Trong khoảng thời gian này, cô vùi đầu vào bài vở và bài tập nâng cao ở trường học, cũng dành nhiều thời gian cho bạn bè hơn.
Nhưng mà bí mật trong lòng cô, cô chưa bao giờ nói với bất kỳ ai.
Ngay lúc đó, một chiếc xe cao cấp, đỗ ngay cạnh cô, cửa kính hạ xuống. Khuôn mặt đáng yêu của Tiết Khả Nhân xuất hiện ngay trước mắt.
"Thanh Thần, lên xe, lên xe"
Mím môi cười, cô không từ chối, tài xế giúp cô mở cửa xe.
Ngồi xuống bên cạnh Tiết Khả Nhân, Thanh Thần trừng mắt nhìn: "Cậu tìm mình, có chuyện gì sao?"
"Cũng không phải chỉ có họ mới có xe." Tiết Khả Nhân liếc cô một cái: "Về sau, mình sẽ tới trường đón cậu, nếu cậu ở chỗ anh ta không thoải mái, cứ đến nhà mình, nếu không thích, có thể thuê một phòng ở bên ngoài.!"
Lúc này nhìn Thanh Thần có chút biến hóa, cô không phải không biết, người khác có thể không biết, nhưng Tiết Khả Nhân cô sao lại không biết, tuy rằng cô ấy đang cố gắng mỉm cười, nhưng cô ấy lại không hề vui vẻ.
Mỗi khi Thanh Thần cầm bút vẽ lên dường như đều nhớ đến một người, lại ngẩn người ra. Ngồi xuống cũng mất một hai ngày.
Ngày hôm qua, bởi vì tò mò, Tiết Khả Nhân nhìn vào bức tranh của cô ấy.......
Vừa nhìn thấy, cô suýt chút nữa bị dọa chết.
Một tập tranh dày như vậy, chỉ vẽ một người duy nhất, tuấn mỹ như vậy, lạnh lùng như vậy, cô nhận ra, người đó chính là Mạc Lãnh Tiêu.
Tuy rằng Thanh Thần chuyện gì cũng không nói, nhưng cô biết, trong lòng cô ấy, lúc nào cũng tràn đầy hình bóng của người đàn ông kia.
"Không cần, không cần phiền như vậy." Thanh Thần mỉm cười cự tuyệt, trong lòng lại đầy cảm động: 'Tớ rất thích chỗ ở hiện tại, không cần thiết phải tìm phiền toái."
"Phiền toán, làm sao lại phiền toái chứ! Chỉ cần cậu thật sự vui vẻ, thì không hề phiền toái."
Còn không kịp mở miệng, Thanh Thần bỗng cảm thấy trong ngực tràn lên cảm giác buồn nôn, vội vàng che miệng lại: "Dừng, dừng xe...."
"Thanh Thần, cậu sao thế?" Tiết Khả Nhân vỗ vào lưng cô, giúp cô có thể thở.
Ngẩng lên khuôn mặt tái nhợt, Thanh Thần khẽ lắc đầu: "Không có gì, thật ra mấy ngày nay có chút không thoải mái.... Có thể là bị cảm."
Tiết Khả Nhân mở to hai mắt, bị cô dọa không ít: "Tớ nói này, Thanh Thần.... Cậu, cậu không phải là có thai chứ?"
"... ...."Thanh Thần ngây ngẩn cả người, mang thai? Mang thai! !
Nắm lấy cánh tay mảnh khảnh của cô, Tiết Khả Nhân không phân minh liền kéo Thanh Thần lên xe: "Chú Trương, mau lái xe... Đi bệnh viện!"
______________________phân cách tuyến của cô nàng mèo_____________________
Đứng trên hành lang dài của bệnh viện, Tiết Khả Nhân lo lắng chờ đợi.
Ánh nắng bên ngoài chiếu rọi qua cửa sổ thủy tinh của hai bên hành lang, tạo thànhtrên sàn nhà một chiếc bóng thật to.
Thanh Thần cầm giấy chẩn đoán, lông mày nhíu lại, đi ra khỏi phòng phụ sản.
"Thế nào, thế nào, chẩn đoán thế nào, bác sĩ nói gì?" Vừa thấy cô đi ra, Tiết Khả Nhân do chờ lâu sớm đã đứng ngồi không yên, dùng tốc độ nhanh nhất chạy đến.
Mặt trắng bệch không có một tia huyết sắc, Thanh Thần cắn môi gật đầu: "Ừ, bác sĩ nói, tớ mang thai đã hơn hai tháng."
"Cái gì? Cậu thật sự....." Thật sự mang thai. Trời ơi!
