“Tiểu thư, cầu xin cô nói cho tôi biết…ở khách sạn của cô dịch vụ tổng đài có ghi chép, gian phòng có vị khách nào vào ở, các cô cũng có thể tra được, phải vậy không?
Trong đại sảnh khách sạn thế kỷ Lane, Mộ Thanh Thần nước mắt như mưa nhìn cô gái trước quầy phục vụ, van xin để có thể biết được một chút thông tin về đêm đó từ trong miệng cô ấy.
“Xin lỗi, Mộ tiểu thư!” Nở nụ cười mà nhìn Thanh Thần đang khóc nức nở, cô gái trong đại sảnh vẫn lễ phép như cũ: "Thân phận của khách là bí mật, không có sự cho phép của khách, chúng tôi không thể tiết lộ thân phận của khách được”
“Tôi chỉ muốn biết ai đã ở trong phòng tổng thống 2308… không phải là Tống Vũ Phàm đặt gian phòng đó sao? Tại sao?..” Thanh Thần vẫn không chịu buông tha, làm việc vội vàng, cô cũng đã chịu sự trừng phạt, một chút tư cách để biết người đó là ai, cô cũng không có sao?
“Thật xin lỗi…Mộ tiểu thư!” Cô gái ở đại sảnh nói với giọng khách khí và có chút xa cách.
“Nhưng….”
“Thanh Thần” thật vất vả đuổi kịp cô, nhìn thấy cô bây giờ đang mất hồn, Tô Họa đau lòng: “Thanh Thần, làm gì cũng có qui tắc, thông tin của khách là bí mật, huống chi có thể vào ở phòng tổng thống, thân phận không giàu cũng sang…em dù cầu xin cô ấy thế nào, cô ấy cũng sẽ không nói cho em… Trừ phi, cô ấy không muốn làm việc ở đây nữa….”
Tô Họa khuyên bảo, Thanh Thần hơi ngẩn ra, môi hồng giương lên, Thanh Thần nhìn Tô Họa một lúc lâu, cuối củng hướng tới cô gái ở đại sảnh kia cười một cách áy náy: “Thật xin lỗi, quấy rầy rồi!”
Xoay người, bước hai chân nặng nề, Thanh Thần từng bước từng bước đi tới cửa chính của khách sạn…
“Thanh Thần” kéo kéo Thanh Thần, Tô Họa dẫn cô vào một góc của đại sảnh ngồi trên ghế sa lon, đôi tay nhỏ bé cầm lấy gương mặt lạnh ngắt của cô: “Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?
Lắc đầu một cái, trong lòng Thanh Thần một mảnh rối bời, trừ trầm mặc, vẫn là trầm mặc.
“Mộ Thanh Thần.” Đôi tay vòng qua vai của cô, thân thể cô mỏng manh làm cho Tô Họa đau lòng: "Có chuyện gì, có thể nói cho chị biết không? Hả?”
“Chị Tô Họa….” đôi tay nhỏ bé, lôi kéo quần áo Tô Họa, dược cô ôm vào trong ngực ấm áp, khiến lỗ mũi Thanh THần càng chua xót, khí nóng trong mắt cũng dần tăng lên…
Vỗ nhẹ lưng Thanh Thần, Tô Họa như đang an ủi em gái mình: "Thanh Thần, em nhớ là, mặc kệ xảy ra chuyện gì, đều không được đùa giỡn mạng sống của mình, em nổi điên mà chạy ra đường lớn, em cho rằng em là ai…lỡ như em..”
Khoảng cách xa như vậy, cô dám chạy tới… cô làm sao….chịu nổi.
“Chị Tô Họa….em…” con ngươi nhẹ nhàng khép lại, Thanh Thần hít thở thật sâu, lại không thể hóa giải sự hổ thẹn đang dâng lên trong lòng….: “Trong tiệc đính hôn của chị em, em ở trong phòng mà Tống Vũ Phàm đặt trước, em bị người….”
“Chị Tô Họa….em thật sự không biết người đàn ông kia là ai….em thật sự….” Nói câu cuối cùng xong, Thanh THần khóc ra tiếng, thân thể hoàn toàn co lại…
“Em…..” Tô Họa biến sắc, cũng bởi vì lời nói của Thanh Thần, có chút trở nên khó coi, rất nhiều lời muốn nói, tuy nhiên cũng nuốt vào trong lòng mình, vỗ vỗ đầu của cô, Tô Họa thở dài nói: “Mộ Thanh Thần, em thật ngu ngốc”.