Người đàn ông mặc áo xám vẫn lanh lùng mà không nói gì, ánh mắt thâm thúy cùng sắc bén cứ nhìn chằm chằm trên người Thanh Thần, làm cho người khác không nhìn ra một chút bí hiểm nào.
Ánh mắt như tảng băng mỏng làm cho Thanh Thần lanh lẽo từng cơn, mắt to linh động chớp cũng không chớp mà nhìn thẳng vào mắt anh, mặc dù nhìn anh quá mức lạnh lùng cùng nghiêm túc, nhưng không biết vì sao, Thanh Thần tuyệt đối không sợ anh.
“Tiên sinh……” thấy anh không nói gì, Thanh Thần cũng dễ chịu mà nhắc nhở anh: “Xin hỏi, chúng tôi có thể đi được chưa?”
Ánh mắt người đàn ông hơi thu lại, môi mỏng khẽ động: “Thuộc hạ của tôi, không chăm sóc tốt cho cô sao?”
“……………” Lời nói của anh khiến Thanh Thần cứng họng một lúc, hồi lâu vẫn lắc đầu một cái: “Không phải…..tôi chỉ là cảm thấy……tiên sinh…..”
“Mạc Lãnh Tiêu.” Nhàn nhạt mà nói ra ba chữ, hai chủ tớ giới thiệu bản thân cách thức cũng giống nhau như đúc
“Dạ, Mạc tiên sinh!” Thanh Thần đứng lên, ngẩng đầu nhìn Mạc Lãnh Tiêu: “Thời gian không còn sớm, chúng tôi ra ngoài cũng lâu rồi….nếu như có thể, tôi muốn về nhà”
Hơi gật đầu một cái, Mạc Lãnh Tiêu không phản đối lời nói của Thanh Thần.
Thở phào một cái, Thanh Thần kéo Tô Họa, vừa mới chuẩn bị rời đi, lại bị người phía trước gọi lại.
“Mộ tiểu thư”
“……..” Thanh Thần liền ngẩn ngơ, anh…..làm sao biết cô họ Mộ?
"Theo pháp luật quy định, làm hư hỏng vật phẩm cá nhân của người khác, phải làm thế nào?” Đôi môi mỏng tạo nên một độ cong nhàn nhạt, khuôn mặt tuấn mỹ mang theo một tia tà mị mà lười biếng, làm cho người ta khó mà dời mắt được.
Trầm mặc chốc lát, Thanh Thần trả lời: “ Làm hư hỏng đồ vật cá nhân của người khác, nên theo giá trị của nó mà bồi thường”
Rất hài lòng với câu trả lời của cô, nụ cười của Mạc Lãnh Tiêu sâu hơn vài phần: “Mộ tiểu thư ở trong thang máy bệnh viện làm rơi dụng cụ y khoa, có phải hay không phải bồi thường?”
“Dụng cụ này là của anh sao?” Chân mày nhíu lại….nhớ tới lúc ở trong thang máy trời gần tối, vì tránh đụng phải đứa trẻ, cô đã đụng sau lưng cô y tá…cũng làm rơi dụng cụ của cô ấy…cô lúc đó muốn bồi thường, chỉ là cô y tá nói phải xin phép, vừa đúng lúc Tom lại tới, cho nên chuyện cứ như vậy gác lại….không nghĩ tới, con người trước mắt này, là chủ của các dụng cụ kia?
“Mộ tiểu thư vẫn không trả lời vấn đề của tôi.” Đôi mắt đen không hiện lên một tia tâm tình dư thừa nào, Mạc Lãnh Tiêu nét mặt tự nhiên nhìn mọi cử động của Thanh Thần.
Mấp máy cánh môi, Thanh Thần vẫn trả lời như cũ: “Tôi nói, làm hỏng vật phẩm cá nhân của người khác, nên theo giá trị của nó mà bồi thường….Tôi dụng hư dụng cụ của anh, đương nhiên sẽ bồi thường cho anh.”
“Mộ tiêu thử có biết cô đụng hư là những dụng cụ y học tối tân nhất thế giới do nhà nghiên cứu dùng 4 năm mới có thể hoàn thành, trên thế giới chỉ có một máy. Không bàn tới nó có giá trị về y học, riêng phần thiết bị của nó đã có giá trị 6,8 triệu dola. Cô đền nổi sao?” Nét mặt Mạc Lãnh Tiêu bình thường, chỉ là trong giọng nói ẩn chứa sự trêu chọc làm lời nói như có như không.
Lòng của Mộ Thanh Thần hoảng hốt, thân thể cũng có chút lạnh.
“6,8 triệu dola…làm sao có thể, anh muốn lừa đảo sao?” Tô Họa yên lặng lúc lâu rốt cuộc bị hù họa liền mở miệng, nhìn người đàn ông đẹp trai trước mắt này đang làm người ta giận sôi, cô cũng không chú ý tới hình tượng, mắt trừng thật lớn
“Hai vị tiểu thư, giá tiền này đã được chứng minh, là kết luận người giám định có uy tín nhất thế giới.” Người đàn ông đứng bên cạnh Mạc Lãnh Tiêu liền lấy ra hóa đơn của dụng cụ ra.
(làm xong chương này mới thấy anh đẹp trai này là hạng người thừa nước đục thả câu)