Hợp Đồng Phúc Hắc: Cô Bé Chỉ Cho Yêu Tôi

Chương 133: Cô gái ngốc




ngừng thở, Mạc Lãnh Tiêu trầm mặc không dám nhìn thẳng cô gái nhỏ của anh, vẻ mặt lạnh lùng, không biết đang nghĩ gì.

Anh trầm mặc làm cho Thanh Thần có chút phát run, phát ra giọng mũi: “Nếu anh thích cô ấy. . . . . .không quan trọng, em...em rất biết điều, anh yên tâm. . . . . . Em không quên thân phận của em. . . . . .”

Nước mắt cứ rơi xuống.

Lông mày của Mạc Lãnh Tiêu nhíu chặt, anh không muốn cô khóc, nhưng cô vẫn khóc.

Nổi giận, đôi mắt đen nguy hiểm híp lại: “Thân phận của em?”

Giọng nói rất lạnh, lạnh không có một chút nhiệt độ.

Khẽ gật đầu một cái, Thanh Thần rơi nước mắt, không nhịn được khẽ nở nụ cười khổ: “Dạ, em biết rõ, đối với anh, cái gì em cũng không phải, em cũng biết rõ, em không nên hỏi chuyện riêng của anh. . . . . . Chỉ là em. . . . . . Em muốn biết. . . . . . rất muốn biết. . . . . .”

“Em vẫn luôn suy nghĩ điều này?” Rõ ràng rất tức giận nhưng gặp phải nước mắt của cô, Mạc Lãnh Tiêu không tự chủ kiềm chế tính tình của mình, giọng nói mặc dù lạnh lùng nhưng cũng không dọa được cô.

Yên lặng rũ đầu, Thanh Thần không trực tiếp trả lời, nhưng đáp ý nghĩ của anh: “Em biết rõ, anh rất bận, cũng biết, mình rất quý trọng những ngày cùng với anh. . . . . . Nhưng em đã cố gắng không để cho mình suy nghĩ, nhưng em thật sự không quản được mình. Thật xin lỗi. . . . . . Em không phải cố ý, không phải là. . . . . .”

Vẻ mặt nhỏ bé làm cho lòng anh buồn bực thương yêu, anh còn nhớ rõ lần đầu tiên nhìn thấy cô, trên khuôn mặt nhỏ nhắn tràn đầy nụ cười tự tin, mặc dù nghịch ngợm nhưng lại cực kỳ đáng yêu, đó mới là nét vui vẻ hấp dẫn thuộc về lứa tuổi của cô.

Nhưng vì sao kể từ khi ở bên cạnh anh, nụ cười của cô biến mất, vẻ mặt phục tùng là nét thùy mị từ trước đến này không thay đổi trên khuôn mặt cô, tất cả những điều này đều là anh cho cô sao?

Chỉ mới thời gian một năm, rốt cuộc những thứ ngoài ý muốn tàn phá một Mộ Thanh Thần vui vẻ, vẫn là anh, tự tay bóp chết sự vui vẻ cùng đơn thuần của cô sao?

Tâm mơ hồ đau, Mạc Lãnh Tiêu chăm chú nhìn cô, ánh mắt kia thật sâu, giống như muốn hút linh hồn của cô vào trong.

Tựa vào ngực anh, vì anh không nói lời nào, Thanh Thần nhắm mắt lại, khẽ thở dài: “Anh đồng ý với em sẽ không tức giận. . . . . . Thật ra thì em chỉ là không quen, nhưng anh yên tâm, em sẽ cố gắng hơn, em sẽ không như vậy nữa. . . . . . Anh cũng không cần phải nói cái gì hết, em sẽ không hỏi.”

Đối mặt với khuôn mặt đẫm lệ, lần đầu tiên Mạc Lãnh Tiêu cảm thấy mình không có cách nào cũng không biết an ủi cô bé ngốc này làm sao làm cho anh đau lòng.

Biết mình đang lợi dụng cô, cô còn ngây ngốc ở lại bên cạnh anh, đối xử tốt với anh, biết mình chỉ làm tổn thương cô, cô còn ngây ngốc ở lại bên cạnh mình không muốn rời đi.

Mộ Thanh Thần, rốt cuộc nên mắng em ngốc hay nói em mất trí đây?

Hai cánh tay ôm chặt cơ thể mơ hồ đang phát run của cô, Mạc Lãnh Tiêu nhấn đầu cô vào trong ngực, im lặng dùng lực ôm, xoa dịu nỗi đau trong lòng cô.

Đôi tay nhỏ bé tự nhiên vòng quanh eo của anh, Thanh Thần liều mạng hít mùi thuộc về anh, im lặng cùng anh ở một chỗ.

Xe dần chạy nhanh, trong bóng đêm, nếu có thể, Thanh Thần hy vọng, con đường này vĩnh viễn mênh mông vô tận, cô có thể trộm đi cái hạnh phúc không thuộc về mình.

