“Tôi...Tôi và Mạc tiên sinh. . . . . . Chúng tôi. . . . . .” Thanh Thần khó xử,
môi hồng giống như cánh hoa trong gió, không ngừng run rẩy.
“Chúng tôi quen biết nhau ở thành phố Y, vừa gặp đã yêu.”
Đột nhiên, Mạc Lãnh Tiêu bước hai chân thon dài, đi tới đứng bên cạnh Thanh Thần đang ngây người.
Tròng mắt đen nguy hiểm híp lại, trong mắt của anh lộ ra lãnh ý, khiến Thanh
Thần không nhịn được phát run: “Hiện tại, cô ấy là vị hôn thê của tôi.”
“. . . . . .”
Thanh Thần ngẩng đầu, mở to đôi mắt vô tội, kinh ngạc nhìn chằm chằm gương
mặt của Mạc Lãnh Tiêu, không chớp mắt, giống như mọi thứ xung quanh đều
biến mất, trong trời đất cũng chỉ còn có hai người bọn họ.
Cô không thể tin được, không thể tin được Mạc Lãnh Tiêu có thể thản nhiên tuyên bố quan hệ của cô và anh như vậy. . . . . .
Không, không, nhất định là cô nghe lầm, nhất định là như vậy.
“Anh Mạc. . . . . .”
Lời nói của Mạc Lãnh Tiêu không chỉ dọa hỏng Mộ Thanh Thần, ngay cả hai anh em Đoan Mộc ở một bên cũng sợ hãi.
Đoan Mộc Dương chỉ nhẹ nhàng nhướng mày, ánh mắt dò xét không ngừng di
chuyển ở trên người bạn tốt của mình và cô gái người Trung Quốc xinh đẹp kia.
Đoan Mộc Tình rất nôn nóng, không như bộ dáng bình tĩnh của anh mình, giọng cô gọi Mạc Lãnh Tiêu ngoài sự sợ hãi thì còn có sốt
ruột.
“Anh. . . . . . Cô ấy là vị hôn thê của anh?” Trong lòng
còn có một tia hi vọng, ánh mắt của Đoan Mộc Tình gắt gao dừng ở trên
gương mặt tuấn tú khiến cho cô mê luyến đến phát điên, cô không tin, một chút cũng không tin.
Làm sao Mạc Lãnh Tiêu lại có vị hôn thê?
Hơn nữa, vị hôn thê của anh, nhìn qua vẫn còn là một cô gái nhỏ, tuổi còn không lớn bằng cô, bọn họ làm sao có thể?
“Anh không nói giỡn với Tiểu Tình chứ?” Đoan Mộc Tình nâng lên một chút ý
cười, đi lên vài bước, đưa tay muốn khoác qua cánh tay của Mạc Lãnh
Tiêu.
Mạc Lãnh Tiêu nghiêng mình lánh qua, không biến sắc bước
đến trước người Thanh Thần, thuận tiện tránh được Đoan Mộc Tình đụng vào mình.
Bàn tay anh yêu thương vuốt ve gò má trắng nõn khiến người khác phải đau lòng của Thanh Thần, cặp mắt đen xinh đẹp đang chuyên chú nhìn vào cô gái nhỏ nhắn trước mặt, giọng nói của anh đặc biệt bá đạo
nhưng dịu dàng: “Cô bé, sắc mặt khó coi như vậy, là đang muốn anh sao?”
“. . . . . .” Thân thể bỗng chốc run lên, con ngươi xinh đẹp của cô lấp
lánh linh động, cứ nhìn anh si mê như vậy, hàm răng khẽ cắn môi hồng,
giọng nói của Thanh Thần khẽ như tiếng muỗi: “Anh. . . . . . Anh. . . . . .”
Anh nói thẳng ra như vậy khiến Thanh Thần khó có thể chống đỡ, thật là kỳ quái, rốt cuộc là sao?
“Anh Mạc. . . . . .” Từng động tác của Mạc Lãnh Tiêu giống như dao găm, tàn
nhẫn cắm vào trái tim của Đoan Mộc Tình, mặc dù trong lòng tràn đầy uất
ức và không cam tâm, nhưng trên gương mặt của cô vẫn hiện ra nụ cười
tươi tắn: “Hai người. . . . . . Thật sự đã đính hôn rồi sao? Tại sao
chưa từng nghe ai nói?”
