Đứng dậy, kéo tay Thanh Thần, Tô Họa không nói câu nào, liền kéo cô đi ra bên ngoài khách sạn….
“Chị Tô Họa…” Thanh Thần bị Tô Họa làm cho mơ hồ, không biết chị ấy định làm gì: “Chị Tô Họa, chúng ta đi đâu vậy”
Ánh mắt tức giận nhìn Thanh Thần một cái, Tô Họa oán hận mà hạ thấp giọng nói xuống: “Nói nhảm, đương nhiên là đi bệnh viện”
"Bệnh viện?” Thanh THần nhíu mày, có chút khó khăn nói: “Tại sao.”
“Mộ Thanh THần, em ngu quá rồi đó?” Tô Họa tức giận mà dậm chân: “Buổi tối đó người đàn ông kia khẳng định là không dùng biện pháp an toàn nào, em không đi bệnh viện kiểm tra, lỡ như mang thai thì làm thế nào?”
Mang thai?
Lời nói của Tô Họa, khiến thân thể đang lạnh lẽo của Thanh Thần trong nháy mắt đã không còn nhiệt độ, đôi tay nhỏ bé theo bản năng sờ bụng mình, chân mày càng nhíu chặt hơn.
Mang thai? Có thể sao…cô cho tới giờ chưa hề nghĩ tới điều này.
Nhìn mặt Thanh Thần sững sờ và kinh hãi, Tô Họa đầu hàng hoàn toàn, bất đắc dĩ mà lắc đầu, kéo Thanh Thần, bước nhanh về phía trước….
Tới khi hai hình bóng xinh đẹp biến mất thì ở bên khúc quanh của khách sạn, người đàn ông đứng ở 1 góc của đại sảnh lấy điện thoại ra…..
“Thiếu gia….cô ấy đi rồi”
—— mèo —— tiểu —— mèo —— —— phân —— cắt —— tuyến ——
Bệnh viện Tư Thụy Khắc
Hoàng hôn buông xuống, mặt trời bị một đám mây khổng lồ che khuất, chỉ để lại một tia sáng đỏ rực, làm mắt người ta mơ màng, không được chân thật cho lắm.
Khi tia sáng vàng nhạt cuối cùng của mặt trời rọi vào mặt đất cùng bức tường của bệnh viện nhập lại làm một, vườn hoa của bệnh viện tất cả hoàn toàn được che phủ bởi ánh sáng vàng nhạt của mùa thu.
Thanh Thần nhẹ kéo Tô Họa, cùng cô ấy chậm rãi đi trong vườn hoa.
Có lẽ bởi vì đang ở giữa cảnh đẹp, có lẽ bởi vì cô biết không mang thai, dù sao tâm tình của Thanh Thần bây giờ, bình tĩnh hơn rất nhiều.
“Chị Tô Họa….cám ơn chị….” Mấp máy cánh môi, trong mắt Thanh Thần hiện lên ánh sáng trong suốt, trong lời nói có sự cảm kích với Tô Họa….
“Cám ơn chị làm gì?” Tô Họa nhướng mày: “Em gái Mộ, em nói em cảm ơn chị vì điều gì chứ?”
“Cám ơn chị…” Vừa mở miệng, bị ánh mặt nghiêm khắc của Tô Họa mà thay đổi đề tài: “Cám ơn chị dẫn em tới vườn hoa xinh đẹp này, thật không tưởng tượng được, vườn hoa của bệnh viện lại đẹp đến mức này”
“Hắc! Một bác sĩ ở đây trùng hợp khi chị đi châu Phi làm tình nguyện mà quen biết, công thêm anh ấy là bạn học của học trưởng Triển Phong, chúng ta mới có thể vào đó.” Tô Họa hít một hơi, cũng đồng tình với ý kiến của Thanh Thần: “Thật sự là rất đẹp!….”
“Y Thành là thành phố xa hoa số một của toàn cầu, bệnh viện này không chỉ ở trung tâm thành phố, lại thêm là nơi tập hợp các máy móc, thiết bị cùng các chuyên gia uy tín. Từ sáng đến tối, kẻ ra người vào nhiều không đếm xuể, ngôi nhà lại xây ở trong giữa vườn hoa, lại có thể yên tĩnh như vậy….” Tô Họa vừa cảm thán vừa nhìn xung quanh.
“Chị Tô Họa…Chị xem….”
Trong vườn hoa, lại có một căn biệt thự nho nhã kiểu châu Âu, mắt Thanh Thần mở to khẽ chớp.
“Nghe Tom nói, căn biệt thực này là nơi tịnh dưỡng tốt nhất của bệnh viện Tư Thụy Khắc cũng như của thành phố Y Thành. Nghe nói căn biệt thự này là 5 năm trước chỉ cần mấy ngày là xây xong, 5 năm trong căn biệt thự này, chỉ có một người chủ duy nhất.
Thanh Thần nghe xong, gật đầu, trong lòng đầy tò mò…rốt cuộc là người thế nào, mới có thể ở căn biệt thự này chứ?