Khuỷu tay Lâm Sách chống lên tay ghế sa lon, tay chống cằm, nhìn chằm chằm
khuôn mặt lạnh lùng hoàn mỹ đối diện mình, trong mắt xinh đẹp đào hoa
hiện lên ánh sáng quỷ dị.
“Mạc Lãnh Tiêu tiên sinh thân ái, tôi nói, có phải anh yêu cô gái kia rồi hay không.”
Ngón tay đang gõ nhẹ bỗng dừng lại, Mạc Lãnh Tiêu tao nhã hất cằm lên, con
ngươi lạnh lẽo nhìn về phía Lâm Sách, nhàn nhạt nhíu mày, không lên
tiếng.
“Rốt cuộc anh định khi nào thì thả cho cô ấy đi?” Lông mày của Mạc Lãnh Duệ nhíu lại, anh thở dài với anh hai của mình.
Ánh mắt của Mạc Lãnh Tiêu lườm em trai đang ở bên cạnh, anh giật giật khóe
miệng, trên gương mặt đẹp trai tàn khốc không có một chút ý cười: “Em
nghĩ là anh sẽ thả cô ấy sao?”
“Anh hai.” Vẻ mặt Mạc Lãnh Duệ
cũng lạnh, giọng nói cực kì lạnh nhạt: “Cô ấy chỉ là một đứa nhỏ mới vừa tròn 18 tuổi, anh đã không yêu cô ấy, thì thả cô ấy đi. Cô ấy sẽ không
chịu nổi những tổn thương do anh gây ra đâu.”
Ánh mắt lạnh lùng khiến thân thể Mạc Lãnh Tiêu hơi ngừng lại, vẻ mặt bĩnh tĩnh, không biết đang suy nghĩ cái gì.
“Duệ, tôi thấy cậu thật sự không biết một chút nào về anh hai của cậu cả.
Chẳng lẽ cậu không phát hiện, mấy tiếng trước, ánh mắt của hai cậu nhìn
cô ấy đúng là không giống nhau.” Lâm Sách nhấp một ngụm cà phê thờ ơ
nói.
Mạc Lãnh Tiêu ngẩng đầu, tầm mắt dừng lại trên người của anh.
“Cái gì không giống nhau?” Giọng nói của Mạc Lãnh Duệ vẫn rất lạnh nhạt.
Lâm Sách nhún nhún vai, cười đến mức khó hiểu: “Anh hai cậu nhìn hơi thở
thoi thóp của cô ấy, ánh mắt cực nóng, căng thẳng, bá đạo, thậm chí là
độc chiếm. Vẻ mặt kia có thể nói cho mọi người biết, cô gái đó ở trong
lòng anh ấy chính là một người đặc biệt, bất kì ai cũng không thể dòm
ngó.”
Dù ở giây phút sinh mạng của cô bị đe dọa, tham muốn chiếm
giữ của anh ấy vẫn mãnh liệt như vậy, Lâm Sách không tin, anh ấy đối với cô gái kia thật sự không có gì.
Lời của anh khiến Mạc Lãnh Tiêu
nhướng lông mày lần nữa, sự lạnh nhạt sâu trong mắt hoàn toàn rơi vào
trên người đàn ông vẫn chưa chịu ngậm miệng lại kia.
“Cậu chủ,
nhớ lại lúc ở trường học, chúng ta nhìn thấy Nam Cung học trưởng biểu lộ ánh mắt như vậy với vợ chưa cưới của anh ấy, không phải cậu nói là, chỉ có rơi vào trong tình yêu ngu ngốc mới có ánh mắt như vậy sao? Cậu cũng học được ánh mắt như vậy từ lúc nào? Cũng không nói cho tôi biết một
tiếng!”
Lời nói nửa thật nửa đùa khiến sắc mặt của Mạc Lãnh Tiêu có vài phần khó chịu.
“Xem ra, ánh mắt cậu có vấn đề.” Anh hừ lạnh, bác bỏ lời nói của Lâm Sách.
