Hợp Đồng Phúc Hắc: Cô Bé Chỉ Cho Yêu Tôi

Chương 145: Dịu dàng hứa hẹn (H+)




Editor: Thiên Y

"Không, không có...." Không tự chủ được đi theo anh, trong lời nói của Thanh Thần lộ ra mê say.

"Đừng sợ, là anh." Nhìn nụ hoa trên người mình yêu thương đang chậm nở rộ, Mạc Lãnh Tiêu vân vê ngón tay của mình!

"Lãnh......" Thân thể của Thanh Thần mềm nhũn, trong miệng gọi theo vô thức tên của anh.

d.d.l.q.d

"Anh đây." Nghe âm thanh giống như đang nũng nịu cảu cô, Mạc Lãnh Tiêu cảm thấy bụng dưới bỗng căng thẳng.

Nhưng anh biết vẫn chưa tới lúc. Nhất định anh phải làm cho cô hoàn toàn quên chuyện của buổi tối hôm đó, quên hết tất cả, sau đó sẽ cho cô vui sướng!

Không khí ở trong phòng bệnh dường như trở nên ngột ngạt, Thanh Thần chỉ cảm thấy toàn thân nóng quá, nóng đến mức không thở nổi....

Mạc Lãnh Tiêu vừa dịu dàng lại vừa trêu trọc, thuần thục khiến cho dưới thân thể của cô dường như thấm ra một chút ấm áp, một cảm giác vừa quen thuộc vừa xa lại ở trong thân thể này cũng chậm rãi nổi dậy....

"Ách......" Khi Mạc Lãnh Tiêu tay nhẹ nhàng nhấc lên vạt áo ngủ của cô thì cơ thể vốn mềm nhũn bỗng dưng thấy cứng đờ.

"Cô bé! " Mạc Lãnh Tiêu gọi nhỏ một tiếng, đường cong trên gương mặt tuấn tú như mềm mại hơn: "Giao cho anh."

Lần này, vì cô, anh sẽ để cho cô cảm nhận thật tốt sự dịu của anh.

"Ừ." Thanh Thần ngẩng lên, ngại ngùng gật đầu một cái, thân thể dựa vào trong lồng ngực của Mạc Lãnh Tiêu.

Nhìn Thanh Thần vừa xấu hổ lại vừa e sợ, ánh mắt hoàn toàn tin tưởng vào mình, Mạc Lãnh Tiêu hài lòng hơi cong môi nở nụ cười, bàn tay vuốt ve đôi chân thon dài đều đặn của cô, cúi đầu xuống hôn lên trước ngực mềm mại của cô.

d.d.l.q.d

"Ưmh.... Ừ...." Khi cảm giác tê dại do trước ngực truyền tới tứ chi thì Thanh Thần sợ run, bên trong môi hồng phát ra một tiếng lại một tiếng nỉ non dịu dàng.

"Lãnh.... Đừng...." Khi bàn tay của anh đi tới chiếc quần lót màu trắng của cô, Thanh Thần xấu hổ không dứt khẽ gọi.

"Hửm." Ngón tay không có nghe lời ngừng động tác lại, giọng của Mạc Lãnh Tiêu khàn khàn, không muốn để cô nói chuyện.

"Nhưng....  Không...." Cô không ngừng lắc đầu, thật sự không chịu nổi một luồng nhiệt đang không ngừng toả ra toàn thân. Cô cảm thấy mình thật sự sắp tan ra, hòa tan ở trong sự nhu tình của anh.

"Không có nhưng nhị gì hết." Nhẹ nhàng cởi bỏ bộ quần áo duy nhất của cô, đồng thời Mạc Lãnh Tiêu cũng cởi đi quần áo của mình. Đặt cô ở chính giữa giường bệnh ngay, dùng ánh mắt lưu luyến nhìn lần lượt da thịt trắng nõn trên người cô.