Mạc Lãnh Tiêu tự nhiên vòng tay qua vai
của Thanh Thần, ôm lấy thân thể đang phát run của cô vào lòng, cuối cùng cũng nhìn về phía khuôn mặt nhỏ nhắn xinh đẹp kia, tà mị mở miệng: “Sau khi anh của em kết hôn, chúng tôi chỉ liên lạc với nhau một lần, thực
sự không cố ý giấu hai người.”
“Nhưng. . . . . .”
“Bây giờ tuyên bố cũng không muộn chứ?” Mạc Lãnh Tiêu trực tiếp cắt đứt lời nói
của Đoan Mộc Tình, không nhìn cô nữa, mà nhìn về phía người bạn tốt vẫn
đang im lặng của mình: “Chuyện không thành, còn muốn tức giận sao?”
“Không phải như vậy.” Đoan Mộc Dương liếc mắt, nhún vai, anh tuấn đi tới bên
cạnh Mạc Lãnh Tiêu, bàn tay khoác lên vai của anh: “Có sở thích đặc biệt cũng là chuyện bình thường của con người, làm anh em tất nhiên có thể
hiểu rồi.”
Đoan Mộc Dương quan tâm nhìn em gái mình một cái, khẽ
thở dài: “Em gái, cha cũng sắp trở về, có phải em nên quay về phòng thay quần áo khác hay không?”
Đoan Mộc Tình biết Mạc Lãnh Tiêu tới,
máy bay vừa hạ cánh, ngay cả quần áo cũng không kịp thay, liền chạy tới
chỗ vườn hoa tìm anh, nhưng hôm nay. . . . . .
Biết mình chiều
chuộng em gái thành thói quen, nhưng dù sao em mình cũng vẫn còn là một
đứa nhỏ, người mình thích có vị hôn thê, chắc hẳn cũng cần không gian
yên tĩnh, để trút giận một chút cũng tốt.
Đoan Mộc Tình lắc đầu,
giương lên một nụ cười thật tươi với Thanh Thần, nhẹ nhàng kéo cô ra từ
trong ngực của Mạc Lãnh Tiêu, Đoan Mộc Tình cực kỳ nhiệt tình nói chuyện với cô: “Thì ra cô là vị hôn thê của anh Mạc?”
“. . . . . .”
Thanh Thần còn chưa phục hồi tinh thần, lại nghe cô ấy hỏi như vậy, càng thêm không biết phải trả lời thế nào, chỉ có thể mặc cho cô lôi kéo
cánh tay của mình, ngơ ngác đứng tại chỗ.
“Ha ha, vậy sao cô
không nói cho chúng tôi biết chứ?” Cô ngơ ngác cũng không ảnh hưởng đến
tâm tình của Đoan Mộc Tình, giọng nói của cô ấy vẫn nhẹ nhàng, hồn
nhiên: “Nhất định là ngượng ngùng đúng không, vậy mà nói hai người không quen, thì ra là gạt chúng tôi, ha ha. . . . . . Nhưng mà không có việc
gì..., bây giờ chúng tôi đều biết.”
“Hở. . . . . . Đúng, thực xin lỗi. . . . . .” Thanh Thần cuối đầu xuống, mặt đỏ ửng, cô không cố ý
muốn gạt bọn họ, chỉ là. . . . . . Cô không biết quan hệ của Đoan Mộc
Tình và Mạc Lãnh Tiêu, cô cho là, cô cho là Mạc Lãnh Tiêu thích cô ấy. . . . . .
Cho nên, cô mới. . . . . .
Nói như vậy, Đoan Mộc Tình không phải là người yêu mới của Mạc Lãnh Tiêu sao?
Trong lòng hiện lên ý nghĩ như vậy khiến Thanh Thần thở dài, bởi vì cô biết
rõ, ý nghĩ như vậy vừa mới hiện lên, phiền muộn của cô liền giảm đi một
phần.
