"Mạc đại thiếu gia thân mến, cậu không có việc gì chứ? Cậu đi tham gia tiệc khiêu vũ, tôi biết ngay có vấn đề. . . . . . Thì ra, cậu thật vì tiểu nha đầu kia."
Thanh Thần, vừa mới đi đến trước phòng bệnh, liền nghe được cuộc nói chuyện trong phòng, cô biết, là Lâm Sách, bác sĩ gia đình của Mạc Lãnh Tiêu ở bên trong.
Mạc Lãnh Tiêu đứng ở bên cửa sổ, không nói lời nào, chỉ nhìn con đường nhỏ trong vườn hoa, không lên tiếng.
"Tôi nói này thiếu gia, cô ấy là học sinh giỏi của trường học, để cho cô ấy đi học, tôi không phản đối! Nhưng cậu cũng không thể vì cô ấy mà mua cả đại học Hải Ninh chứ? Cô ấy học thiết kế, cậu có phải còn chuẩn bị mua cho cô ấy cả giới thiết kế phải không?"
Tim run lên, thân thể Thanh Thần tựa vào tường: này, đây là chuyện gì xảy ra? Đại học Hải Ninh? Mạc Lãnh Tiêu mua cả trường học? Ông trời. . . . . .
Mạc Lãnh Tiêu xoay người, nhìn anh ta một cái, thanh âm lạnh nhạt: "Nói xong rồi hả ?"
"Xác định xong, thiếu gia, cậu điên rồi." Lâm Sách thở dài.
"Nói xong rồi thì đi đi." Trầm giọng hạ lệnh đuổi khách.
". . . . . ." Lâm Sách cảm giác mình muốn té xỉu: "Tôi nói, tốt xấu gì cậu cũng giải thích một chút đi."
"Tôi cũng không giải thích."
Nhún nhún vai, nhận lấy ánh mắt âm lạnh kia, Lâm Sách thức thời dời đi: "Tôi nói thiếu gia, cậu vì nha đầu kia làm nhiều việc như vậy, cô ấy rốt cuộc có biết hay không hả?"
"Không quan trọng." Mạc Lãnh Tiêu hạ mí mắt, ưu nhã ngồi ở bên giường, khuôn mặt lạnh lùng, làm cho người ta nhìn không ra ánh mắt của anh.
"Được rồi, cậu cứ tiếp tục nổi điên đi, tôi đi." Mở cửa, Lâm Sách đi thẳng ra khỏi phòng bệnh, nhìn lối đi nhỏ trên sàn nhà có bóng người, trên khuôn mặt anh tuấn lộ ra một nụ cười thản nhiên.
Đứng ở chỗ khúc quanh, Thanh Thần đã sớm sững sờ kinh hãi nói không nên lời, khuôn mặt nhỏ nhắn tái nhợt, trong lòng buồn bã khó chịu.
Làm sao anh. . . . . . bởi vì mình, làm nhiều chuyện như vậy, tại sao có thể như vậy?
Bóng dáng cao lớn, không lọt vào tầm mắt của cô, Thanh Thần lên tiếng gọi anh lại: "Lâm Sách. . . . . ."
"Ách. . . . . ." Dừng bước, nụ cười vừa rồi ở trên mặt chuyển thành kinh ngạc: "Tiểu thư Mộ, cô. . . . . . Tan học?"
Đôi mắt nhìn chằm chằm mũi chân, cô cắn môi nói: "Tôi. . . . . . Tôi, có chuyện muốn hỏi anh. . . . . ."
"Hả?" Lông mi dài nhếch lên, hai tay Lâm Sách ôm ngực: "Hỏi đi, tôi nghe."
Hít một hơi, cô lấy hết dũng khí, ngẩng đầu nhìn mặt của anh: "Mạc. . . . . . Mạc Lãnh Tiêu, vết thương của anh ấy. . . . . . thế nào. . . . . ."
Trong mắt thoáng qua một nụ cười: "Hồi phục tốt vô cùng. . . . . . Chỉ là. . . . . ."
"Chỉ là cái gì?" Cô vội vàng hỏi.
Lâm Sách khẽ cau mày, thở dài: "Tiểu thư Mộ cũng biết, cậu ấy luôn không ăn cơm đúng giờ, còn thường xuyên uống rượu, đáng thương dạ dày của cậu ấy . . . . . . Mấy ngày nay cậu ấy đang thị sát chi nhánh công ty ở Hải Ninh, tôi lo lắng cậu ấy. . . . . ."
"Thiếu gia cũng thật là, vì chăm sóc một người sống đời sống thực vật có loại máu hiếm thấy, vì tìm kiếm nguồn máu thích hợp, luôn không để ý nghỉ ngơi. . . . . . Ai. . . . . ."
Lời nói của Lâm Sách, để cho cô hơi ngẩn ra, môi hồng mím lại thật chặt thành một đường thẳng: "Lâm Sách, tôi sẽ hết sức chăm sóc dạ dày của anh ấy."
Anh đã đồng ý trở về biệt thự phía Đông, nơi đó, vốn chình là chỗ ở của anh, mà cô, nhất định sẽ cố gắng chăm sóc thật tốt cho dạ dày của anh.
Cô không muốn nợ anh quá nhiều, nếu hiện tại không trả lại được, trước tiên làm hết khả năng đi!
Nhìn bóng lưng Thanh Thần dời đi, Lâm Sách bấm điện thoại: "Bảo Tôm chuẩn bị việc truyền máu."
Cúp điện thoại, nhìn phòng bệnh một chút, lại nhìn một chút chỗ Thanh Thần rời đi, người đàn ông thở dài: "Tự cầu nhiều phúc đi, cô gái nhỏ."