Ban đêm tiếng đàn vi-ô-lông vang lên khúc nhạc du dương, trong căn phòng có những tấm kính thủy tinh nồng nàn mùi cà phê, quán cà phê này là nơi tấp nập nhất thành phố Y Thành nên quán lúc nào cũng đầy ắp khách hàng.
Mộ Thanh Thần ngồi bên cạnh cửa sổ, ánh mắt mùa thu nhìn chăm chú vào người trước mặt, khuôn mặt nhỏ nhắn trắng noãn mà trong suốt vì lo lắng mà lộ ra thật rõ ràng.
“Bác gái, bác gọi con ra ngoài có chuyện gì sao?” khuấy đều cà phê trong ly, mỗi lần gặp mặt mẹ của Mạc Triển Phong đều làm cho Thanh Thần thật hồi hộp.
Ánh mắt sắc bén quét qua khuôn mặt Thanh Thần, Từ Lệ Dung bưng ly cà phê lên nhẹ thổi một cái, hành động giơ tay nhấc chân đều thể hiện phong cách của người cao quý,thanh lịch và tao nhã: “Thanh Thần, con và Triển Phong quen nhau cũng được 13 năm phải không?”
“Thằng nhóc Triển Phong từ nhỏ đến lớn đã chơi cùng con, hai đứa cũng là đôi bạn thân thiết từ nhỏ.” Móng tay được sơn màu đỏ chói mắt gõ nhẹ lên mặt bàn, giọng nói của Từ Lệ Dung vững vàng và chắc chắn: “Trong mắt bác cùng ba Triển Phong hai đứa cũng giống như anh em của nhau vậy!”
Anh em?
Lòng lại bị kéo xuống. Sắc mặt Thanh Thần trắng bệch. Đôi môi hồng khẽ mím lại: “Bác gái thật ra con và anh Triển Phong…..”
“Vài ngày trước thằng nhóc Triển Phong có nói với bác là nó muốn cưới con về Mạc gia làm thiếu phu nhân. Haha, con xem thằng nhóc này thật là nói muốn làm gì thì làm cái đó, hai đứa giống như anh em của nhau làm sao có thể kết hôn được chứ?” Từ Lệ Dung cười khẽ, tiếng cười sắc nhọn như mũi dao đâm vào tim của Thanh Thần làm nó đau đớn không thôi.
“Bác gái….thật ra thì…….”
“Bác nói Thanh Thần này…..Triển Phong nó còn mê muội, con trăm lần cũng đừng học theo.”. Ánh mắt sắc bén khẽ trầm xuống, giọng nói của Từ Lệ Dung mạnh hơn mấy lần: “Con cũng biết bác và ba Triển Phong chỉ có một mình thằng nhóc này, mai này sớm muộn gì trên vai nó cũng phải gánh vác tập đoàn Viễn Dương….Triển Phong nên cưới một người phù hợp với sự nghiệp và đẳng cấp như vậy mới có thể giúp đỡ nó, con nói có đúng không?”
Đầu của Thanh Thần cúi xuống càng thấp hơn, sắc mặt càng tái nhợt, đôi môi giật giật, một câu cũng không nói ra được.
“Thật ra con là con gái của cục trưởng Mộ, con cũng có nhiều người tốt để lựa chọn nhưng Thanh Thần sao con lại cố tình…"
“Bác gái”. Lần đầu tiên Thanh Thần ngắt lời Từ Lệ Dung, khuôn mặt nhỏ nhắn ngẩng lên tràn đầy sự dũng cảm: “Con và anh Triển Phong đều thật lòng thích nhau….bác gái….”
“Thật lòng?” Lông mi dài nhướng lên, trong nháy mắt nụ cười của Từ Lệ Dung mất đi: “Ở Y Thành có bao nhiêu thiên kim tiểu thư ,danh gia vọng tộc muốn gả cho Triển Phong nhà tôi, nó sao có thể xem trọng cô chứ? Dù gì thì cái đám cưới này tôi và ba Triển Phong chắc chắn sẽ không đồng ý.”
Hốc mắt nhuộm đầy màu hồng, Thanh Thần nhìn vẻ mặt nghiêm túc của Từ Lệ Dung, cô biết mỗi câu của bà ấy đều chắc chắn.
“Hôm nay gọi cô ra đây chính là để cho cô biết suy nghĩ của chúng tôi, hi vọng cô có thể vì tương lai của Triển Phong, nếu như cô biết đều thì cô và Triển Phong vẫn là anh em tốt của nhau”. Mắt nhắm một giây Từ Lệ Dung lộ ra nụ cười đầy sự khiêu khích:” Nếu như cô vẫn làm theo ý mình thì đừng trách tôi không nể tình...”
“Bác gái….con……”
“Đừng nói gì nữa, phải đưa bao nhiêu tiền cô cứ ra giá đi.”. Từ trong túi xách lấy ra tờ chi phiếu, thói quen của Từ Lệ Dung luôn là dùng tiền để giải quyết mọi việc.
Tim như bị ai bóp nát, sắc mặt Thanh Thần không còn chút máu: “Bác gái, con ở bên cạnh anh Triển Phong không phải vì tiền….”
“Mộ Thanh Thần không cần tỏ ra thanh cao” Từ Lệ Dung tức giận quát lên!