“A a, thì ra là như vậy nha! Chắc là vậy rồi, theo góc độ y học mà nói,
thị lực quá tốt, đôi khi lại không thể dùng được nha.” Trò đùa dai dường như vẫn tiếp tục theo lời nói của anh, nụ cười trên mặt Lâm Sách muốn
giấu cũng không giấu được.
“Anh, rốt cuộc lúc nào thì anh. . . . . .”
Nếu thật sự giống như lời nói của Lâm Sách, sợ rằng anh hai của mình sẽ
không dễ dàng buông tay Mộ Thanh Thần như vậy. Nghĩ tới đây, vẻ mặt của
Mạc Lãnh Duệ cứng lại.
Tầm mắt lạnh lẽo của Mạc Lãnh Tiêu dừng lại trên người Mạc Lãnh Duệ, anh hừ nhẹ: “Anh không có ý định thả cô ấy.”
“Tại sao?” Mạc Lãnh Duệ sững sờ, hơi nóng nảy: “Tại sao anh. . . . . .”
Này rõ ràng là lật lọng nuốt lời!
Môi mỏng nhàn nhạt nâng lên, trong mắt của Mạc Lãnh Tiêu hiện lên ý lạnh:
”Anh rất ngạc nhiên, là nhân vật lớn nào có thể khiến cho em trai của
anh làm thuyết khách giúp người đó như vậy, còn khiến Lâm Sách luôn luôn tâm cao khí ngạo cũng sẵn lòng thật tâm kết bạn.”
Mạc Lãnh Tiêu
thấy hai người im lặng, đứng dậy đi về phía lầu hai, nhân tiện mở miệng
đuổi khách: “Không có việc gì nữa thì đi đi.”
“Anh hai. . . . . .” Mạc Lãnh Duệ muốn nhấc chân đi lên, lại bị Lâm Sách ngăn lại.
“Cậu cảm thấy, cậu có thể thay đổi quyết định của anh ấy sao?” Lâm Sách
nhướng lông mày, nhìn người đàn ông từ đầu đến cuối vẫn không quay đầu
lại, lên tiếng dặn dò với bóng lưng thẳng đứng kiêu ngạo kia: “Nếu không muốn làm cho cô gái nhỏ kia bị thương tổn, thì trong vòng một tháng
này, không nên chạm vào cô ấy, còn có. . . . . . Không được để cho cô
tiếp xúc với đồ lạnh.”
Mạc Lãnh Tiêu dừng chân, lông mày nghiêm nghị, mở miệng: “Tôi thật sự không biết, cậu cũng có nghiên cứu phụ khoa như vậy.”
Không đợi hai người sau lưng nói chuyện, anh đã tao nhã cất bước rời đi.
——— ————————Tuyến phân cách của cô nàng Mèo———— —————
Ngoài cửa sổ là tuyết rơi đầy trời, một thế giới màu trắng thuần khiết tốt đẹp, nhưng lại trong trẻo lạnh lùng, vắng vẻ.
Thanh Thần sống mười tám năm, chưa từng gặp qua nhiều tuyết như năm nay.
Có thể là bởi vì vị trí của thành phố Hải Ninh, có gió Bắc thổi đến, thuận tiện cho tuyết rơi.
Lúc mới tới, cô cảm thấy Hải Ninh là một thành phố yên tĩnh, là nơi cô bắt
đầu cuộc sống mới. Nơi này phát triển nhưng lại yên tĩnh, hiện đại hóa
nhưng lại không mất phong cách cổ điển của Bắc Âu.
Cô thích điều này, cũng bằng lòng ở lại chỗ này.
Nhưng tại sao mới qua một năm, cô đã bắt đầu không thích, thậm chí chán ghét nơi này?
Có lẽ thành phố này và Mạc Lãnh Tiêu cho cô cảm giác quá giống nhau.
Thành phố Hải Ninh chứa đầy mâu thuẫn, ba mùa: xuân, hạ, thu, khách du lịch
đến từ khắp nơi trên thế giới đều bằng lòng ở lại chỗ này nghỉ ngơi.
Nhưng vừa đến mùa đông, thành phố Hải Ninh ôn hòa giống như là sư tử oai
phong nổi giận, mất đi sự dịu dàng và thoải mái, chỉ còn lại ngày đông
giá rét thô bạo và vô tình.
