Edit: Shinbi
Mộ Thanh Thần, có lẽ trên đời này không tìm được người nào cũng ngốc như
cô rồi, rõ ràng cô nhớ anh, không dễ để anh giống cô, bây giờ không dễ
gì anh đến gần cô nhưng cô lại bướng bỉnh đẩy anh ra.
Chẳng lẽ cô không biết hay sao? Khoảng cách giữa hai người nhìn gần như vậy nhưng thật ra thì xa thế kia.
Một Bạch Tử Nhược làm cho hai người cách xa vạn trượng.
Vì sao nhất định phải thay thế cô ấy vào lúc này?
Ý cười trên khóe môi có chút khổ sở, đôi tay nhỏ bé khẽ đẩy thân thể
người đàn ông đang nhìn mình, tâm của Thanh Thần co rút đau đớn .
“Bây giờ, cô ấy điện thoại cho em muốn em cùng cô ấy gặp mặt.”
Có lẽ người khác sẽ không hiểu cô, bởi chính cô cũng không hiểu mình. Cho
tới nay, cô đều dùng cách hèn mọn để yêu anh, chờ anh, bây giờ, cô lại
muốn dùng phương thức công bằng tới cầu xin tình yêu của anh.
Dù là ngu ngốc nhưng cô cũng không hối hận.
Anh trầm mặc đổi lại lời nói của cô: “Em đi gặp cô ấy. . . . . . cô ấy nói với em rất nhiều.”
Đôi tay nhỏ bé không ngừng kéo vạt áo, Thanh Thần có vẻ hết sức lo lắng.
Tử Nhược, cô ấy nói trong lòng của anh có cô, linh hồn của anh là cô,
nhưng vì sao chỉ nghe được tin tức của cô ấy, Mạc Lãnh Tiêu không giống
như vừa nãy, nhanh chóng rời đây?
“Tôi không biết, có phải em
biết hay không nhưng dù sao, tôi cảm thấy em có quyền biết. . . . . .”
Khẽ nâng khuôn mặt nhỏ nhắn lên, Thanh Thần nhìn thấy gương mặt tuấn tú
không bộc lộ cảm xúc gì, trái tim treo ở trên cao.
“Cô ấy nói tuần sau. . . . . . Cô ấy muốn kết hôn với vị hôn phu của cô ấy.”
Ánh mắt không ngừng chuyển động, Thanh Thần không biết mình nên nhìn nơi
nào, vì cô sợ nhìn thấy nỗi đau hiện trên khuon mặt anh, sợ nhìn thấy
nỗi bi thương trong mắt anh.
Sự đau đớn này sẽ làm cho cô khó thở .
Người đàn ông bên cạnh vẫn trầm mặc, chỉ mình Thanh Thần có thể cảm thấy đó
vốn là thân thể ngơ ngẩn, bây giờ đã gần như cứng ngắc.
Bạch Tử Nhược xưa nay đều ảnh hưởng với anh như vậy, cô rất rõ, rất rõ.
Cô không nên khổ sở, nhưng vì cái gì mà lòng của cô vẫn bị tổn thương?
Mộ Thanh Thần, cô cứ ích kỷ như vậy, hư hỏng như vậy sao?
“Em. . . . . .” Thanh Thần cắn môi, không biết nên an ủi anh như thế nào.
Do dự một hồi, cuối cùng cô lấy hết dũng khí đối mặt với con người tràn
đầy lạnh lẽo của anh: “Lãnh, anh...anh đi tìm cô ấy đi, anh đi nói cho
cô ấy biết, trong lòng của anh người anh yêu là cô ấy, anh chỉ muốn cùng cô ấy ở chung một chỗ.”
Nỗi đau ê ẩm không ngừng lan tràn, mang dáng vẻ đoạn tuyệt quan hệ cơ hồ như muốn phá hủy trái tim của Thanh Thần.
Con người màu đen không chớp, cứ chăm chú nhìn Mộ Thanh Thần lẩm bẩm như vậy.
“Em biết rõ, cô ấy cũng không bỏ được anh. . . . . .” Nước mắt, không có
chuẩn bị, dâng lên, Thanh Thần không ngừng hít thở, khống chế nỗi đau
trong lòng: “Anh đi tìm cô ấy đi, chỉ cần anh đi, em nghĩ, cô ấy sẽ tin
tưởng anh.”
Rũ đầu thật thấp, nước mắt trong suốt, từng giọt từng giọt rơi xuống mu bàn tay của cô, thật lạnh, thật lạnh.
“Em, đều là em không được, để cho cô ấy hiểu lầm anh.” Gắt gao cắn môi,
Thanh Thần không muốn mình khóc thành tiếng: “Lãnh, anh đi tìm cô ấy đi, anh nói cho cô ấy biết, em...em nguyện ý rời khỏi đây, em. . . . . .”
“Cái này là do em muốn nói.”
Con ngươi băng lãnh mang theo hàn ý, cứ nhìn chằm chằm vào mắt của cô,
giọng nói của Mạc Lãnh Tiêu đủ thấp, không có một chút nhiệt độ nào.
