Thanh Thần lắc đầu cắn môi kháng cự nhưng vẫn không thể ngăn cản hành động thô bạo của người đàn ông. . . . . . . . .
Mạc Lãnh Tiêu vốn không có nói chuyện, chỉ làm theo ý mình cởi hết quần áo trên người cô, một cái không chừa.
Sau đó anh cũng cởi quần áo trên người xuống, Thanh Thần không kiềm được mở to mắt nhìn cơ thể của anh, tự ôm lấy cơ thể mình rúc vào trong chăn.
Nhưng khi đã giống như cô, không quần áo, người đàn ông vốn không để ý tới sự kháng cự của cô, bá đạo ôm chặt cơ thể đang run lên của cô, cố ý quấn
lấy tứ chi của cô rồi cùng nhau đắp chung một cái mền.
Hành động của anh làm cho Thanh Thần sửng sốt, tuy là thở phào nhẹ nhõm, nhưng trên mặt cũng không kiềm được mà đỏ ửng lên.
Anh cũng không có tự mình dùng lực.
Hít thở một cái, Thanh Thần cũng không động đậy nữa, ngoan ngoãn mặc cho anh ôm mình, lẳng lặng nghe nhịp tim của anh.
Dần dần, nhiệt độ từ trên người anh từng chút thấm vào cơ thể cô, cả người
cô vốn đang lạnh cóng lại đang nằm trong lòng ngực của Mạc Lãnh Tiêu từ
từ phục hồi lại thân nhiệt.
Anh đang dùng cơ thể của mình sưởi ấm cho cô sao?
Mũi cảm thấy chua xót, Thanh Thần bỗng nhiên nghĩ đến một đêm tuyết rơi ở
đỉnh núi. . . . . . Anh cũng dùng phương pháp này sưởi ấm cho cô.
Chỉ là sau khi cô tỉnh lại thì không nhìn thấy anh đâu. . . . . .
Lần này cũng sẽ như vậy sao?
Chỉ có vào lúc này, khi cô bị thương, anh mới có thể toát ra một chút lo lắng. Chốc lát cô khỏe lên, anh nhẹ nhàng cách xa cô.
Nếu như vậy thật thì lần này, cô có thể bệnh lâu một chút hay không, như vậy, anh cũng có thể quan tâm cô nhiều hơn một chút.
Nghĩ đi nghĩ lại, hốc mắt đã có chút ướt.
Thanh Thần mím môi, khẽ mở to mắt, sợ cặp mắt kia của anh nhìn thấu được suy nghĩ của cô.
Thân thể không kiềm được run rẩy, dán vào lòng ngực ấm áp của người trước mặt, lực ở cánh tay của anh tăng lên mà không hề giảm.
Mỗi khi cô dịch chuyển trong ngực anh hấp thu thêm một chút hơi ấm, Mạc
Lãnh Tiêu nhích người thêm một tấc tăng thêm phần lực ở cánh tay.
Thời gian yên ả trôi qua, trong phòng tiếng kim giây chuyển động nghe thật trong trẻo.
Mùi hương nam tính trên người anh quanh quẩn nơi chóp mũi của Thanh Thần,
hơi thở kia tế nhị tạo nên bầu không khí giữa hai người họ.
Cô dính vào trước ngực anh, nghe thấy nhịp tim anh đập mạnh, tóc dài gối lên cơ thể cường tráng của người đàn ông này.
Giờ khắc này, cô chợt cảm thấy an tâm, giống như thời gian ngừng lại vậy.
Ý nghĩ như vậy làm cho cô sợ hãi, muốn trang bị toàn bộ cho mình, vừa lúc cơ thể nhỏ nhắn đang cứng đờ thì lại trở nên mềm mại nằm trong ngực
anh.
Cho dù tim bị anh làm đau, thì nó vẫn nhảy lên vì sự dịu dàng của anh.
Thanh Thần phụ thuộc vào nhiệt độ cơ thể anh mà sưởi ấm nhưng từ từ bàn tay
của anh giống như không bị khống chế bắt đầu nhẹ nhàng chạy trên da thịt của cô.
“Lãnh. . . . . .” Giọng nói mang theo run rẩy, Thanh Thần cắn môi rụt rè nhìn anh.
Anh chạm vào làm cho cô có chút sợ hãi.
“Suỵt.” Ngón trỏ thon dài chặn đôi môi hồng của cô, khuôn mặt hơi lạnh chôn nơi cổ cô, giọng nói Mạc Lãnh Tiêu trầm xuống: “Đừng nói chuyện.”
Cánh tay lạnh như băng quàng lên cổ của anh, cô dính vào trong ngực anh, ngoan ngoãn phối hợp trong một phút hoàn mỹ này.
“Còn lạnh không?” Khuôn mặt tuấn tú khẽ cọ, con người đen không chớp chăm
chú nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn của cô: “Chờ nước xong, tôi sẽ dẫn em đi
tắm. Sẽ không lạnh nữa.”