Giống như Mạc Lãnh Tiêu, vừa ấm áp như lửa, vừa rét lạnh như băng.
Có lẽ toàn bộ nhiệt tình và dịu dàng của anh đã dành hết cho Tiểu Nhược,
trừ cô ấy ra thì anh không còn chút tình cảm dư thừa nào chia cho người
khác.
Vừa lúc đó, cơ thể Thanh Thần bị người khác ôm vào trong
ngực, thu hồi suy nghĩ đang ở trên mây của mình, hơi thở mát lạnh dễ
ngửi này quanh quẩn ở chóp mũi của cô.
Cô không cần quay đầu lại, cũng biết được đó là ai. Tay nhỏ bé của cô nhẹ nhàng bao phủ lấy bàn
tay đang đặt ở trên eo mình, khóe miệng tràn lên một chút cười khổ.
Con gái luôn thích sống ở trong giấc mơ của chính mình, không muốn tỉnh
lại, cho dù biết rõ ràng đó là mơ, cũng vẫn hi vọng có một ngày giấc mơ
đẹp sẽ trở thành sự thật.
Cô không muốn buông tay anh, cô biết, cô muốn ở lại bên cạnh anh, không muốn rời xa anh.
Nhưng nếu cô muốn, thì sẽ có tác dụng sao?
Sự thật luôn phá tan những giấc mơ đẹp, cô mất đi đứa nhỏ của anh, đây chính là một bài học kinh nghiệm.
Duyên phận của bọn họ đã kết thúc, rời khỏi anh chính là kết cục duy nhất.
Nếu cô còn không tỉnh lại, có lẽ cô sẽ phải trả một cái giá lớn hơn nữa.
Ở trong ngực của anh, cô xoay người, Thanh Thần ngước đầu, nhìn gương mặt tuấn tú của anh: “Em...Chúng ta. . . . . .” Khi nào thì kết thúc. . . . . .
Cô muốn hỏi anh, nhưng giọng nói buồn bã của cô sao lại không thể nói ra câu tiếp theo.
Tại sao mình không thể mở miệng được? Lông mày thanh tú của cô mơ hồ nhíu
lên, cô ảo não, nhưng lại hoàn toàn không có biện pháp nào.
Mạc
Lãnh Tiêu cứ ôm cô thật chặt như vậy, đường cong dựa sát vào nhau mập
mờ, anh kiên cường, cô mềm mại, hai người dựa sát vào nhau như vậy, ngập tràn mùi vị dây dưa vô hạn.
Thanh Thần sững sờ, khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ ửng.
Cô còn nhớ rõ, mấy tiếng trước, anh và cô, hai người ở trên chiếc giường lớn này ôm nhau, không một mảnh vải che thân.
Mạc Lãnh Tiêu chỉ cúi xuống, nhẹ nhàng hôn cái trán trắng noãn của cô.
Động tác êm ái này khiến cô lập tức nín thở, không dám cử động.
Anh dọc theo khuôn mặt xinh đẹp trượt xuống, mùi thơm trên cơ thể cô ngọt
nhàn nhạt, mát mẻ mê hoặc anh, bàn tay anh tách mái tóc mềm mại của cô
ra, tìm bờ môi e lệ của cô.
Mạc Lãnh Tiêu không nói câu gì, chỉ im lặng hôn cô.
Cắn, mút, đuổi theo, tiếp xúc như vậy, khiến nhịp tim của Thanh Thần đập dồn dập không ngừng, cô cảm thấy tim của mình sắp nhảy ra khỏi ngực rồi,
mặt cũng nóng hừng hực, không cần phải nói, chắc chắn mặt đã đỏ hết rồi.
Chẳng phải cô nên đẩy anh ra, sau đó nói rõ ràng với anh sao?
Nhưng tại sao cô không thể kháng cự lại anh? Thậm chí, ngay cả việc cự tuyệt ý nghĩ của anh, cô cũng chưa từng nghĩ đến.
“Tại sao em mang thai mà lại không nói cho anh biết.”