Khẽ gật đầu, dù trong lòng của cô có vô số thứ không muốn, nhưng cô không
thể ích kỷ như vậy, cô hi vọng anh hạnh phúc, hi vọng Tử Nhược hạnh
phúc, hi vọng bọn họ hạnh phúc.
Dù sao bọn họ ở bên nhau, là xứng đôi.
Cô chẳng là cái gì cả, củ tỏi sao? Tại sao lại kẹp ở giữa bọn họ?
“Mặc dù cô ấy nói muốn gả cho người khác, mà em biết, trái tim của cô ấy vẫn luôn dành cho anh.” Đôi mắt yêu kiều của Thanh Thần hướng về phía đôi
mắt không có nhiệt độ kia, trên mặt tràn đầy sự tiếc nuối cùng phiền
muộn.
Đôi môi mỏng lạnh lùng hạ xuống, Mạc Lãnh Tiêu hừ nhẹ: “Mộ Thanh Thần, suy nghĩ một đêm, đây chính là điều em muốn nói?”
“. . . . . .” Anh hỏi, làm cho cô không biết phải làm sao, cô không biết nên trả lời vấn đề này như thế nào.
“Thật khó cho em, phải thay tôi lo nghĩ như vậy.”
Tay Mạc Lãnh Tiêu bỗng chốc nắm lấy cằm của cô, hơi dùng sức, không chút dịu dàng như vừa nãy.
Lông mày thanh tú, vì đau mà khẽ nhíu lại, mắt mở to không hiểu nhìn hắn. Sự nghi ngờ trong mắt dần dần dịu xuống trong nháy mắt.
Thì ra anh không biết Bạch Tử Nhược muốn kết hôn, thì ra anh quan tâm cô ấy như vậy.
Trên mặt không mảy may đau lòng một chút nào.
“Mộ Thanh Thần, em thật là làm cho tôi cảm động, vì tôi tận tâm tận lực tác hợp như vậy, em nói tôi nên cám ơn em như thế nào đây?”
Giọng nói khàn khàn, trên mặt Mạc Lãnh Tiêu tức giận đến kinh người .
“Em. . . . . .”
Anh như vậy, làm cho Thanh Thần có chút sợ hãi.
“Tôi cùng Tiểu Nhược kết hôn, sau đó thả em tự do, để cho em cùng Diễn Thần
cùng ở cùng bay, có được không?” Lông mi dài khơi lên tà khí, anh hung
hăng làm cô đau lòng.
“Vậy thì em muốn ở lại nơi này, chờ đứa bé
của chúng tôi ra đời, em thay chúng tôi dạy dỗ đứa bé nhé?” Gần như giận dữ, Mạc Lãnh Tiêu hung hăng buông cằm cô ra, vốn không nhìn mặt cô,
bỗng chốc đứng lên.
Bóng dáng cao lớn không ngừng dao động, Mạc
Lãnh Tiêu cố gắng khôi phục tâm tình của mình: “Mộ Thanh Thần, muốn rời
khỏi đây không cần dùng cách này thay chúng ta sắp xếp, em còn chưa đủ
tư cách.”
“Em cho rằng em là cái gì? Cũng chỉ là công cụ mua được từ thỏa thuận lại còn dám ở đây quơ tay múa chân?”
Những câu kể khổ, châm chọc bên tai.
Nước mắt Thanh Thần cứ rơi không ngừng.
Không phải vậy, không để ý đến cô, không có một chút thích cô.
Trong lòng anh, cô vĩnh viễn chỉ là một con cờ, một công cụ có cũng được
không có cũng được, đúng, cô sớm nên nhận thức rõ vị trí của mình, không phải sao?
“Cảnh cáo em lần cuối cùng, đừng cố gắng tham dự vào cuộc sống của tôi.” Giọng nói lạnh lùng đủ làm chết rét mọi sinh vật.
“Biết rồi.” Khóc đến khó thở, cô nhắm hai mắt lại, ép mình trả lời.
Bàn tay nắm thành quả đấm thật chặt, đôi môi mỏng khẽ nhếch, Mạc Lãnh Tiêu cảm thấy tim mình chưa bao giờ khó chịu như vậy: “Em rất muốn rời khỏi
đây ngay bây giờ?”
“. . . . . .”
Thanh Thần trầm mặc, cô
muốn rời đi sao? Không, cô không muốn, tuyệt đối không muốn, cô không
thể không rời đi, không thể không rời đi.
“Bởi vì người đó?”
Nụ cười càng ngày càng lạnh lùng, hàn khí giữa hai lông mày bắt đầu tản ra.
“. . . . . .”
Cô cắn môi, không để cho mình khóc thành tiếng, vẫn im lặng chưa trả lời.
“Mộ Thanh Thần, mặc kệ em suy nghĩ muốn rời đi, muốn ở cùng với anh ta.
Không có sự đồng ý của tôi, cả đời em cũng đừng mơ tưởng muốn chạy
trốn.”
Bỏ lại một câu nói lạnh nhạt, Mạc Lãnh Tiêu không quay đầu, kiên quyết rời khỏi phòng.