Dứng trước cổng trường, Mộ Thanh Thần vừa nhìn bài thi trong tay vừa chờ Tô Họa.
“Mộ tiểu thư!”
Bên tai bỗng một giọng nói lạnh lùng vang lên làm Thanh Thần không hề chuẩn bị mà sợ hết hồn.
“Anh….” Giương mắt nhìn cơ thể Thanh Thần giật mình trong nhất thời hơi thể cũng mất đi, muốn nói điều gì nhưng khóe miệng chợt đông cứng.
Trước mắt một người đàn ông cao lớn lạnh lẽo, không phải là người lần trước đã gặp ở bệnh viện sao, người đàn ông tên Dịch Hàn?
Anh ta tại sao lại ở chỗ này chứ?
Khuôn mắt nhỏ nhắn dịu dàng trong nhất thời tỏa ra hơi lạnh, Thanh Thần mở miệng nhưng cố gắng cũng không nói ra được câu nào.
“Mộ tiểu thư, cậu chủ của tôi muốn gặp cô.” Giọng nói cứng ngắc không mang một chút tình cảm nào, gương mặt, ánh mắt không lộ vẻ gì của Dịch Hàn nhìn thẳng Thanh Thần.
“……..” tim bỗng nhảy lỡ nhịp một cái!
Cậu chủ?
Cậu chủ trong miệng anh ta sẽ không phải là người đàn ông lạnh lẽo muốn làm gì thì làm chứ?
Trong đầu đột nhiên xuất hiện một gương mặt anh tuấn làm máu trong người Thanh Thần cũng ngừng chảy theo.
Anh – Mạc Lãnh Tiêu…muốn gặp cô?
Ánh mắt mùa thu nhìn về phía bên kia đường không xa. Quả nhiên có một chiếc xe hơi cao cấp màu đen đang đậu.
Thì ra bọn họ là vì cô mà đặc biệt tìm tới đây?
Không phải anh muốn đòi nợ chứ?
Khuôn mặt nhỏ nhắn của Thanh Thần trắng bệch. Lá gan của cô cũng không phải nhỏ nhưng trong bầu không khí áp bức của người đàn ông này, cô cũng rất lo sợ.
Đề phòng nhìn Dịch Hàn đang đứng yên, gương mặt trong suốt chưa đầy nghi ngờ: “Anh ta…tìm tôi có chuyện gì không?”
“Cậu chủ muốn gặp cô.” Người đàn ông đem lời đã nói lặp lại lần nữa.
Cánh môi mấp máy, Thanh Thần đóng quyển sách lại đi về hướng chiếc xe hơi đang đậu kia.
Mới vừa đi tới bên cạnh cửa xe liền mở ra.
“Chuyện này…Anh tìm tôi có chuyện gì không?”. Không dám nhìn người đàn ông trong xe, giọng nói Thanh Thần có chút run rẩy.
Không để ý tới câu hỏi của cô, ánh mắt đen lạnh lẽo của người đàn ông quét qua gương mặt lo sợ của cô, trên người Mac Lãnh Tiêu có loại khí thế ngang tàng bao phủ: “Lên xe.”
“………..” Lời của anh làm Thanh Thần theo thói quen lui về sau một bước, ánh mắt xinh đẹp chứa đầy cảnh giác nhìn người đàn ông trong xe:” Tôi…..không cần….”
Cô và anh căn bản không tính là quen biết, tại sao muốn cô ngồi vào xe của anh?
Thấy cô từ chối làm Mạc Lãnh Tiêu lộ ra ý cười mờ nhạt, ngón tay thon dài lấy bật lửa đang cầm trong tay mở ra, lại đóng lại, ngọn lửa lóe sáng, thứ tiếng động thanh thúy ấy làm Thanh Thần sợ đến khó thở.
Người đàn ông này quá đáng sợ! Anh không nói câu nào cũng làm cho Thanh Thần quá mức run sợ.
“Một lần cuối cùng” Mắt đen hiện lên một lớp băng mỏng: “Lên xe”
Giọng nói không cho thương lượng làm cơ thể Thanh Thần lạnh lẽo. Muốn chạy trốn nhưng rốt cuộc cũng nhắm mắt mà lên xe.
“Anh..tìm tôi rốt cuộc là muốn làm gì?” Không gian rộng rãi, Thanh Thần chọn chỗ ngồi cách xa anh nhất, cơ thể luôn đề phòng giống hệt một con nhím.
Mạc Lãnh Tiêu không nói gì ngón tay thon dài ưu nhã che ánh sáng mặt trời, ánh mắt đen lạnh lẽo chớp cũng không chớp nhìn chằm chằm khuôn mặt nhỏ nhắn đầy sợ lãi của cô.
Không khí trầm lặng làm hơi thở của Thanh Thần hơi dồn dập, đôi tay nhỏ bé nắm chặt vạt áo của mình: “Không phải đã nói tôi không cần đền tiền mà.”
Trong tiếng nói mang theo sự tố cáo. Người đàn ông này không phải muốn lật lọng chứ?
Khóe miệng tà mị khẽ nhếch, tiếng nói lạnh như nước đá của Mạc Lãnh Tiêu vang lên: “Tôi có nói qua sao?”