Mạc Lãnh Tiêu, anh thật sự có thể khống chế được cảm xúc của em, hazz. . . . . .
“Ôi chao, hồi nãy tôi không có giận cô đâu.” Đoan Mộc Tình khoác tay cô, vẻ mặt thẳng thắn: “Hồi nãy tôi còn đang nói, phải nhân cơ hội này đưa anh Mạc đi dạo, đây là lần đầu tiên cô tới nơi này phải không?”
Thanh Thần gật đầu, Đoan Mộc Tình nhiệt tình, cởi mở như vậy, khiến cô không có cách nào ghét, cũng không có cách nào từ chối.
“Quá tốt rồi, vậy thì tôi có thể đi chơi với hai người! Tôi nghĩ, tuổi của
chúng ta cũng gần bằng nhau, chắc chắn sẽ trò chuyện rất hợp.” Thái độ
của Đoan Mộc Tình giống như bạn bè quen biết lâu năm, khiến anh của cô
hơi ngạc nhiên.
Em gái của anh thích Mạc Lãnh Tiêu nhiều năm như
vậy, hôm nay, đối mặt với tình địch của mình, thái độ của cô có chút
ngoài dự đoán của anh.
“Tên của cô là Thanh Thần phải không? Ha
ha. . . . . . Bây giờ tôi đưa hai người đi chơi được chứ? Bây giờ trời
đã tối, trên đường sẽ có chợ đêm, rất náo nhiệt . . . . . . Có rất nhiều vật nhỏ xinh đẹp, nhất định cô sẽ thích.” Đoan Mộc Tình kể rất sinh
động, khiến cho người khác không thể kháng cự.
Trong mắt của cô
lộ ra ánh sáng mừng rỡ, nhưng Thanh Thần không quên thân phận của mình,
cô dùng ánh mắt dò hỏi nhìn về phía Mạc Lãnh Tiêu đang đứng ở một bên
nhìn bọn cô.
Mạc Lãnh Tiêu nhìn thấy ánh mắt dò hỏi của Thanh
Thần, anh kéo khóe miệng lạnh lùng, giọng anh ổn định mà êm tai: “Tiểu
Tình mới trở về, sao lại đi ra ngoài, bác trai sẽ không vui.”
“Nhưng. . . . . . Thanh Thần rõ ràng muốn đi dạo chợ đêm mà.” Đoan Mộc Tình
nghe được giọng nói của Mạc Lãnh Tiêu không vui, nhưng cô vẫn không từ
bỏ, miệng của cô cong lên, lấy vị hôn thê của anh làm cớ.
Anh đi
tới bên cạnh bọn họ, bàn tay anh bá đạo đặt ở trên eo thon của Thanh
Thần, cúi người hôn gò má trong suốt của cô, trong mắt của Mạc Lãnh Tiêu tràn đầy thương yêu: “Cô bé, nếu em muốn đi, anh sẽ dẫn em đi.”
“. . . . . .” Đoan Mộc Tình rút lại bàn tay nhỏ nhắn hơi run rẩy, nụ cười
trên mặt có chút cứng ngắc: “Nếu. . . . . . Anh Mạc và Thanh Thần chỉ
muốn thế giới hai người, vậy thì để lần sau, tôi sẽ đi ra ngoài với hai
người. . . . . .”
“Được.” Mạc Lãnh Tiêu hoàn toàn không nhìn Đoan Mộc Tình một chút nào, anh xoay người đưa Thanh Thần đi: “Chúng tôi đi
trước, nói với bác trai một tiếng giúp tôi.”
“Này, cậu ở lại đây ăn cơm được không?”
Giọng nói của Đoan Mộc Dương chậm rãi truyền đến từ phía sau, nhưng không thể ngăn cản bước chân rời đi của Mạc Lãnh Tiêu.
“Không được.” Anh lạnh lùng bỏ lại hai chữ, kiên quyết đưa Thanh Thần đi.
Bên hông truyền tới một lực lớn, khiến cho Thanh Thần đang mất hồn nãy giờ
cuối cùng cũng định thần lại, khuôn mặt nhỏ nhắn hơi ngẩng lên, cô rụt
rè nhìn gương mặt anh tuấn đang bày ra vẻ lạnh nhạt của Mạc Lãnh Tiêu.
