Ánh mặt trời miễn cưỡng chiếu vào phòng bệnh, bao phủ trên mặt người con gái điềm tĩnh đang ngủ.
Khuôn mặt nhỏ nhắn mang theo nét thanh lịch tao nhã tuyệt trần, được ánh nắng ban mai ấm áp hỗ trợ, làm cho hình ảnh này giống như thiên sứ trong mơ, mộng ảo có chút không chân thật.
Mạc Lãnh Tiêu mở mắt ra, đã nhìn thấy một cảnh đẹp như vậy, đôi mắt đen láy chớp cũng không chớp một cái nhìn chằm chằm khuôn mặt xinh đẹp gần trong gang tấc, trên khuôn mặt tuấn mỹ, tàn bạo chưa từng có nhiều vẻ mặt: "Tỉnh."
"Ừ. . . . . ." Vuốt vuốt cái mặt buồn ngủ của anh, Thanh Thần lười biếng than nhẹ: "Anh, đã tỉnh rồi hả ?"
Anh không nói chuyện, chỉ là lạnh lùng nhìn cô, vẻ mặt kia giống như nhìn một người xa lạ.
Hơi cong môi một cái, Thanh Thần tặng cho anh một nụ cười mỉm: "Cái đó, anh có nơi nào không thoải mái hay không? Anh có thể nói cho tôi biế, tôi cho người gọi thầy thuốc."
Không có được câu trả lời cua anh, Thanh Thần thở dài, nhìn lại bệnh tình của anh, nói thế nào, anh bị thương cũng bởi vì mình, chăm sóc cho anh, là trách nhiệm của cô.
"Anh bị thương ở ngực, qua xử lý, không có gì đáng ngại. . . . . . Chỉ là phải đặc biệt cẩn thận, không được thấm nước, cũng không được vận động mạnh. . . . . . Ách. . . . . ." Đôi lông mày thanh tú, nhăn lại nhanh chóng, vẻ mặt Thanh Thần một mảnh nghiêm túc: "Bệnh dạ dày của anh, rất nghiêm trọng!"
Người như anh rất bận rộn, nhất định thường quên ăn cơm. Không thể tiếp tục như vậy được.
"Ngày mai, cô đi học, không cần phải đi làm." Người đàn ông nằm trên giường, cuối cùng cũng mở miệng, giọng nói cũng ra lệnh theo thói quen.
"Tôi đi học?" Thanh Thần không thể tin nhìn anh.
"Giấy tờ gì, sẽ có người làm xong cho cô." Thanh âm của anh bình tĩnh lại vững vàng.
"Nhưng, tôi không muốn đi học." Thanh Thần mím môi, khẽ rũ mắt xuống.
Đôi mắt lạnh lẽo, gắt gao khóa trên mặt của cô: "Cô quên kỳ vọng của cha mẹ cô với cô?"
Nhìn chằm chằm anh một lúc lâu: "Anh, có chút kỳ quái. . . . . ."
"Giữa chúng ta, mặc dù có hiệp nghị, nhưng. . . . . . Anh không cần như vậy, hơn nữa, tôi làm việc tại nơi đó tốt vô cùng, buổi tối tôi có thể học lớp học ban đêm. Chúng ta không quen không biết, tôi vẫn ở chỗ của anh, cũng không tốt."
Cô có suy tính của mình. Thật ra thì, cô là vị hôn thê giả, căn bản không có tác dụng gì. Cô không làm gì cho anh cả, còn ăn chùa ở chùa, cô làm sao có thể yên tâm thoải mái đây?
"Không có gì không tốt." Anh bá đạo không muốn tiếp tục đề tài này: "Đừng quên, cô là vị hôn thê của tôi."
Thanh Thần nhíu mày, vậy phải làm sao bây giờ đây? Nhìn vẻ mặt của anh, cô không thể không nghe theo sắp xếp của anh.
Nhưng. . . . . .
"Anh...anh cảm thấy như vậy không tốt? Tôi đi học, nhưng, tôi còn có thể ở cửa hàng tổng hợp, được không. . . . . ."
"Không được."
"Làm sao anh có thể như vậy, anh không thể ép buộc tôi...là quyền tự do của tôi ." Thanh Thần bất mãn cong miệng lên.
Thấy anh không nói lời nào, thái độ của cô mềm nhũn: "Được rồi, tôi đồng ý với anh đi học. Vậy . . . . . . như vậy được không, bắt đầu từ ngày mai, chỉ cần anh có thời gian rảnh rỗi sẽ tới khu biệt thự phía Đông, có được không? Dạ dày của anh không tốt, tôi có thể chăm sóc cho anh."
Anh chỉ lạnh lùng nhìn cô, không có phản ứng.
"Anh không đồng ý sao?" Thanh Thần hơi lúng túng một chút rồi, lông mày đen nhíu lại, cẩn thận nhìn anh.
"Nhưng, anh như vậy, tôi rất lo lắng, hơn nữa, anh còn vì tôi mà bị. . . . . ."
"Được, tôi đồng ý."
Thanh Thần cười một tiếng: "Vậy thì tốt, nếu không, tôi cuối cùng cảm thấy nợ anh. . . . . . Chỉ là, hiện tại tôi nợ anh tiền, tương lai cũng sẽ trả lại cho anh. . . . . ."
[Cuộc sống ở chung sắp bắt đầu, Thanh Thần rơi vào mơ hồ rồi, cửa chết của cô có phải cũng bị trai đẹp mơ hồ rồi hay không, hắc hắc ]