"Được." Trầm thấp đáp trả lần nữa bước chân bước đi.
"Lãnh." Được anh nhận lời cô lại một lần nữa gọi anh.
"Được." Cô hơi nghiêng mặt qua nhìn vẻ mặt mông lung của anh.
Khẽ rũ xuống mí mắt trong suốt mặt nhỏ tràn đầy tầm thường ngay cả giọng nói cũng mang theo chút bi ai: "Lãnh, anh có yêu thích tôi một chút xíu nào không?"
Trong giọng nói thê lương của cô khiến cho anh hơi ngẩn ra nhưng không lên tiếng chỉ là lẳng lặng cõng cô đi dọc bờ biển nghe tiếng sóng biển vỗ vào vách đá nhìn mặt trời màu hồng dần nhập vào với mặt biển.
Thích cô sao? Có lẽ vậy nếu không anh cũng sẽ không vì cô làm nhiều chuyện như vậy. Mặc dù đây tất cả cũng là giá cao nhưng
Nếu bọn họ quả thật theo như lời Lâm Sách nói thì thời điểm tìm được người kia vậy hợp đồng của mình với cô cũng kết thúc.
Nếu như vậy anh cũng muốn cho cô một kết cục tốt đẹp dù sao anh thiếu cô mà Mạc Lãnh Tiêu cũng không thiếu người khác.
"Em thì sao?" Anh không trả lời mà hỏi lại.
Hít một hơi nắm thật chặt cánh tay, giọng nói của cô mang theo một tia mất mát: "Tôi không phải thích anh là sẽ cho anh biết."
Cô không tin anh không cảm thấy tâm ý của cô. Ngay cả cô đang suy nghĩ gì anh đều thấy rõ ràng như vậy làm sao anh có thể không đoán được tâm tư của cô.
Mình cũng không phải một người che giấu tâm tình. Ở trước mặt anh tình cảm của cô giống như một tờ giấy trắng mà anh cho đến bây giờ đều là thâm sâu khó lường làm cho cô đến bây giờ nhìn cũng đều không hiểu anh.
Có lúc cô cảm thấy trong lòng của anh là có cô nếu không anh sẽ không đối với cô tốt như vậy, thay cô nghĩ đến nhiều như vậy, nếu không anh sẽ không biểu lộ những thứ dịu dàng kia.
Nhưng có thời điểm cô sẽ cảm thấy trong mắt của anh còn đối với một người khác còn thật dịu dàng và thật tốt đều là thuộc về cái người kia chính anh cũng chỉ là xem cô thành người đó.
Hít một hơi cô không cho mình suy nghĩ tiếp những thứ kia, vĩnh viễn cũng không nghĩ thông cảm xúc.
"Ngay cả cõng em đi khắp nơi, chuyện xấu như vậy tôi cũng làm còn không biết dừng?" Anh hừ nhẹ đuôi lông mày giương nhẹ.
Từ xưa tới nay chưa từng có ai hưởng thụ qua một loại đối xử như cô.
"Tôi không xấu xí hơn nữa tôi rất xinh đẹp." Miệng nghẹn giọng nói mặc dù nghịch ngợm nhưng trong mắt của cô trong suốt trừ chán nản không có một tia tâm tình khác.
Vật nhỏ này có hiểu ngượng ngùng hay không? Anh nhẹ nhàng cười: "Có kiểu khen bản thân như vậy hay sao?"
"Tôi là nói thật." Đem mặt tựa vào trên lưng của anh, ánh mắt của cô rơi vào phương xa: "Lãnh anh biết tôi tại sao thích hoa cây cát cánh không?"
"Tại sao?"
Bởi vì sương mù mờ mịt sao, cô lẻ loi xinh đẹp, con ngươi trong suốt vẻ mặt mang theo nét cô đơn mà anh không nhìn thấy được: "Bởi vì truyền thuyết hoa cây cát cánh nở đại biểu hạnh phúc lần nữa sẽ đến. Chúng ta có thể bắt được hạnh phúc."
"Ngu ngốc." Anh chửi nhỏ cô ngu ngốc, nhưng bước chân không có ý tứ dừng lại.
Ở trên lưng anh Thanh Thần chậm rãi đóng mắt lại khóe mắt nước mắt lặng lẽ mà rơi.
Nếu như có thể xin cho thời gian vĩnh viễn dừng lại vào giờ khắc này để cho bọn họ cứ như vậy vẫn tiếp tục đi mãi.
Nếu như có thể xin không cần đem cô từ trong mộng đánh thức bởi vì cô cam tâm tình nguyện có anh ở trong mộng ngủ say ngàn năm.
Từng bước từng bước anh cõng cô bên bờ biển để lại một chuỗi dấu chân rõ ràng.
Gió biển thổi rối loạn tóc của bọn họ đem lại một bộ hình ảnh xinh đẹp vĩnh viễn như ngừng lại ở cuối hè trên bờ biển tỉnh Hải Ninh.