- - Tuyến phân cách của cô nàng Mèo - -

Trong phòng tổng thống to như vậy, Mạc Lãnh Tiêu ngồi trên ghế sa lon, làm cho cô gái trong ngực tựa vào trên người mình nghỉ ngơi, đoạn đường trở lại khách sạn, bọn họ cũng trầm mặc như vậy ôm nhau, ai cũng không chủ động phá vỡ thời khắc im lặng này.

Gió đêm xuyên qua cửa sổ, khẽ thổi rèm cửa sổ, ánh trăng nhàn nhạt lẫn vào ánh đèn lờ mờ làm căn phòng tàn đầy ánh vàng lịch sự tao nhã.

“Lãnh. . . . . .” Yên lặng quá lâu, Thanh Thần bắt đầu lo lắng, cơ thể lạnh lùng, giật giật, nâng khuôn mặt chôn trong ngực anh, hai mắt chăm chú nhìn khuôn mặt tuấn tú của anh: “Anh tức giận sao?”

Hàm răng khẽ cắn môi hồng, đôi tay nhỏ bé căng thẳng kéo áo anh: “Có phải anh giận em không?”

Mạc Lãnh Tiêu vẫn không nói lời nào, cặp mắt đen kia giống như dán trên mặt cô, chưa từng rời đi phút nào.

Lông mày mơ hồ nhíu lên, giống như đứa bé giận dỗi, Thanh Thần lo lắng đứng lên: “Nhưng Lãnh, anh đồng ý với người ta sẽ không tức giận mà.” Giọng nói có chút không lộn xộn.

Lỗ mũi chua như vậy rồi, Thanh Thần phát hiện, kể từ khi yêu anh, cô trở nên rất thích khóc, động một chút là muốn rơi nước mắt.

“Anh...anh nói chuyện, có được hay không?” Anh trầm mặc làm cho Thanh Thần nóng nảy, khuôn mặt nhỏ nhắn có chút ửng hồng, cánh tay mảnh khảnh khoác qua gáy của anh, cô sợ nhìn anh: “Anh không thể nói không giữ lời, em biết sai rồi. . . . . . Nhưng anh không bỏ qua cho em. . . . . .”

Nếu như nói, yêu một người thì sẽ quên mình, cô cũng thừa nhận, yêu anh, cô liền quên mất mình.

Ở bên cạnh anh, cô chỉ mong là anh đừng không để ý mình thôi.

“Em thề, về sau sẽ không hỏi những vấn đề kia nữa, cũng sẽ không nói anh không thích nghe lời nữa, có được không?” Hốc mắt ửng hồng, Thanh Thần tựa như một con thỏ nhỏ đáng thương, chỉ sợ anh không vui.

Nhìn cô lại muốn khóc, ánh mắt Mạc Lãnh Tiêu mềm nhũn, bàn tay véo nhẹ cằm của cô, giọng nói đã rất lạnh: “Những vấn đề? Hả?”

Tâm đau nhói, Thanh Thần có chút khó chịu xoay mặt, cắn môi, hồi lâu sau mới mở miệng: “Về sau, em sẽ không hỏi nữa, cô gái khác với anh là quan hệ như thế nào. . . . . .”

Cô không có tư cách, cô biết.

Cặp mắt đen trong suốt, thoáng qua một tia hàn ý, Mạc Lãnh Tiêu nhìn chằm chằm khuôn mặt đau khổ động lòng người của cô, lửa giận đã tắt bùng phát lại: “Tại sao?”

Tại sao?

Anh còn phải hỏi cô tại sao?

Tâm lần nữa vô cùng đau đớn, trên mặt cũng dần dần mất đi sắc hồng: “Bởi vì em không có tư cách.”

“Bởi vì bộ dạng này nên em nói cho Đoan Mộc Tình rằng chúng ta không quen?” Hừ lạnh, vừa nghĩ tới bộ dạng cô nóng lòng muốn phủi sạch quan hệ với mình, anh khó chịu, hết sức khó chịu.

Đầu rủ thật thấp, Thanh Thần đành chịu gật đầu, cô biết, anh để ý Đoan Mộc Tình .

“Ngẩng đầu lên, nhìn tôi.”

Không thích bộ dáng này của cô, giọng của Mạc Lãnh Tiêu có chút tệ: “Mộ Thanh Thần.”

Đầu từ từ nâng lên, mắt hồng hồng, lỗ mũi hồng hồng, làm cho khuôn mặt nhỏ nhắn của Thanh Thần càng động lòng người, cắn môi hồng lại mang theo bộ dạng dịu dàng hấp dẫn.

Mắt đen thoáng qua một tia tà khí, Mạc Lãnh Tiêu đưa tay khẽ vỗ về gò má cô, giọng nói mềm mại mấy phần: “Em khóc, là vì tôi nói cho bọn họ biết, em là vị hôn thê của tôi, phá hư kế hoạch của em?”

