Khi tỉnh lại trước mắt là khuôn mặt tuấn dật phi phàm.
"Lãnh —— ". Khuôn mặt nhỏ nhắn của cô ửng đỏ như hoa hồng loại xinh đẹp động lòng người.
"Chào buổi sáng." Mạc Lãnh Tiêu khó có được nụ cười, bàn tay lau gương mặt của cô: "vật nhỏ."
Thanh Thần rũ mí mắt xuống thẹn thùng nói: "Anh chừng nào thì tỉnh? Thế nào nhìn lén người ta ngủ đây? Tôi nói cái người này người đến cùng là có chuyện gì xảy ra?"
"Cái gì cũng đừng hỏi lập tức rời khỏi nơi này, Dịch Hàn sẽ đưa cho cô đi đến nơi khác hiểu không?" Vẻ mặt anh nghiêm túc thật sâu nhìn cô.
Lắc đầu một cái cô không hiểu, rất không hiểu, dĩ nhiên không hiểu! "Anh đây là ý gì?"
"Thu thập một chút lúc này rời đi thôi!" Anh lại dụ dỗ cô giống như là dỗ đứa bé!
Cô lại vẫn lắc đầu không biết đến tột cùng là thế nào.
"Mộ Thanh Thần, làm theo tôi nói hiểu không?"
"Nhưng .....nhưng tôi...tôi không biết."
"Cái gì cô đều không cần phải biết." Mặt anh lạnh xuống đứng lên: "Làm theo lời tôi bảo cũng không có chuyện gì."
"Tốt." Mấp máy môi cô thỏa hiệp.
"Mạc tiên sinh xin hỏi chuyện ngài và tiểu thư Nam Cung muốn đính hôn là thật sao? Nếu như chuyện này là thật nữ chủ nhân khu biệt thự phía đông là ai? Ngài đối với tiểu thư Nam Cung có cái gì giao phó sao?"
Bị chi chít phóng viên vây ở cửa công ty, Mạc Lãnh Tiêu một chút cũng không bất ngờ.
Lạnh lùng khẽ nhíu mày kiêu ngạo nhìn chung quanh một vòng không lên tiếng liền xoay người đi.
"Mạc tiên sinh xin ngài giải thích một chút." Phóng viên không muốn buông tha tiếp tục đặt câu hỏi.
"Tôi không có gì giải thích cũng không cần giải thích cho bất kỳ kẻ nào." Bỏ lại một câu nói lạnh lùng anh đưa cho những ống kính kia một bóng lưng lạnh lùng.
"Lãnh Tiêu." Ngồi ở trong xe Lâm Sách nhìn người đàn ông bên cạnh vẻ mặt vẫn như cũ chân mày chau quá đỗi: "Cậu rốt cuộc có tính toán gì?"
Mạc Lãnh Tiêu chỉ nhìn anh một cái nhưng không có lên tiếng.
"Thời gian năm năm bây giờ là thời gian tốt nhất cậu làm giải phẫu." Lâm Sách nghi hoặc nhìn Mạc Lãnh Tiêu.
Nhìn anh mâu thuẫn nhìn cô tự trách Lâm Sách hít một hơi: "Cậu động tâm đối với cô ấy?"
Anh nhíu mày mấp máy môi không biết ở đây suy tư cái gì.
Lâm Sách nóng nảy: "Tình huống thực tế của Tiểu Nhược cậu biết rất rõ ràng nhóm máu của cô ấy hết sức hiếm thấy coi như loại máu giống nhau thân thể cũng có khả năng xuất hiện phản ứng không thích hợp chỉ có cô ấy là thích hợp nhất làm người giải phẫu với Tiểu Nhược.
"Đợi năm năm cậu cứ thế từ bỏ? Một câu giải thích cũng không có?"
"Giải thích chính là thân thể cô ấy cũng không thích hợp làm giải phẫu." Anh không chút do dự mở miệng trong đầu hiện ra khuôn mặt nhỏ nhắn luôn trắng xanh: "Cô ấy thiếu máu."
"Tôi sẽ tìm được thích hợp với Tiểu Nhược nhất." Anh nói xoay người sang chỗ khác không muốn nói chuyện nhiều.
Lâm Sách nhìn anh: "Cậu...cậu thật động lòng."
"Không cần cậu quan tâm, làm việc cậu nên làm." Thanh âm của Mạc Lãnh Tiêu càng thêm lạnh lùng làm cho người ta không rét mà run.
Ánh mắt lạnh lẽo nhìn ra ngoài cửa xe, người đàn ông chỉ trầm mặc.
Anh thừa nhận anh không ghét MộThanh Thần, tuyệt không ghét. Anh chỉ không muốn nhìn khổ cực không chỗ nương tựa. Trên gương mặt tái nhợt của cô mang theo sầu lo lau không đi , anh chỉ là muốn thích hợp nhất cho Tiểu Nhược, tất cả chỉ là như vậy.
Anh sẽ không đối với cô động lòng, tuyệt đối sẽ không. Tiểu Nhược của anh sẽ hiểu anh.
Ở trong lòng Mạc Lãnh Tiêu một lần lại một lần tự nói với mình. Chỉ là thế nhưng anh lại không phát hiện mình vì Mộ Thanh Thần có quá nhiều suy tính, quá nhiều giải thích.