Edit: Mon Miêu
“Mộ Thanh Thần, mặc kệ em có suy nghĩ muốn rời đi, hay muốn ở chung với anh ta. Không có sự đồng ý của tôi, cả đời em cũng đừng mơ tưởng muốn chạy
trốn.”
Bỏ lại một câu nói lạnh nhạt, Mạc Lãnh Tiêu không quay đầu, kiên quyết rời khỏi phòng.
Quần áo của Thanh Thần xốc xếch, cứ ngây ngốc ngồi trên ghế sa lon như vậy,
thân thể bị anh châm lửa cũng vì anh bỏ đi mà mất dần nhiệt độ vốn có.
Tay nhỏ bé của cô gắt gao ôm lấy chính mình, cô vô lực dựa thân thể của bản thân lên trên ghế sa lon bên cạnh, nước mắt không ngừng chảy xuống theo tóc mai.
Cô biết anh tức giận, rất tức giận.
Cô cũng
biết, quan hệ của cô và anh khó khăn lắm mới dịu đi một chút, nhưng bởi
vì lời nói của cô mà lại trở nên xa cách lần nữa.
Nhưng cô không
có cách nào khác, không có cách nào đắm chìm vào trong hạnh phúc có thể
mất đi bất cứ lúc nào kia, con người luôn có lòng tham, trước kia, cô có thể không so đo bất cứ cái gì, cho dù biết anh yêu Bạch Tử Nhược, nhưng cô vẫn bất chấp tất cả.
Nhưng mà bây giờ cô đau, cô sợ, cô không có dũng khí giống như thiêu thân lao đầu vào lửa nữa, cô muốn trốn,
chạy trốn tới một nơi có thể che mưa che gió, liếm láp vết thương của
mình thật tốt.
Nhưng cô lại không bỏ được anh, thật sự không bỏ được.
Lãnh, anh nói, không có sự đồng ý của anh, em không thể rời xa anh, anh đâu
nói cho em biết, có phải sẽ có một ngày, anh không muốn em nữa, sau đó,
anh đồng ý cho em rời đi hay không?
Gió đêm thổi vào mặt cô, thổi vào giọt nước mắt trong suốt của cô, nhưng lại không thổi đi được phiền muộn và buồn đau ở trong lòng cô.
——— ——————— Tuyến phân cách của cô nàng Mèo———— ——————
Thời gian thoáng một cái đã trôi qua rất nhanh.
Mười ngày qua, Mạc Lãnh Tiêu giống như là đã biến mất khỏi thế giới của Mộ
Thanh Thần, không thấy bóng dáng. Không biết đây là lần thứ mấy, cô bị
anh bỏ rơi như vậy, mặc dù đã trở thành thói quen, nhưng ở trong lòng
của cô vẫn cực kỳ đau.
Ba ngày trước, cô tham gia lễ cưới của
Bạch Tử Nhược, cô nhìn thấy chồng chưa cưới của Tử Nhược, nghe nói anh
ấy là người có tài trong giới văn nghệ, dịu dàng nho nhã, khi anh ấy nắm tay Tử Nhược đi vào nhà thờ, dường như Thanh Thần nhìn thấy đây là một
cặp trai tài gái sắc rất xứng đôi.
Cả ngày, trên mặt Tử Nhược đều là nụ cười điềm tĩnh, nhưng Thanh Thần thấy rõ, trong đôi mắt dịu dàng
như nước kia, có tiếc nuối và cô đơn mà người ngoài không nhìn ra.
Cô biết, Tử Nhược đang đợi, giống như cô đang đợi người kia xuất hiện.
Nhưng suốt quá trình diễn ra hôn lễ, Mạc Lãnh Tiêu chỉ để cho Lâm Sách thay
anh đưa tới quà tặng có giá trị xa xỉ, suốt cả ngày nay, anh đều không
xuất hiện.
Có lẽ anh không muốn nhìn thấy cô gái mà mình yêu nhất kết hôn với người khác, dù sao thì người kiêu ngạo như anh, thấy hình
ảnh mỉa mai như vậy, anh không tiếp nhận nổi cũng là chuyện đương nhiên.
