Hợp Đồng Ở Rể

Chương 35: Cậu Tôn




Tất cả là tại tên Vương Hán đó!  

Nếu không có Vương Hán, nhà họ Trịnh đã không phải chịu tổn thất lớn như vậy, bây giờ chắc Vệ Uyển Nhi đang nằm trên giường chờ Vương Hán đến cưng chiều rồi, Vệ Trạch Đông thì càng không có chuyện cầm roi đuổi đánh Vương Hán. Đáng hận nhất là Trịnh Đông Dương đã tìm mọi cách để điều tra thân thế của Vương Hán nhưng vẫn không tìm ra được thông tin gì.  

Có vẻ như tên cậu chủ họ Vương đó là một ẩn số khó giải đáp!  

“Đệt!”, Trịnh Đông Dương hung hăng uống một ngụm rượu, sau đó hất mạnh cái ly xuống đất, trên mặt tràn đầy lửa hận.  

“Ồ, có chuyện gì vậy?”, một thanh niên trẻ tuổi mặc một bộ Versace màu trắng, đang uống rượu với Trịnh Đông Dương tươi cười nói: “Để tôi đếm xem, một, hai, ba… cậu Trịnh, hôm nay anh đã đập vỡ tám cái ly rồi đó. Là ai đã chọc giận cậu chủ Trịnh của chúng ta vậy?"  

Trịnh Đông Dương xua tay tỏ vẻ chán nản: "Mặc kệ tôi, phiền phức".  

“Ấy”, một cậu chủ khác ôm một em gái xinh đẹp trong lòng, hai chân bắt chéo nhau, cười nói: “Sao vậy, thất tình à? Chẳng phải anh đang theo đuổi Vệ Uyển Nhi sao, hay là bị đá rồi? Đúng là tin hót đó nha, ở cái đất Yên Kinh này mà vẫn có người cậu chủ Trịnh không cua được sao?"  

Trịnh Đông Dương càng bực mình, anh ta vò đầu bứt tai: "Nhắc đến chuyện này là tôi lại thấy tức. Con ả Vệ Uyển Nhi đó, gần đây vớ được một cậu chủ nhà giàu, nhưng mà, cái đệt, tôi không chọc vào nổi. Bỏ đi, đừng ai nhắc đến nữa, ai nhắc đến tôi sẽ trở mặt với người đó”.  

Mấy cậu ấm trong phòng VIP vô cùng kinh ngạc.  

Ở Yên Kinh, bọn họ chính là người tối cao nhất, thế lực nhà họ Trịnh hùng mạnh thế nào bọn họ biết rất rõ. Nhưng Trịnh Đông Dương lại nói rằng, có người mà anh ta không dám động đến, rốt cuộc là cậu chủ nhà ai mới có thể khiến Trịnh Đông Dương e sợ như vậy?  

“Cậu chủ nào?”, ở cuối phòng VIP, một thanh niên tóc đỏ trẻ tuổi bình tĩnh lên tiếng, trong mắt lộ ra vẻ giễu cợt: “Trịnh Đông Dương, cậu chủ mà anh nói có lớn hơn tôi không?"  

Ngay khi thanh niên tóc đỏ mở miệng, toàn bộ phòng VIP bỗng trở nên yên tĩnh.  

Cậu Tôn!  

Nói đến những người giàu có hàng đầu ở Yên Kinh, không có ai dám qua mặt nhà họ Tôn. Nhưng đồng thời cũng không ai biết nhà họ Tôn gây dựng cơ nghiệp thế nào. Tuy nhiên có một điều mà ai cũng rõ, đó là nhà họ Tôn không có doanh nghiệp riêng nhưng lại sở hữu cổ phần của ít nhất 20 công ty trên thị trường.  

Trong số những cậu chủ quyền lực ở Yên Kinh, cậu chủ Tôn nhận thứ hai thì không ai dám nhận thứ nhất.  

“Đúng vậy, cậu Trịnh”, sự tò mò của mấy cậu ấm bị khơi dậy, bọn họ bắt đầu xì xào: “Nói cho chúng tôi biết đi, người anh nói rốt cuộc là cậu chủ của gia tộc nào vậy? Có lớn hơn cậu Tôn không?”  

Sắc mặt Trịnh Đông Dương trầm xuống, lắc đầu nguầy nguậy: "Tôi cũng không biết, chỉ biết là lai lịch rất lớn, tổn thất hai ngày nay của gia đình tôi đều là do anh ta gây ra. Đừng trách tôi không nhắc nhở các người trước. Đừng ai động vào anh ta. Thủ đoạn của thanh niên này tàn nhẫn hơn anh em chúng ta nhiều".  

“Tàn nhẫn hơn các người, không có nghĩa là tàn nhẫn hơn tôi”, cậu chủ Tôn đứng lên, ánh mắt sâu xa: “Có thể làm anh sợ tới mức này thì quả là thú vị. Cậu Trịnh, vợ của bạn không thể động tới. Lúc trước anh theo đuổi Vệ Uyển Nhi, tôi coi anh là bạn nên mới không làm gì cô ta. Nhưng nếu anh đã từ bỏ vậy thì tôi sẽ ra tay".  

Một tia lạnh lùng lóe lên trong mắt Trịnh Đông Dương.  

Anh ta nghĩ, ngay cả cậu Tôn cũng không thể dây vào Vương Hán, nhưng với thế lực của cậu Tôn, cho dù không chơi lại Vương Hán, thì ít nhất cũng có thể trêu tức anh, khiến anh càng khó chịu càng tốt!  

“Cậu Tôn, lẽ ra tôi không nên nói điều này, nhưng chúng ta là anh em bạn bè với nhau, nên tôi bắt buộc phải nói”, Trịnh Đông Dương ra vẻ tốt bụng nhắc nhở: “Thanh niên này tôi cũng không hiểu rõ, nhỡ anh chọc giận anh ta, thì gia đình anh cũng chưa chắc chống đỡ nổi đâu".  

“Anh đang đùa tôi đấy à?”, cậu Tôn cười nhạo: “Cùng lắm là năm ngày, không, ba ngày. Ba ngày nữa là quốc khánh. Trong thời gian nghỉ lễ, tôi đảm bảo sẽ khiến Vệ Uyển Nhi lên giường, lấy được ảnh khỏa thân của cô ta cho anh xem. Hãy nhớ là, ở cái đất Yên Kinh nhỏ bé này, không có phụ nữ nào mà tôi không chơi được. Cái tên cậu ấm mà anh nói kia cũng chỉ là rác rưởi trong mắt tôi thôi. Hừ, thứ cặn bã đến phế vật còn không bằng".  

Trịnh Đông Dương cúi đầu uống rượu, vẻ giễu cợt trong mắt ngày càng hiện rõ...