Hợp Đồng Phúc Hắc: Cô Bé Chỉ Cho Yêu Tôi

Chương 30: Không có tư cách




Không biết vì cái gì mà tiếng nói của người đàn ông lại đề cao tới mấy dB làm tài xế ở phía trước hoảng sợ mà rụt cổ một cái: “Tôi nói không cho phép là không cho phép”.

“Mạc Lãnh Tiêu”! Sống mũi Thanh Thanh vừa đau xót vừa nổi giận: “Không cho phép tôi? Tại sao lại không cho phép tôi?

“Bằng cô là vợ chưa cưới của tôi."

Ánh mắt đen của anh thoáng qua từng mảng băng mỏng. Người phụ nữ của anh còn muốn ra ngoài cùng người khác sao?

“Vợ chưa cưới?” Trong lòng dâng lên vô số uất ức làm ánh mắt cô ửng đỏ: “Tôi cho rằng tôi là thú cưng của anh thôi”.

Anh muốn xuất hiện thì xuất hiện, anh muốn rời khỏi thành phố liền rời đi, ở thành phố xa lạ anh biết rõ cô không có bạn bè, không quen biết một người nào nhưng anh cho tới bây giờ đều không để ý tới cảm giác của cô.

Thật vất vả mới có can đảm gọi điện thoại cho anh thế nhưng anh lại tắt máy.

“Thú cưng?”

Quay đầu nhìn cô một cái tiếng nói của người đàn ông càng lạnh lẽo.

Cau mày một cái mí mắt Thanh Thần rũ xuống: “Nếu là thú cưng thì người chủ cũng phải có mấy phần chăm sóc. Nhưng anh thì sao? Quăng một mình tôi ở chỗ này mà không giải thích một chút sao?”

Không phải là mặc kệ cô sao? Vậy bây giờ ở chỗ này quơ tay múa chân làm gì chứ? Càng nghĩ trong lòng cô càng không hiểu nỗi.

“Giải thích?” Lông mi dài thoáng nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn trắng bệch, trong mắt Mạc Lãnh Tiêu thoáng qua ý cười: “Với cô sao?”

Thái độ của anh làm cơ thể Thanh Thần cứng đờ, môi mím lại nhìn anh tố cáo.

Lười biếng đem cơ thể dựa vào ghế nệm, môi mỏng lạnh lẽo khẽ động: “Tôi nghĩ cô không biết rõ thân phận của mình.”

Đáy mắt hiện lên ý cười lạnh, cô biết rõ lời nói của anh có thể làm tổn thương người khác nhưng cô vẫn muốn nghe: “Anh muốn nói gì?”

Ngón tay ưu nhã nâng gò má run rẩy của cô nhưng cũng không làm cảm xúc Mạc Lãnh Tiêu thay đổi: “Cô nghĩ rằng danh nghĩa là vợ chưa cưới của tôi thì cô có thể nắm giữ hành tung và can thiệp vào cuộc sống của tôi?”

Nụ cười trên mặt cô tái nhợt làm nụ cười của Mạc Lãnh Tiêu ngày càng sâu: “Nghe cho rõ, tất cả về tôi cô đều không có tư cách hỏi tới. Hiểu không?”

Kinh ngạc nhìn anh Thanh Thần khẽ cắn môi hồng như là bị thứ gì khẽ nhéo một cái.

Anh cho là cô muốn can thiệp vào cuộc sống của anh sao? Anh cho là cô muốn hòa nhập vào cuộc sống của anh sao?

Cô chỉ không muốn ở nơi xa lạ này như một kẻ ngốc mà thôi.

Cô cho rằng ở nơi xa lạ này thì cô và anh ít nhất cũng có chút quen biết nhau. Thì ra đều là sai lầm của cô.

Cô căn bản không nên có một chút tình cảm nào. Anh xuất hiện hay không xuất hiện thì cô cũng coi như không có người này. Không hơn.

Mộ Thanh Thần, thời gian này mày quá cô đơn hay sao? Vội vã tìm một tia ấm áp ở một nơi xa lạ như vậy?

Mày thật là ngu không ai bằng! Thật đáng buồn cười!

Khép nhẹ đôi mắt yếu đuối không cho phép anh trông thấy: “Tôi hiểu rồi.”

“Hiểu rồi thì tốt.” Nhìn vẻ mặt thoáng đau lòng của cô ngược lại làm lồng ngực của Mạc Lãnh Tiêu thoáng ưu phiền.

Không có hứng thú nghiên cứu những chuyện đó, tầm mắt của anh nhìn tài xế phía trước, giọng nói âm trầm nói với tài xế: “Đi tới phường Lưu Lam”

“Dạ, cậu chủ”.