Cố ý vặn vẹo ý của cô, giữa hai lông mày của Mạc Lãnh Tiêu mang theo sự dò hỏi.

Người run một cái, cặp mắt xinh đẹp mở to ngạc nhiên, theo bản năng lay lay đầu, Thanh Thần ngây dại, làm sao anh nghĩ như vậy?

Nghe anh nói mình là vị hôn thê của anh, cô vui mừng còn không kịp rồi, làm sao có thể khóc.

“Vậy thì vì cái gì?” Giống như tranh luận với cô, bộ dạng của Mạc Lãnh Tiêu muốn truy hỏi kỹ càng sự việc.

“Bởi vì. . . . . .” Khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ ửng, Thanh Thần không cách nào nói cho anh biết ý nghĩ trong lòng mình, nguyên nhân cô khóc, cho tới nay, cũng chỉ vì cô yêu người đàn ông không thương cô.

“Hả?” Hừ thật nhỏ, anh mê hoặc cô.

Mím môi, lần nữa Thanh Thần rũ đầu xuống, trong đôi mắt chứa đầy ngượng ngùng, không dám nhìn thẳng anh.

“Không tìm được lý do tốt hơn? Hả?” Mặt lạnh, Mạc Lãnh Tiêu chợt buông thân thể của cô ra, bị chọc giận đẩy cô đến bên ghế sofa, đứng lên, không chút suy nghĩ sẽ rời khỏi: “Xem ra, là tôi làm trở ngại kế hoạch của em. Thế nào, sợ người khác biết quan hệ của chúng ta phải không?”

“Không, không phải như thế. . . . . .” Nhìn hắn tức giận, Thanh Thần không chút suy nghĩ, phản đối anh đối với mình oan uổng, đôi tay nhỏ bé tự nhiên kéo bàn tay to của anh, cô không muốn anh rời khỏi: “Lãnh, không phải như vậy, không phải như anh nghĩ. . . . . .”

“Buông tay.” Lạnh lùng mở miệng, dáng vẻ kiêu căng làm Thanh Thần rùng mình một cái.

“Không. . . . . .” Kiên quyết lắc đầu, Thanh Thần không để ý nước mắt tràn mi, chỉ muốn anh không tức giận, không muốn anh nghi ngờ mình: “Em không phải. . . . . . Em chỉ sợ, sợ cô ấy hiểu lầm anh. . . . . .”

“. . . . . .”

“Em...em biết anh thích cô ấy. . . . . . Em không muốn hai người không vui, em biết rõ, em không có tư cách. . . . . . Em...em. . . . . .”

Càng nói tâm càng đau, nước mắt liền rơi xuống nhiều hơn.

Cô nói nhỏ làm cho Mạc Lãnh Tiêu không có tính khí, lông mi hiện lên nét đau lòng nhưng anh cũng không cho phép tha cho cô: “Thật sao? Vậy có phải tôi nên cám ơn em thành toàn không?”

Cô gái đáng chết, anh là cái gì? Là búp bê của cô sao? Cô gái khác xuất hiện, cô ngoan ngoãn chắp tay nhường cho? Anh không đáng giá để cô tranh giành sao?

Không phải rất thích anh sao? Cái cô gái ngốc này chính là thương anh sao?

“Hai người xứng đôi như vậy. . . . . . Em biết rõ, giống như cô ấy chính là cô gái xứng đáng với anh, em coi là gì chứ?” Tự cười giễu, Thanh Thần buông lỏng tay, ôm thật chặt thân thể của mình: “Chúng ta vốn khác nhau một trời một vực, anh là nhà giàu ở thành phố Y, ở đây, anh đều có thể làm mưa làm gió, em. . . . . . bất quá là một học sinh nghèo không có nhà để về. . . . . .”

Cảm giác cô đơn nặng trịch, xông lên trái tim, chính vì cô rất rõ mình và anh chênh lệch, cho nên cô cũng không yêu cầu quá đáng, cũng không hy vọng xa vời.

Mặc dù cô sẽ đau lòng, nhưng cô cũng tham lam ở bên cạnh anh một thời gian, cái này cũng là sai lầm sao?

Có lẽ Mộ Thanh Thần yêu Mạc Lãnh tiêu, vốn là sai lầm.

Một sai lầm vĩnh viễn cũng không có kết quả, một sai lầm căn bản không nên bắt đầu.

Bóng lưng cao lớn bỗng chốc cứng đờ, giọng nói bi ai làm cho Mạc Lãnh Tiêu không nhịn được quay người nhìn Thanh Thần không ngừng co rúm hai vai, anh rất muốn, rất muốn ôm cô vào trong ngực.

“Em nghĩ tôi cùng Đoan Mộc Tình ở chung một chỗ?” Mạc Lãnh Tiêu lạnh lùng hỏi.