Giọng nói trầm thấp và ngọt ngào của anh giống như một pho tượng che chở cho một con búp bê sứ dễ vỡ. Trong lời
nói thương yêu kia, động tác dịu dàng này ngay cả chính Mạc Lãnh Tiêu
cũng không nhận ra.
Thanh Thần ôm lấy anh thật chặt, đầu tựa vào
ngực anh, nhịn được sự nghẹn ngào nhưng lại không kiềm được những giọt
nước mắt rơi xuống ngực anh.
Sự ướt át ấm áp làm cho thân thể của Mạc Lãnh Tiêu khẽ cương lên.
Khẽ nâng người lên, đưa tay nâng khuôn mặt nhỏ nhắn của cô đang chôn trong
lòng ngực anh lên, mi dài nhẹ nhàng thu lại: “Được rồi, sao lại khóc?”
Anh hỏi nhưng đổi lại nước mắt cô càng rơi nhiều hơn.
Tại sao anh lại dùng giọng điệu dịu dàng để nói chuyện với cô, tại sao anh lại dùng ánh mắt dịu dàng như vậy nhìn cô.
“Đừng khóc.” Lông mi dài nhíu lại, gương mặt tuấn tú hơi trầm xuống, không phải vì khó chịu, mà là vì không đành lòng.
Hít mũi một cái, Thanh Thần lại không khống chế được nước mắt của mình.
Cô rất cảm động.
Cô thích anh thân mật như vậy, ôm cô dịu dàng, cưng chiều , không có bất
kỳ mục đích gì, không có bất kỳ ham muốn chiếm giữ, chỉ là đơn thuần ôm
cô, để cô vùi trong ngực anh, cảm nhận nhiệt độ cùng nhịp tim của cơ thể anh.
Giống như ở trong ngực anh, cái gì cô cũng không sợ, coi
như những sóng gió trước mắt cũng sẽ có người đàn ông này thay cô che
gió che mưa.
“Sao càng nói em lại càng khóc?” Mạc Lãnh Tiêu cúi đầu hôn lên nước mắt của cô, có chút luống cuống đối với nước mắt của cô.
Lực ở cánh tay lại tăng thêm một phần, cọ xát mặt của cô, anh vén chăn lên
ôm lấy cô đi tới phòng tắm: “Ngâm nước nóng sẽ không thấy lạnh nữa.”
“Sao lại thích khóc? Lạnh cũng khóc?”
Anh cho rằng cô vì quá lạnh nên mới khóc.
Thanh Thần không nói gì mặc cho anh đặt mình vào trong bồn tắm, mà ngay sau
đó anh cũng liền đi vào theo, bình thường như vừa nãy, thương yêu ôm cô
trong ngực.
Ánh đèn phòng tắm có chút mông lung.
Xuyên qua làn sương trắng mờ mịt, Thanh Thần nhìn thấy anh gần trong gang tấc.
Diện mạo của anh rất đẹp, khuôn mặt tuấn tú hoàn mỹ không tỳ vết, mặc dù
lạnh lùng quá mức nhưng phong cách như vậy càng làm cho anh trông giống
như một vị hoàng tử coi trời bằng vung.
Tao nhã, cơ trí, lạnh lùng, ngông cuồng. . . . . .
Có lẽ có người trời sinh sẽ được Thượng Đế sủng ái, cho anh những điều tốt nhất, mà Mạc Lãnh Tiêu chắc chắn là người như vậy.
Sự ngạo mạn của anh, không, có thể nói, anh trời sinh là đế vương.
Nhưng trời cao thật sự rất bất công, cho anh một khuôn mặt hoàn mỹ đến như vậy, mê hoặc từng người mà anh muốn làm say mê.
Cô kiên quyết mở to mắt, không cho mình nhìn anh, không muốn mình chìm đắm sâu hơn.
Thấy cô dời ánh mắt sang chỗ khác, con ngươi Mạc Lãnh Tiêu híp lại, bàn tay
to lớn luồn vào mái tóc đen nhánh của cô, bóp chặt gáy của cô làm cho cô nhìn thẳng vào anh, không cho cô có bất kỳ cơ hội né tránh nào.
“Không khóc nữa?”
Anh nhỏ giọng hỏi, để cô nằm trong bồn tắm, đầu chậm rãi gối lên thành bồn
tắm, mà cơ thể cao lớn của anh thân mật che trên người cô.
Khẽ lắc đầu, khuôn mặt Thanh Thần đỏ bừng, hồi hộp không nói nên lời.
“Vậy còn lạnh không?” Môi mỏng tựa vào bên tai xinh xắn của cô, anh nhẹ nhàng hỏi.
“Ừ. . . . . .” Hơi thở nóng rực làm cho thân thể cô không nhịn được mà run
lên, con ngươi xinh đẹp tự nhiên đóng lại rồi lắc đầu không ngừng.
Đôi môi mỏng nhẹ nhàng nâng lên, nhìn khuôn mặt ửng đỏ tràn ngập căng thẳng của cô, Mạc Lãnh Tiêu cúi đầu cười nhỏ một tiếng, ngay cả trong con
ngươi băng lãnh cũng hiện lên ý cười vụn vặt.