Tại sao anh lại biến thành như vậy? Tại sao hôm nay muốn cô ở lại như vậy?
Là bởi vì anh uống say sao? Hay là bởi vì trong lòng anh gọi người con gái tên Tiểu Nhược đó?
"Cô cả đêm không ngủ chờ tôi trở lại không phải là chờ cái này sao?" Dùng sức giày xéo cô Mạc Lãnh Tiêu tà ác hỏi: " Không phải là cô tự nguyện muốn hiến thân sao?"
Thật là đau! Anh đối đãi không hề tình cảm khiến Thanh Thần không ngừng khóc to kêu lên: "Van cầu anh thả tôi!"
"Thả cô?" Bắt được hai tay của cô giơ lên cao đến trên đỉnh đầu, dùng đầu gối tách ra hai chân của cô: "Cô đừng mơ tưởng!"
Nhìn đôi mắt xanh của anh mang theo men say và điên cuồng, trái tim của Thanh Thần run rẩy không dứt.
Cô không ngừng giùng giằng giãy giụa đến mức tay chân đều đỏ thế nhưng anh lại chỉ là từ trên cao nhìn xuống cô với vẻ mặt lạnh lẽo.
Muốn trách thì trách cô là con gái của Mộ Khải, anh chính là muốn con gái của ông ta từng chút từng chút tàn lụi ở trong tay của anh.
Đột nhiên cúi đầu dùng sức cắn thân thể nhẵn mịn của cô, bàn tay to cũng cuồng bạo thân thể mềm mại của cô.
Thanh Thần khổ sở than nhẹ lên nhưng còn không kịp kháng nghị giãy giụa thân thể liền cứng đờ.
Mạc Lãnh Tiêu thế nhưng động thủ xé nát quần áo trên người cô, không hề giữ lại một chút nào mà lửa nóng của anh đã thật chặt chống đỡ ở dưới thân thể của cô!
"Không! Đừng!" Cô hoảng sợ cặp mắt trừng lớn điên cuồng giãy dụa lấy thân thể muốn chạy trốn đối xử của anh.
Mạc Lãnh Tiêu như vậy thật là đáng sợ, cho dù trong lòng của cô đã sớm có anh nhưng cô cũng không muốn đối mặt anh như vậy nha!
Ông trời đây rốt cuộc là thế nào, ai có thể đem Mạc Lãnh Tiêu thường ngày trả lại cho cô đây!
Cô yếu đuối cuối cùng không chống cự nổi người đàn ông đang nổi giận, anh vừa lạnh lùng vừa lửa nóng nhìn cô.
Ở dưới ánh đèn làm nổi bật thân thể của cô có vẻ tươi đẹp như vậy.
Chỉ một thoáng trong đầu của anh không còn có bất kỳ ý tưởng gì! Anh chỉ muốn nhìn trên mặt của cô lan tràn thần vạn khổ sở.
Cô càng khổ sở anh lại càng vui mừng.
Một tay cầm Thanh Thần dùng đầu gối cứng rắn tách hai chân cô đang giãy giụa ra sức đi phía trước vừa xông hoàn toàn xuyên qua cô!
Cô đau đớn phải thét lên.
Cái loại đau đớn kịch liệt đó khiến cho cô nén lấy nước không ngừng thở dốc nhưng Mạc Lãnh Tiêu giống như không có nghe được, giống như không ngừng mãnh liệt đụng va chạm!
"Không cần." Cô bi thương mong muốn cự tuyệt, thanh âm khàn khàn đầy nước mắt.
Anh thế nhưng đối với cô như vậy? Không có một chút dịu dàng tình cảm, không có một chút thương tiếc, chỉ có tức giận
Đối với anh mà nói cô đến cuối cùng là cái gì? Một vật thay thế? Còn là một cái công cụ?
Thân thể đau đớn như vậy, trái tim cũng bi thương như vậy giờ phút này cô trừ đau đớn ở bên ngoài không còn có bất kỳ cảm giác gì, ngay cả nước mắt cũng không tiếp tục có nữa.
"Không phải cô sẽ chờ đợi tôi đối với cô như vậy sao?" Thật chặt chôn ở trong cơ thể cô người đàn ông tà ác nói móc cô: "Rõ ràng đã bị người xài qua rồi còn một bộ dạng Thánh nữ!"
Anh bất chấp tất cả ở trên người cô đâm chọc vào, nhìn trên khuôn mặt cô dịu dàng, vẻ mặt đờ đẫn tuyệt vọng.
"Mở mắt ra!" Anh trầm giọng ra lệnh.
Cô cứng ngắc mở mắt ra trừng mắt nhìn gương mặt tuấn tú của anh.
Nhìn đau đớn trong mắt cô người đàn ông trầm trầm cười.
Đem buồn phiền và tức giận trong lòng toàn bộ ở trên người của cô, anh điên cuồng đoạt lấy cô, chiếm đoạt thân thể xinh đẹp của cô căn bản không dể ý người con gái phía dưới là đã bất tỉnh hay không.