Tim bỗng chốc run lên.
Gương mặt đang bày ra vẻ lạnh nhạt kia, rõ ràng muốn nói cho cô biết, bây
giờ, tính tình của người đàn ông bên cạnh cô dường như không tốt lắm.
“Lãnh. . . . . .” Thanh Thần thử thăm dò, kêu tên của anh, ánh mắt của cô chứa đầy lo lắng.
Cô không đoán ra được suy nghĩ của anh nên chỉ có thể gấp gáp lo lắng.
Mạc Lãnh Tiêu không trả lời, cũng không nhìn cô chút nào.
Anh im lặng khiến cho Thanh Thần lo lắng, ánh mắt cô cũng bắt đầu lóe lên: “Lãnh. . . . . . Anh...Anh đang tức giận sao?”
Cô biết, anh không vui, cô biết.
Nhưng mà tại sao lại như vậy chứ?
“Anh tức giận, là bởi vì em. . . . . . Tới nơi này sao?” Mũi Thanh Thần cay
xè, trong lòng của cô đã có đáp án, hồi nãy là vì bất đắc dĩ cho nên anh mới làm như vậy phải không?
Bây giờ đã ra khỏi nhà Đoan Mộc, cho nên anh mới bộc lộ suy nghĩ chân thật của mình.
Trong lời nói của cô có chứa một chút đau buồn, khiến hô hấp của Mạc Lãnh
Tiêu cứng lại, đôi mắt đen của anh hung dữ nhìn chằm chằm khuôn mặt nhỏ
nhắn, đẹp động lòng người của Thanh Thần.
Bàn tay anh nắm thật
chặt thành quả đấm, nếu như không phải bản thân đủ lý trí, thì Mạc Lãnh
Tiêu thực sự muốn lay tỉnh người con gái ngốc ngếch, đáng chết này,
trong đầu cô toàn là bã đậu sao? Ngốc đến lợi hại như vậy!
“Em. . . . . .” Sức lực bên hông của cô càng lúc càng lớn, tròng mắt Thanh
Thần đỏ hoe, cô biết, nhất định là cô đã đoán đúng, anh thật sự vì Đoan
Mộc Tình mà. . . . . .
“Thật xin lỗi. . . . . .” Cô suýt nữa rơi
nước mắt, cứ cúi đầu như vậy, mấy ngày trước đây, khó khăn lắm cô mới lộ ra bộ dáng nghịch ngợm đáng yêu, vậy mà giờ đây lại biến mất không thấy bóng dáng.
Mộ Thanh Thần cẩn thận vâng vâng dạ dạ như vậy khiến
Mạc Lãnh Tiêu phát giận, anh thích cô bé có bộ dáng nghịch ngợm đáng yêu lúc trước hơn bộ dáng của cô bây giờ.
“Lãnh. . . . . . Em. . . . . .”
“Mộ Thanh Thần!” Mạc Lãnh Tiêu thấy cô còn muốn mở miệng, vì không muốn bản thân phải nghe những lời nói không muốn nghe kia, nên anh đã nghiêm mặt gầm lên một tiếng với cô: “Nếu như không muốn chết, thì im miệng lại
cho anh.”
Tim Thanh Thần đau nhói, cô mím môi, đè xuống lời chưa nói xong của mình.
Mạc Lãnh Tiêu như thế này thật hung dữ, mà chỉ có đối với cô, người đàn ông lạnh lùng này mới hung dữ, vô tình như vậy.
Anh luôn dịu dàng, cưng chiều với Đoan Mộc Tình, còn dịu dàng và thương
tiếc đối với cô, vĩnh viễn cũng chỉ là diễn kịch. . . . . .
Cô lẳng
lặng tựa vào trong ngực của anh, rõ ràng khoảng cách giữa cô và anh gần
nhau như vậy, nhưng cô lại cảm thấy bọn họ vĩnh viễn cũng không thể vượt qua khe rãnh. . . . . .
Gió đêm cuốn lên mái tóc dài của cô, nhưng lại không thể cuốn đi đáy lòng tràn đầy buồn phiền của cô.