Thanh Thần thở dài, nhìn vào trong ly chất lỏng màu đỏ, không chớp mắt.
“Thanh Thần, bọn tớ tìm cậu khắp nơi, tại sao cậu lại trốn tới chỗ này?” Tiết
Khả Nhân phát hiện ra bóng dáng của Thanh Thần, đi tới cùng với đám
người: “Hôm nay là sinh nhật của Linh Linh, cậu thoát khỏi bản tính cô
lớn rồi vui vẻ một chút có được hay không?”
“Đúng nha, Thanh
Thần. . . . . . Cậu chính là Lãnh mỹ nhân nổi tiếng của trường chúng ta
mà, cậu không thể ở trong tiệc sinh nhật của tớ, phá lệ cười một cái à.”
Thanh Thần nhìn Linh Linh đang cố làm ra bộ dáng đáng thương, cô cũng bỏ đi
phiền muộn trong lòng, xùy một tiếng, bật cười: “Linh Linh, cậu đừng làm tớ ngại chết mà, Lãnh mỹ nhân gì chứ!”
“Hì hì, được rồi được rồi, xấu hổ cái gì, chúng ta cạn ly, vì những năm tháng tuổi trẻ tốt đẹp của chúng ta!”
“Đúng đúng, chúc mừng sinh nhật của Linh Linh, đêm nay chúng ta không say không về!”
“Đúng là, người không điên cuồng uổng phí tuổi trẻ, hôm nay chúng ta phải
uống thật thoải mái, dù sao ngày mai cũng không có tiết học, ha ha!”
Thanh Thần nhìn các bạn bên cạnh đang cực kì hăng hái, cô cũng không muốn làm mọi người mất hứng, đúng nha, cô đã mười tám tuổi rồi, tại sao lại
không thể buông thả một lần, chơi một bữa thật tốt, say một trận?
Thanh Thần theo đám bọn họ, nâng ly rượu lên, cô cười rực rõ: “Được, chúng ta cạn ly. Tối nay, chúng ta không say không về!”
——— —————— Tuyến phân cách của cô nàng Mèo ——— ————————
“Khả Nhân, tớ không có say, tớ...tớ còn muốn uống. . . . . .”
Tửu lượng của Thanh Thần căn bản đã thấp, hơn nữa trong lòng cô không thoải mái, cô uống rượu đỏ giống như là uống nước lã, tiệc sinh nhật còn chưa kết thúc, cô đã choáng váng lảo đảo muốn ngã.
Tiết Khả Nhân đỡ
Thanh Thần đi ra cổng nhà Linh Linh, chân mày nhíu lại thật chặt: “Cô
lớn của tớ ơi, cậu đúng thật là ngàn chén không say một ly đổ mà, mới
uống 3 chén, mà ngay cả Đông Tây Nam Bắc cậu cũng không phân biệt được
rồi.”
Hơn nữa, còn không phân biệt loại rượu nào, bộ dạng bây giờ, hoàn toàn giống như là đứa bé không có kẹo sẽ khóc.
“Không có, tớ...tớ không có say đâu, tớ còn có thể uống.” Cả người Thanh Thần
gần như là ngã vào người Tiết Khả Nhân, tùy ý cô ấy khổ sở nâng đỡ cô đi lên.
“Hừ, tớ không thèm nói với cậu, tớ...bây giờ tớ sẽ đưa cậu trở về, thật là!”
“Không, tớ không muốn trở về. . . . . .” Cô nhớ lại căn phòng trống trãi mà cảm thấy sợ, cô thà ở cùng với bọn họ, ít nhất còn có người có thể trò
chuyện với cô, cô không muốn cả ngày nhìn vách tường trắng.
“Không muốn về cũng phải về.” Tiết Khả Nhân liếc mắt, kéo cô bước đi.
Bỗng nhiên, phía trước xuất hiện một bóng dáng cao lớn, chặn đường đi của hai người.
