Edit: Shinbi
“Không khóc nữa sao? Nếu không khóc nữa thì anh có thể đi rồi.” Buông cô ra, đưa tay thay cô sửa sang lại khăn quàng cổ.
Lông mi khẽ nhướng lên, cô thắc mắc hỏi: “Sao anh lại biết nơi này?”
Anh không nói, cúi đầu đem tầm mắt hạ xuống bản vẽ của cô.
Ngón tay thon dài trở nên trắng bệch, lật từng tờ giấy vẽ, lông mày dài khẽ
giật: “Bạn học Mộ, em mới mười tám tuổi, tội gì phải bày ra dáng vẻ thâm trầm, phức tạp.”
Nhéo mặt của cô, tâm của Diễn Thần cơ hồ bị tổn thương.
Cô không vui, tuyệt đối không vui, anh có thể nhìn ra được sự đau khổ của
cô, sự oán hận của cô, sự căm ghét của cô từ trong bức tranh kia.
Nhưng cô lại này đè nén tất cả cảm xúc tốt như vậy, tốt đến mức làm cho anh đau lòng.
Nếu như có thể, Diễn Thần anh sẵn lòng từ bỏ tất cả để đổi lấy một cuộc đời vô lo cho cô, nhưng. . . . . . Dù gia sản anh có nhiều đến mức nào cũng không có cách nào xoa dịu nỗi đau của cô.
“Em...Em hỏi anh sao lại ở nơi này?” Thanh Thần chăm chú nhìn anh, có chút không buông tha.
Anh vẫn không trả lời, chỉ nhìn bức tranh của cô: “Nếu như chỗ này dùng màu đậm một chút, hiệu ứng sẽ tốt hơn.”
“Diễn Thần!”
“Nghe thấy rồi, bạn học Mộ, anh không phải người điếc, em không cần phải lớn
tiếng như vậy đâu.” Diễn Thần vuốt vuốt lỗ tai, nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn
động lòng người của cô xuyên qua cặp mắt kính.
“Không phải muốn
đưa thư của bạn học đến chỗ bác bảo vệ sao? Còn không đi?” Cô lấy cây
kẹp vẽ chỉ chỉ vào lá thư, có ý tốt nhắc nhở anh.
Thanh Thần không nói lời nào mà chỉ nhìn anh.
Trong con ngươi thâm thúy hiện lên làn sóng cảm xúc, bàn tay đặt lên khuôn
mặt nhỏ nhắn của cô nhẹ nhàng sưởi ấm: “Bây giờ đừng nghĩ gì hết, anh ở
trong xe chờ em, em đi làm chuyện cần làm trước đi, nhé?”
Tháo
mắt kính của anh xuống, cặp mắt sâu thẳm, hắc ám, mê người chăm chú nhìn cô, Thanh Thần di dời ánh mắt, không dám nhìn anh chăm chú như vậy:
”Cho em mượn cái mắt kính này một chút!”
“Được rồi, đi trước đi.
Nhớ trả anh cặp mắt kính, rất mắc tiền đấy.” Vuốt mái tóc của cô, sự dịu dàng trong giọng nói làm cho cô có chút rung động.
Thanh Thần
đeo mắt kính lên, nước mắt cuối cùng cũng bắt đầu dâng lên, xoay người
mở cửa xe ra: “Diễn Thần, đừng tốt với em như thế!”
Vẻ mặt Diễn Thần không thay đổi, chỉ lẳng lặng nhìn phía trước: “Em đừng ngốc như vậy, anh sẽ không đến tìm em nữa.”
Giọng nói trầm thấp dễ nghe của anh vang vọng bên tai cô, Thanh Thần xoay người: “Tiểu Thần. . . . . .”
Gọi Diễn Thần hình như quá mức xa lạ, gọi Thần hình như quá mức quen thuộc. Gọi tiểu Thần đi, giống như bạn bè, không gần không xa.
Nghiêng
mặt sang bên, con ngươi thâm trầm của anh chăm chú nhìn cô, cách nhau
một khoảng, anh cứ chăm chú nhìn vào đôi mắt trong veo của cô.
