa Vũ Vũ đi có chút chuyện.

Dương Chí Phong nói rồi kéo Vũ Vũ đi theo rời khỏi biệt thự. Thiên Kỳ nhìn theo nhíu mày còn Lâm Sinh Sinh trầm lặng suy tính. Cả hai người này cũng xin phép rời khỏi. Ông Dương cũng đã hết việc làm nên muốn đi gặp bạn già chỉ còn mình Khâu Nhược Linh tức giận mà ngồi đó tính kế. Cô ta gọi cho mẹ mình bên Mĩ.

- Mẹ, con muốn biết thông tin về Lâm Sinh Sinh, cô ta là em song sinh của Lâm Sam Sam đó.

- "Linh nhi, nếu là em song sinh thì theo như mọi thông tin hiện tại cô ta đã chết."

- Vậy chủ tịch tập đoàn SS thì sao hả mẹ?

Khâu Nhược Linh có vẻ sốt ruột, đầu dây bên kia mẹ cô ta đang xem xét lại để cung cấp cho con gái mình.

- "Chủ tịch hiện nay là một người tên Taylor có vẻ bí ẩn, con gái nuôi của ông ta là Lucian Taylor đang là CEO nắm mọi quyền hành."

- Ra vậy, con biết rồi.

Khâu Nhược Linh cúp máy, là CEO của tập đoàn lớn sao? Thật không tin được nhưng cô ta là chưa chịu thua đâu. Nhất định cô ta sẽ có Dương Chí Phong lần nữa. Mà rõ ràng là từng ở cùng nhau nhưng sao lại không thấy có thai? Chẳng lẽ Vũ Vũ dở trò sao?