“Hức. . . . . .” Tiết Khả Nhân nhướng mày, nhìn người đẹp trai lạnh như núi
băng trước mặt, trong mắt thoáng qua một nụ cười: “Dịch Hàn, anh, sao
anh lại tới đây?”
Đôi mắt màu xanh dương xinh đẹp nhìn thẳng tắp
vào Thanh Thần đã say đến mơ màng, trên gương mặt đẹp đẽ của Dịch Hàn
vẫn lạnh như núi băng, không có một chút vẻ mặt nào.
“À, cô ấy
uống một chút rượu đỏ nên say rồi, còn phát cáu nữa, tôi đang định đưa
cô ấy trở về.” Tiết Khả Nhân vừa giải thích tình hình trước mắt, vừa cố
gắng đỡ thân thể muốn ngã của Thanh Thần: “Mộ Thanh Thần, cậu đứng thẳng lên được không?”
Dịch Hàn đưa tay đỡ lấy Thanh Thần đang mềm
nhũn như bùn từ trong tay của Tiết Khả Nhân, anh không nói gì, ôm lấy eo cô: “Tôi đưa cô ấy trở về.”
Tiết Khả Nhân nhìn người đàn ông ôm
Thanh Thần đang nhanh chóng rời đi, cô mở miệng nói: “Này, Dịch Hàn, anh phải chăm sóc cho cô ấy thật tốt nha!”
Anh không trả lời, cũng
không xoay người, người đàn ông lạnh lùng vô tình này chỉ dùng bóng lưng để trả lời câu dặn dò của Tiết Khả Nhân.
Tiết Khả Nhân bất mãn
cau mũi một cái, trừng mắt nhìn anh, thật ra thì, người đàn ông đẹp trai này mặc dù hơi lạnh lùng, nhưng cô nhìn ra được, anh thật tình đối xử
tốt với Thanh Thần, tốt hơn Mạc Lãnh Tiêu chết tiệt kia, cô thật sự hi
vọng Thanh Thần có thể ở chung với anh ấy.
Hức, dĩ nhiên, Tiết
Khả Nhân ủng hộ Thanh Thần ở chung với Diễn Thần hơn, haha, người đàn
ông đẹp trai thanh lịch này, là thần tượng số một của cô!
——— —————— Tuyến phân cách của cô nàng Mèo———— —————
“Đi khu biệt thự phía đông.”
Dịch Hàn ôm Thanh Thần, ngồi ở ghế sau của xe, lạnh lẽo phân phó bạn tốt,
Đôi mắt màu xanh dương đẹp mắt kia, từ đầu đến cuối cũng không rời khỏi
khuôn mặt của người con gái xinh đẹp đang ở trong ngực anh.
“Khụ. . . . . .” Thính Phong ngồi chỗ lái xe, ho nhẹ một tiếng, thông qua
kính chiếu hậu, con mắt cơ trí của anh như có như không nhìn tình huống
phía sau: “Thì ra núi băng cũng có lúc tan chảy nha.”
Anh biết
Dịch Hàn đã được hai mươi ba năm, chưa từng thấy anh ấy lộ ra vẻ mặt dịu dàng như vậy, má ơi, nếu như không phải chính anh tận mắt nhìn thấy,
cho dù là mẹ ruột của anh ấy nói cho anh biết, anh cũng không dám tin.
Dịch Hàn lạnh lùng nhìn anh, không nói gì, anh không hề để ý tới người bạn của mình.
“Cậu Dịch Hàn, cậu động lòng đối với ai mà chẳng được, cậu muốn người phụ nữ nào mà chẳng được, vậy mà cậu lại cố tình. . . . . .” Hít một hơi,
Thính Phong lắc đầu: “Ở bên cạnh cậu chủ lâu như vậy, cậu nên biết, vị
trí của cô gái này ở trong lòng cậu chủ mà nói, không giống như những
người khác. Cần gì cậu phải. . . . . .”
Yêu người con gái của cậu chủ? Chuyện cẩu huyết(*) như vậy lại xảy ra ở trên người bạn tốt của
mình, anh nên khuyên bảo, hay là im lặng đây?