“Em cám ơn anh.” Nói xong, Thanh Thần đi tới trước cửa phòng bảo vệ: “Em sẽ mau chóng đi ra.”
Chăm chú nhìn thật lâu cho đến khi bóng lưng của cô biến mất không thấy gì
nữa. Nụ cười nơi khóe môi dần dần biến mất, hiện lên vài tia buồn bã.
Thanh Thần, nếu không có anh, em nên làm cái gì bây giờ?
Lông mày rậm chậm rãi nhíu lại, vết nhăn giữa hai lông mày ngày càng sâu,
mệt mỏi nhắm mắt, anh không mong gì nhiều, anh chỉ hi vọng cặp mắt kia
chưa từng nhiễm một chút bụi trần nào, vĩnh viễn là một đôi mắt hoàn
toàn trong vắt như vậy.
Chỉ là, sao cô ấy lại ngốc như vậy, liền khóc, lại tìm một cái cớ tệ như vậy để che giấy. Làm sao anh có thể yên tâm về cô đây?
Thanh Thần, em kêu anh là tiểu Thần rồi nhưng vẫn không nhớ ra anh là ai sao?
Thân thể tựa lưng về phía sau, Mạc Lãnh Duệ nói cho anh biết, Mạc Lãnh Tiêu
không muốn thả cô đi. Biết được tin tức kia, Lâm Sách hỏi anh có ý kiến
gì không.
Anh nói cho cậu ta biết, mình không vui mừng cũng không mất hứng, chỉ là lo lắng, lo anh ta tổn thương cô quá nhiều, lo rằng cô không chăm sóc tốt cho mình.
Lâm Sách mắng anh bệnh thần kinh,
trơ mắt nhìn cô đau khổ, anh so với cô còn đau khổ gấp ngàn vạn lần
nhưng vẫn nhất quyết không chút động đậy.
Đưa tay xoa xoa thái
dương, Diễn Thần chăm chú nhìn tuyết ngoài cửa xe, nhàn nhạt mở miệng:
”Thanh Thần, anh nên đối xử với em như thế nào thì em mới có thể vui vẻ
đây?”
——— ——————— Tuyến phân cách của cô nàng Mèo ——— ———————
Thanh Thần vừa mới đến gần chiếc xe sang trọng, đúng lúc tài xế thay cô mở cửa.
Cô khẽ gật đầu, cười cười: “Cám ơn.”
Diễn Thần đang ngồi ở chỗ phía sau gọi điện thoại, nhìn thấy Thanh Thần lên xe, cười khẽ một tiếng: “Cứ như vậy mà làm thôi.”
Nhanh nhẹn tháo tai nghe bluetooth xuống, anh chăm chú nhìn vẻ mặt của cô: “Làm xong rồi?”
“Ừ, vốn chỉ giao đồ là xong rồi, rốt cuộc gặp lại thầy chủ nhiệm, nói một
chút chuyện về nghệ thuật xung quanh. . . . . .” Có chút áy náy nhìn
hắn: “Có phải đợi lâu rồi hay không, em. . . . . .”
“Là anh nói đợi ngươi.” Diễn Thần trả lời rất tùy ý, có vẻ không để tâm tới.
Thanh Thần mím môi, lúng túng kéo khóe miệng: “Anh. . . . . . Tóm lại, cám ơn anh. . . . . .”
“Dẫn em đi ăn, hôm nay muốn ăn cái gì?” Diễn Thần đổi đề tài làm không khí trở nên nhẹ nhõm.
“Anh chờ em lâu như vậy chỉ vì muốn dẫn em đi ăn?” Cô không khỏi kinh ngạc.
Anh chỉ cười, cũng không giải thích bất kỳ điều gì.
Thanh Thần nhìn anh một lúc lâu, ánh mắt của anh rất bao dung, giọng nói quá
cưng chiều làm cho cô không nhịn được muốn chạy trốn: “Vậy anh muốn mời
em ăn gì?”