Như không nghe thấy tiếng hét của Tiết Khả Nhân, Thanh Thần nhìn chằm chằm vào chiếc bóng âm u trên khung cửa sổ, con ngươi trong suốt một mảnh ảm đạm.
"Thanh Thần, cậu đừng vội, đừng nóng vội, mình thấy như vậy đi.... ......Đi xóa bỏ đứa bé này, bây giờ không có ai biết....." Trái với sự bình tĩnh của Thanh Thần, cô thật sự cảm thấy sốt ruột.
Nâng mi mắt lên, Thanh Thần dịu dàng mở miệng: "Khả Nhân, tớ muốn về nhà."
Lời nói bình tĩnh như vậy, chính là điều lóe ra trong ánh mắt kia, cô không biết làm sao hết.
Cô mang thai, mang thai con của Mạc Lãnh Tiêu. Sinh mệnh kia, ở trong chính bụng cô, đã gần ba tháng.
Nhưng cô, vì sao lại không hề vui mừng?
Gần ba tháng, nói cách khác, chính là đêm anh ấy uống rượu, cô đã mang thai con của anh.
Nhớ lại khi ở trên núi, cô ở trên tuyết hết lăn lại nhảy xuống, còn cùng anh.... Không nghĩ tới, đứa bé lại không hề có việc gì.
Sinh mạng bé nhỏ kia, lại có thể kiên cường như vậy sao?
Nhưng vì sao.... Bác sĩ lại nói với cô, thân thể hiện tại của cô, căn bản không thích hợp để sinh đứa bé.... .....Nếu cố ý sinh ra, cô có khả năng sẽ mất mạng.
Thân thể của cô quá yếu, không thích hợp để mang thai.
Cứ lo lắng như vậy, cô nhíu chặt mi lại, cô thật sự không biết, chính mình nên làm gì mới là tốt?
Ngồi trên xe, cô mới mở điện thoại, nhìn ghi lại số điện thoại trong tin nhắn.
Khi biết mình mang thai không hiểu sao trong lòng cô tràn đầy vui sướng, cô không cách nào tưởng tượng ra niềm vui đó.
Nếu như anh biết, ...... có hay không cũng giống mình?
Tay khẽ di chuyển, màn hình di động dừng lại ở cái tên Lãnh, Thanh Thần cúi đầu thấp xuống, môi tái nhợt giật giật, do dự một lúc lâu, cuối cùng lại để điện thoại vào trong túi.
Đè xuống sự phiền muộn trong lòng, Thanh Thần chuyển tầm mắt ra ngoài cửa sổ. Nói cho anh biết, còn cần thiết sao?
Hà cớ gì lại quấy rầy cuộc sống của anh, có lẽ anh của hiện tại, đã sớm quên còn có một người tên Thanh Thần.
Cô cần gì phải tự làm mất mặt mình?
Nhẹ nhàng nhắm mắt lại, Thanh Thần nở nụ cười, kỳ thật chỉ cần có một người cảm thấy niềm vui này cũng là rất tốt rồi.
Có lẽ có đứa bé này, chính mình sẽ không còn cảm thấy tịch mịch nữa.
Huống chi, đứa bé này, là của cô và anh, của bọn họ.
Tay bất giác sờ lên nơi bụng bằng phẳng, ở nơi đó, có đứa bé của bọn họ, khóe môi khẽ cong lên, Thanh Thần bỗng muốn hạnh phúc muốn kêu to.
Nhìn chằm chằm vào khuôn mặt không ngừng biến hóa kia, Tiết Khả Nhân nóng nảy, nhìn bộ dạng hiện tại của Thanh Thần, cô có thể hiểu, cô ấy sẽ không bao giờ bỏ đứa bé này.
"Thanh Thần, Thanh Thần....Cậu, thật sự không muốn bỏ đứa bé này sao?" Kéo tay cô, Tiết Khả Năng cũng không biết làm gì vào lúc này.
Mở mắt ra, nhìn vẻ mặt lo lắng của Tiết Khả Nhân, Thanh Thần hơi giật mình: "Khả Nhân, cậu....."
Cô ấy muốn làm hại con của cô sao?
......Vì sao? Vì sao lại muốn hại con cô?
"Thanh Thần, cậu cần phải biết...... Cậu, mới mười tám tuổi, vẫn còn là một đứa trẻ. Cậu còn đang đi học, thành tích của cậu lại tốt như vậy, chẳng lẽ cậu không muốn đi học nữa sao? Cậu hiện tại còn đang ở trọ, bản thân lại yếu đuối như thế, ai sẽ giúp đỡ cậu chứ?"