(*) Cẩu huyết: Thường dùng để nói những tình huống được lặp đi lặp lại đến nhàm chán, không có gì mới mẻ.
Sao anh có thể trơ mắt nhìn Dịch Hàn càng lún càng sâu được? Chẳng lẽ anh để cho cậu ấy vì cô gái này mà phản bội cậu chủ sao?
Dịch Hàn giống như là không nghe thấy lời nói của anh, anh ấy chỉ im lặng
nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn đang hiện lên vẻ lo lắng kia, anh biết, cho dù
cô say, trong giấc mơ, cô cũng không vui vẻ.
“Lãnh, đừng. . . . . .Đừng đi. . . . . .” Tay nhỏ bé của cô nhẹ nhàng vùng vẫy, chạm đến
quần áo trước người Dịch Hàn, Thanh Thần nắm thật chặt giống như là nắm
cọng cỏ cứu mạng: “Đừng, đừng rời xa em. . . . . .”
Bàn tay dịu dàng sờ lên gò má của cô, động tác cẩn thận này, giống như là sợ làm cô tỉnh giấc.
“Hazz, được, tôi ngậm miệng, ngậm miệng được chưa.” Mùi vị bị người ta coi
thường không tốt một chút nào, mặc dù Thính Phong ở bên cạnh Dịch Hàn đã lâu nên cũng đã quen với tính cách này của anh ấy, nhưng anh vẫn cảm
thấy khó chịu.
Anh không thèm quan tâm nữa, để cho anh ta rơi vào tình yêu ngu ngốc luôn đi.
Cảm giác say rượu khiến Thanh Thần cảm thấy không thoải mái, nhưng cô mơ
màng không ngủ được: “Lãnh, anh ở đâu. . . . . . Em rất nhớ anh, anh có
biết không. . . . . .”
“Hừm, nhất định là đi ăn chơi đàng điếm rồi. . . . . . Đi đi, đi đi, dù sao, anh cũng không muốn nhìn thấy em. . . . . .”
Thanh Thần nói xong giống như là một đứa bé không ngoan, khóc rất đáng
thương: “Tại sao anh lại không thích em. . . . . . Ưm, anh có biết
em...em rất thích anh hay không. . . . . .”
Tiếng khóc của cô
khiến Dịch Hàn khẽ cau mày, bàn tay không kiềm chế được nắm lấy tay đang không ngừng vùng vẫy của cô, anh muốn dùng cách này để trấn an cảm xúc
của cô.
“Tử Nhược kết hôn. . . . . . Em đến dự, anh khó chịu. . . . . . Nhưng anh có biết không? Em cũng khó chịu. . . . . . Hu hu. . . . . .”
Dịch Hàn nhẹ nhàng lau giọt nước mắt hơi lạnh của cô, anh hít một hơi, trong đôi mắt màu xanh dương rõ ràng không đành lòng.
Thính Phong đang ở phía trước, thấy cảm xúc của hai người phía sau, anh không ngừng lắc đầu.
Hazz, từ xưa đến nay, tình yêu luôn làm tổn thương con người.
Xem kìa, bây giờ, Mộ Thanh Thần vì cậu chủ mà đau lòng gần chết, còn Dịch
Hàn lại vì cô mà vô cùng đau khổ, thực sự là. . . . . . Đáng thương. . . . . .
Cũng may, anh là vạn hoa tùng trung quá(*) tuyệt đối không bao giờ động lòng. Anh cũng không muốn trở nên ngu ngốc vì tình yêu.
(*) Vạn hoa tùng trung quá: giống như người đào hoa, không bao giờ bị giữ lại bởi bất kì cô gái nào.
Khóc lóc ầm ĩ, vùng vẫy rồi dừng lại, xe bất giác lái về khu biệt thự phía đông.
Dịch Hàn ôm Mộ Thanh Thần đang say bí tỉ như trước, bước chân đi về phía biệt thự.
Thân thể cao lớn của anh mới bước vào trong phòng khách, bóng dáng đang ngồi trên ghế sa lon kia khiến Dịch Hàn đang bước bỗng dừng lại.