Anh cau mày trầm tư hồi lâu, cười nhạt: “Em lười như
vậy lại sợ phiền toái, thay vì dẫn em ăn món Tây còn không bằng đi ăn
lẩu đi.”
“. . . . . .” Thanh Thần trầm mặc, không thể không nói,
anh đều nói đúng. Cô thật sự không thích ăn món Tây, lễ nghi phép tắc
rất nhiều còn nhất định không được ăn no.
Có lẽ vì cô là người Trung Quốc, vẫn là đồ ăn quê hương tương đối hợp với khẩu vị của cô.
“Thành Tây mới mở nhà hàng Hỏa Oa, nghe bạn bè nói cũng không tệ lắm.” Diễn Thần dịu dàng giới thiệu tiện thể hỏi ý kiến của cô.
Thanh Thần gật đầu một cái: “Được.”
——— —————— Tuyến phân cách của cô nàng Mèo ——— ————————
Xe dừng lại ở trước nhà hàng Hỏa Oa ở Thành Tây.
Tài xế vẫn trầm mặc, đưa đầu ra dò hỏi: “Mộ tiểu thư, thiếu gia không thể ăn thịt dê, cô. . . . . .”
Thanh Thần khẽ mỉm cười, nói: “Ừ, tôi sẽ chú ý.”
“Tài xế của anh đối với anh rất tốt, anh rất may mắn.” Nghiêng mặt sang bên, Thanh Thần có chút hâm mộ cảm thán.
Diễn Thần chỉ cười nhạt, nắm tay của cô đi vào trong quán ăn.
“Diễn tiên sinh, mời ngồi.” Người hầu bàn hướng dẫn chỗ ngồi cho bọn họ, anh chỉ lễ phép mỉm cười.
Lấy khăn quàng cổ xuống, Thanh Thần ngước mắt lên, đột nhiên thở gấp, đôi mắt ầng ậc nước trong nháy mắt, tựa như ảo mộng.
Diễn Thần theo hướng mắt của cô, cái bàn gần bên cửa sổ kia, vẻ mặt dịu
dàng của người đàn ông, nụ cười vui tươi của người phụ nữ kia làm cho
anh cau mày.
Đôi mắt sáng khép hờ, Diễn Thần đứng dậy, kéo cả cơ thể Thanh Thần đi tới.
“Không. . . . . .” Cầm lấy tay anh, cô cầu xin: “Em...em không muốn đi qua đó,
chúng ta gọi thức ăn có được hay không? Em đói rồi. . . . . .”
Cô không muốn đi qua, không muốn đi qua.
“Được.” Anh đứng lên, lùi về mấy bước ngồi đối diện cô, đưa tay cho gọi phục vụ, nói nhỏ bên tai người phục vụ.
Người phục vụ khó xử, “Diễn tiên sinh, chuyện này, chuyện này. . . . . .”
Diễn thần chỉ cười nhạt một tiếng, thân thể tà tà tựa lưng vào ghế ngồi:
”Cho các cậu xin ý kiến của quản lý của các cậu, anh ta sẽ biết nên làm
gì.”
Anh hờ hững nói, dáng vẻ nhẹ nhàng nhưng lại toát ra khí thế uy nghiêm trong mỗi cử động làm cho người khác không thể kháng cự.
Phục vụ quay người đi, sự dịu dàng trong đáy mắt anh khẽ động, hướng về phía người con gái đang mất hồn mà cau mày: “Còn nhìn? Nói như vậy, em không có quá đói phải không?”
“Không, không. . . . . . Em lập tức liền gọi món. . . . . .” Thanh Thần cụp mắt xuóng nhìn thực đơn, nhưng mà
một chút thèm ăn cũng không có.
“Các vị rất xin lỗi, hôm nay nhà
hàng đã được đặt bao hết, đem đến cho mọi người sự bất tiện, nhà hàng
sẵn sàng bồi thường mỗi vị khách gấp mười lần căn cứ theo hóa đơn.”
“Anh. . . . . .” Tin tức phục vụ truyền đến làm cho hô hấp của Thanh Thần
đông lại, nhìn người đàn ông bình tĩnh uống trà trước mắt, cô giật giật
môi: “Anh… Anh không cần thiết làm như vậy đâu.”