Hô hấp dồn dập, bên tai cô truyền đến tiếng hỏi nhàn nhạt của anh.
Tim chợt run lên, Thanh Thần cắn môi, tựa vào trong ngực anh, con mắt trong veo của cô lấp lánh nước mắt, nhìn không thấy được sự khổ sở.
Mất đi đứa nhỏ, anh cũng phải có một chút trách nhiệm chứ? Nhưng cô lại
không có cách nào trách anh, một chút cũng không có cách nào trách anh.
Cô khẽ nâng mí mắt, nhìn anh: “Anh quan tâm sao?”
Đứa bé này chắc cũng không nằm trong kế hoạch của anh, vậy anh quan tâm sao? Cô suy nghĩ.
Thật ra, hỏi xong câu hỏi, cô liền cười, cười mình ngốc, cười mình đần.
Sao anh có thể quan tâm chứ?
“Anh có quyền biết.” Anh nhìn cô đang cách anh trong gang tấc, trên mặt Mạc
Lãnh Tiêu không có bất kỳ vẻ mặt dư thừa nào: “Mặc dù anh không quan
tâm.”
Anh không quan tâm.
Câu trả lời cứng rắn, vô tình của anh khiến tim Thanh Thần đau nhói.
Rõ ràng cô nghe được đáp án mà cô đã biết, nhưng lòng của cô, vẫn đau.
“Nếu anh không cần. Thì việc anh biết hay không biết, có gì khác nhau? Chẳng phải anh rất bận sao? Anh cần gì phải bận lòng vì chuyện mà anh không
quan tâm.”
Đẩy ngực của anh ra, cô muốn xoay người bỏ đi, lại bị anh cúi đầu, dùng sức cắn môi cô.
“Mộ Thanh Thần, bây giờ, em trở thành người miệng lưỡi lanh lợi rồi sao?”
Rõ ràng, Mạc Lãnh Tiêu không thích cô không ngoan ngoãn.
Anh cắn nát môi của cô, trừng phạt cô dám dựng lên phòng bị với anh. Cảm giác này làm cho anh không thoải mái.
Mùi máu tươi nhàn nhạt tràn ngập trong khoang miệng, Thanh Thần muốn quay
đầu, nhưng anh lại nhanh hơn cô một bước, liếm máu của cô, khiến cho máu ở trong miệng hòa vào nhau.
Thắt lưng của áo ngủ trên người cô đã bị anh thuần thục tháo ra, tay của anh đã đặt trên nơi mềm mại hoàn mĩ của cô.
Anh bá đạo kéo thân thể của cô qua, Mạc Lãnh Tiêu đè Thanh Thần lên trên
tấm cửa kính lạnh như băng, nhìn nơi mềm mại hấp dẫn của cô, thưởng thức thân thể của cô đang hiện lên màu hồng nhạt.
Ngọn lửa trong mắt
Mạc Lãnh Tiêu khiến cô không nhịn được mơ hồ phát run. Anh ở trước mắt
cô, mới là dáng vẻ chân chính của anh, ngay cả lúc ép buộc cướp đoạt,
cũng lãnh khốc khiến lòng người sợ hãi.
Người đàn ông lãnh khốc vô tình này, có thể vì cô ấy, không quan tâm mọi thứ, tiêu tiền như nước mà mặt không hề biến sắc.
Mặc dù tay trái Mạc Lãnh Tiêu vẫn còn ở trên ngực của cô, nhưng anh cũng không có thêm bất kì động tác nào nữa.
Tay phải của anh bất ngờ khép lại áo choàng tắm đã mở ra của cô, ôm cô vào
trong ngực, anh vùi gương mặt tuấn tú của mình vào cổ cô, thở hồng hộc.
Thanh Thần hơi dựa vào anh, nhẹ nhàng nhắm hai mắt lại: “Nếu sau này có chuyện, em sẽ nói với anh.”
“. . . . . .” Người đàn ông trước người cô không nói gì, chỉ ôm cô, không nhúc nhích.
“Chúng ta, hợp đồng của chúng ta, khi nào thì kết thúc?”