"Đừng như vậy.... Nhìn em...." Cảm nhận được ánh mắt nóng bỏng lại say mê, dôi môi đỏ mọng của Thanh Thần hé mở, hơi thở thơm như hoa lan.

"Tại sao không cho phép nhìn? Em đẹo như vậy." Nhìn người con gái thanh thuần lại hấp dẫn ở trên giường, Mạc Lãnh Tiêu dùng đầu gối nhẹ nhàng đẩy ra hai chân đang khép chặt của cô, sau đó đặt nơi đã căng cứng của mình vào nơi mà anh đã khát vọng từ lâu của cô.

"Anh...." Thanh Thần cảm nhận được sự tồn tại của vật cực đại kia, tất cả trong mắt đã trở nên mơ màng rồi!

Đó là anh, cô biết......d.d.l.q.d

Nhưng mà, ở chỗ này, tự nhiên bọn họ, hơn nữa, còn là cô chủ động.

Ông trời, cô thật xấu hổ, thật xấu hổ mà! Thật sự cô không biết kế tiếp nên hưởng thụ sự cưng chiều của anh như thế nào....

"Anh làm sao vậy?" Mạc Lãnh Tiêu nhíu mày nhìn gương mặt tuyệt mĩ của cô, tùy ý thăm dò nơi riêng tư tốt đẹp của cô.

"Em.... Em...." Đôi tay nắm chặt ga giường, Thanh Thần cảm nhận sự nhiệt tình của anh, thân thể không tự chủ được cong lên.

"Bé con." Yêu thương hôn nhẹ lên gò má của Thanh Thần, Mạc Lãnh Tiêu nói nhỏ: "Gọi tên của anh."

"Lãnh......" Nhu thuận gọi tên của Mạc Lãnh Tiêu, Thanh Thần ngây ngốc nhìn khuôn mặt mỉm cười của anh. Đột nhiên cảm giác eo bị giữ chặt, rồi sau đó, mơ hồ thấy đau nhói do thân thể thể phía dưới của cô truyền đến.

"Ưmh......"d.d.l.q.d

Ông trời! Mỗi lần, cô đều cần thời gian để có thể thích nghi với sự tồn tại của anh.

Nhưng cảm nhận được sự tồn tại chân thật của thứ kia làm cho cô hiểu, vào giờ phút này, bọn họ dựa sát vào nhau như vậy, giữa bọn họ đã không còn bất kỳ khoảng cách nào nữa.

Không có quá khứ của anh, không có những người tình của anh, không có chênh lệch thân phận giữa bọn họ. Bọn họ, bọn họ có thể hoàn toàn ở chung một chỗ mà không có cách trở.

"Đau không?" Cảm nhận sự run rẩy của thân thể cô, Mạc Lãnh Tiêu dịu dàng hỏi thăm.

"Không đau." Nhẹ nhàng lắc đầu, Thanh Thần thấy sự yêu thương trong đáy mắt của Mạc Lãnh Tiêu.

Thật sự cô rất thích anh nhìn cô như vậy, rất yêu rất yêu.... Cho nên mặc dù sẽ đau, sẽ khó chịu, cô cũng không cho anh biết!

"Ngốc!" Đau lòng hôn nhẹ lên nước mắt trên khoé mắt của Thanh Thần, Mạc Lãnh Tiêu cũng không nhúc nhích, lặng lẽ chờ cô hoàn toàn tiếp nhận anh, thích ứng với anh.

Mặc dù cảm giác của cô cho mình là tuyệt diệu, vẻ đẹp của cô khiến anh điên cuồng....

"Lãnh, em.... Không đau." Khi cơn đau trong cơ thể có vẻ biến mất, Thanh Thần đỏ mặt, rụt rè mở miệng.

"Vậy, bé con...." Mạc Lãnh Tiêu vì sự nhu thuận lại ngốc nghếch của cô mà vui vẻ không thôi. Nhẹ nhàng đưa tay dời đi gò má của cô, anh dịu dàng liếm gò má của cô, tràn đầy ám thị mở miệng: "Đêm của chúng ta, bắt đầu thôi."