Mạc Lãnh Tiêu
thả chiếc đũa trong tay ra, lông mày nhếch lên, trên vầng trán lộ rõ vẻ
không vui. Có người ở chỗ này làm chuyện như vậy?
Ánh mắt lạnh
lùng nhìn xung quanh một vòng, khi ánh mắt dừng lại trên người Mộ Thanh
Thần, đôi mắt đen thoáng qua một tia gợn sóng không thể hiểu được.
Thanh Thần không dời mắt được, con mắt anh giống như cũ, rất tà mị mê hoặc, vẫy gọi nhốt cô trong đó.
Con ngươi thình lình lóe lên tia sáng cùng cặp mắt sâu thẳm kia của anh chạm nhau trong không khí.
Trái tim khi ánh mắt giao nhau trong nháy mắt đã bị nắm chặt, khuôn mặt nhỏ nhắn cũng có chút trắng bệch.
Cô không cách nào lên tiếng, không cách nào di dời ánh mắt, cứ ngây ngốc nhìn anh.
Mới vừa rồi, trên mặt của anh còn mang đậm sự dịu dàng và cưng chiều, tràn đầy yêu thương gắp thức ăn vào chén của cô ấy.
Cùng ăn tối với cô, vì sao trên khuôn mặt của anh chưa bao giờ xuất hiện vẻ mặt như vậy?
Nhìn cô, anh không phải nhíu mày mà chính là nét mặt vô cảm.
Khẽ cắn môi, lòng chua xót trước cảnh vừa nãy, cô kiềm chế mình, không nên suy nghĩ nữa.
Ánh mắt của cô, một chút cũng không lọt khỏi đáy mắt của Diễn Thần.
Vươn người lên trước, ngón tay thon dài vén tóc dính trên khuôn mặt đang cúi xuống của cô, vô cùng dịu dàng đưa chúng qua sau tai của cô.
Động tác của anh làm cho Thanh Thần hoàn hồn: “Tiểu Thần, anh không cần thiết làm như vậy.”
Anh không cần khiêu khích Mạc Lãnh Tiêu, loại khiêu khích như vậy anh ấy sẽ không để ở trong lòng, bởi vì trong mắt anh, trong lòng anh, ngoại trừ
Tử Nhược, không còn ai khác nữa.
Cho dù anh rời khỏi nơi này, cho dù cái gì anh cũng không ăn, chỉ cần Tử Nhược bên cạnh anh, anh đã cảm thấy thỏa mãn rồi.
Do cô ấy thích ăn lẩu thôi.
Bằng không, dạ dày anh không tốt như vậy, sao lại tới nơi này ăn cơm được?
Anh ta yêu cô như vậy, Diễn Thần khiêu khích, nơi nào sẽ kích thích đến anh ta đây?
Ngón trỏ nhẹ nhàng vuốt gò má của cô, trong ánh mắt Diễn Thần chứa đầy nhu tình: “Muốn biết anh ta có để ý hay không sao?”
Cô cúi đầu, lắc đầu.
Cô luôn cho rằng, đối với cô, anh sẽ không quan tâm, không có chút quan tâm nào.
“Anh đừng như vậy. . . . . . Có được không?” Khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ ửng, khóe mắt liếc qua liếc lại thấy bóng dáng cao lớn kia chậm rãi đi về hướng
bên này.
Đôi tay của Bạch Tử Nhược run lên, mắt rũ xuống, lòng không kiềm được căng thẳng.
Lần đầu tiên cô gặp ánh mắt chăm chú nhìn người của anh như vậy, sâu thẳm nhìn không thấu.
Mạc Lãnh Tiêu, trong lòng của anh có cô ấy.
Bạch Tử Nhược đứng dậy theo, đột nhiên cảm thấy mình cực kỳ giống một Tiểu
Sửu, cực kỳ giống người thứ ba trong câu chuyện của bọn họ, cô nhắm mắt
lại, nuốt xuống phiền muộn cùng đau buồn, đi theo anh về phía bọn họ.