Hai má đỏ ửng lông mi thật dài ở ánh đèn chiếu xuống tách thành hai mảnh làm bóng mờ đau lòng người.
Cô khẽ cúi đầu chỉ là cười không gia nhập bọn họ nói chuyện cũng không uống rượu nữa. Dáng vẻ xuất trần này quả thật chính là xinh đẹp không gì sánh được.
Ánh mắt của Nguyễn Hoài Viễn càng ngày càng sâu chậm rãi mà đến gần cô nhẹ nhàng nâng tay muốn đụng vào gò má của cô.
Giật mình lui một bước khuôn mặt nhỏ nhắn của Thanh Thần trong nháy mắt đỏ bừng: "Ngại quá, tôi còn có chuyện này, uống xong ly của tôi rồi, đi trước."
Ngửa đầu đem rượu trong ly một hơi uống cạn sạch, Thanh Thần đẩy cửa ra liền muốn rời đi.
Nguyễn Hoài Viễn muốn kéo tay của cô ở lại bị cô kiên quyết tránh thoát.
"Tôi đi trước xem cô ấy thế nào, mọi người tiếp tục."
***※***
Mạc Lãnh Tiêu vừa đi vào quầy rượu liền nhăn đầu lông mày.
Anh không thích loại địa phương không khí ngột ngạt này càng đặc biệt không thích cùng tiểu thư nói chuyện yêu một đêm.
"Tôi nói Mạc thiếu gia ngài là nói muốn uống rượu không gần đây sao?" Lâm Sách nhìn thấu tâm tư của anh đường hoàng giải thích: "Đi vào trong phòng sẽ không ầm ĩ như vậy."
Lông mày càng chau càng chặt tâm tình cơ bản là phiền muộn càng bị đè nén phát ra.
Hít một hơi Mạc Lãnh Tiêu tăng nhanh bước chân.
"Không, không cần, không muốn đụng tôi!"
Vừa lúc đó một tiếng kháng cự thì thầm khiến cho thân thể của anh cứng đờ theo bản năng quay đầu lại.
Dưới ánh đèn mập mờ người bị áp chế ở trên tường khiến cho anh hít vào một hơi.
"Mộ Thanh Thần! Tôi thích em! Rất yêu mến em!"
Thanh Thần không ngừng lắc đầu đẩy lồng ngực của anh: "Nguyễn Hoài Viễn anh..anh đừng như vậy!"
"Tôi hiểu biết rõ tâm ý của anh nhưng tôi đối với anh không có cảm giác."
Mạc Lãnh Tiêu nghiêm mặt bước chân dừng lại nhìn chằm chằm vào hình ảnh phía trước.
"Ách, là cô ấy?" Lâm Sách trừng lớn mắt nhìn người đàn ông bên cạnh sắc mặt kia cực kỳ khó coi, lúng túng nuốt nước miếng một cái: "Nếu không chúng ta chuyển sang chỗ khác?"
Lạnh lùng xoay người, giữa hai lông mày người đàn ông chứa đầy tức giận.
"Nguyễn Hoài Viễn! không cần, không nên như vậy!" Hoảng hốt khóc thút thít khiến cho anh xoay người lần nữa.
Anh không phải không muốn xen vào cô chỉ là cô vẫn là vị hôn thê của anh nhất định phải giữ kỹ bổn phận của mình!
Shit!
"Buông cô ấy ra!" Một tiếng gầm nhẹ lạnh lẽo, anh đã bắt được cổ áo của người nọ, quả đấm nhẫn tâm rơi vào trên mặt Nguyễn Hoài Viễn.
Tiếng nói trầm thấp xẹt qua bên tai Thanh Thần, tim run lên đôi mắt đẫm lệ giương nhẹ: "Lãnh!"
Mượn rượu cô lảo đảo nghiêng ngả nhào vào trong ngực của anh, vòng chắc cổ của anh: "Lãnh, thật sự là anh, anh rốt cuộc xuất hiện. Tôi biết ngay anh sẽ xuất hiện."
Quên một đêm kia anh tàn nhẫn, bây giờ Thanh Thần chỉ muốn dũng cảm lần thứ nhất đem nhớ nhung của chính mình nói cho anh nghe.
Nguyễn Hoài Viễn không thể tin trước mắt nhìn qua người đàn ông. Tiết Khả Nhân từ trong phòng đi ra ngoài cũng bị chuyện trước mắt dọa sợ hết hồn.
"Mộ Thanh Thần!" Mạc Lãnh Tiêu gầm nhẹ: "Cô ở đây làm cái gì?"
"Mấy ngày không gặp cô cư nhiên học được đến quầy rượu rồi hả? Còn uống đến say mèm lôi kéo với người đàn ông không rõ?"
"Nói chuyện với tôi!" Vòng chắc hông của cô, lạnh lùng nhìn mặt của cô say mê trong giọng nói tràn đầy giễu cợt: "Thế nào? Cái này không được?"
Thanh Thần mở mắt ra ánh mắt lưu chuyển tỉnh rượu bất mãn nói: "Anh mới không được!"
Thần thái của cô giống như một người mềm mại không xương tay thẳng tắp trêu chọc đến ngực của Mạc Lãnh Tiêu.
Không tự chủ lại gần cô Mạc Lãnh Tiêu càn rỡ cười nhẹ môi mỏng vểnh lên càng đến gần: "Học được người đàn ông? Hả?"
Bàn tay hung hăng nắm ở cằm của cô, giọng nói người đàn ông bá đạo lại tà ác: "Mộ Thanh Thần cô là nhớ tôi hay là tịch mịch rồi hả?"