"Lãnh...."  Lời nói khiêu khích của anh khiến khuôn mặt nhỏ nhắn của Thanh Thần đỏ ửng, anh di chuyển lại làm cô không tự chủ được thở gấp: "Không cần nói nữa...."

"Vậy, anh làm." Hôn nhẹ lên má hồng của Thanh Thần, ngón tay của Mạc Lãnh Tiêu vuốt khẽ ở nơi mềm mại của cô, chậm rãi yêu thương.

"Đừng, đừng, Lãnh......" Vô lực lắc đầu, Thanh Thần bị Mạc Lãnh Tiêu làm cho thở gấp liên tiếp: "Anh...."d.d.l.q.d

"Âm thanh của em rất ngọt." Nghe Thanh Thần làm nũng một tiếng, Mạc Lãnh Tiêu lẩm bẩm nói thoáng qua: "Anh rất thích."

"Không nên.... Không nên nói lung tung!" Tình cảm như vậy luôn khiến cho cô sợ hãi, nhưng không có cách nào cự tuyệt. Ở phía dưới của anh, mình vĩnh viễn cũng không có biện pháp suy nghĩ.

"Anh không có nói lung tung, đó là nói thật." Nhẹ nhàng rút ra khát vọng của mình, Mạc Lãnh Tiêu lại nhanh chóng động thân một lần: "Bé con! Sự sung sướng của em khiến anh say mê."

"Đừng nói nữa.... Em không nghe......" Nghe những lời trêu đùa mà Mạc Lãnh Tiêu chưa từng nói bao giờ khiến lỗ tai của Thanh Thần đỏ bừng.

"Không nghe cũng phải nghe." Mạc Lãnh Tiêu khẽ nở nụ cười, bắt đầu di chuyển có quy luật.

Mạc Lãnh Tiêu càng lúc càng đâm sâu, càng ngày càng nhiệt tình luật động, Thanh Thần chỉ có cảm giác mình tất cả suy nghĩ của mình phiêu tán!

Thân thể phía dưới giường như đoá hoa nở rộ. Cả thân thể của cô cong lên, không tự chủ được ngửa đầu ra sau, đi theo hắn tiết tấu của anh. Một lần lại một lần bị cuốn vào con sóng mãnh liệt, Thanh Thần chỉ có thể bất lực thở dốc, rên rỉ....

"Ách......" Bị anh nâng lên khiến ánh mắt cô mông lung: "Lãnh...."d.d.l.q.d

"Ngoan." Nhìn gương mặt kiều diễm như hoa ở dưới thân, âm thanh của Mạc Lãnh Tiêu cũng khàn khàn.

"Em sợ......" Ôm thật chặt cổ của Mạc Lãnh Tiêu, Thanh Thần yêu kiều hổn hển thì thầm.

Bây giờ, cô chỉ có cảm giác thân thể của mình có một sự rung động khó hiểu, mà dường như cô đang chờ đợi thứ gì......

"Không sợ." Mạc Lãnh Tiêu nắm chặt lấy eo nhỏ của cô, sau đó dùng lực mạnh mẽ tiến vào: "Bé con! Anh sẽ không bỏ em lại nữa."

"Lãnh...." Thanh Thần cảm thấy bản thân như say mất rồi, chỉ có thể ngoan ngoãn gọi tên người đàn ông mình yêu ở trong tim.

Cô chỉ cảm thấy thân thể cứng đờ, ngay cả ngón chân cũng không tự chủ mà gập lại. Sau đó tiếp nhận sự mạnh mẽ điên cuồng mãnh liệt như gió bão của anh: "Lãnh, em...."

Nhìn dáng vẻ mơ màng của cô, Mạc Lãnh Tiêu càng thêm dùng sức va chạm, thỏa mãn nhìn cô trầm mê ở trong ngực của chính mình.