Phấn đấu gần như cả cuộc đời của mình ở Đỉnh Tân, cuối cùng mới lên được vị trí trưởng phòng kế hoạch, vậy mà chỉ trong một phút ngắn ngủi, tất cả đều mất sạch, không còn gì cả!
“Giờ thoải mái chưa?”, Vương Hán đứng bên xe, lạnh nhạt nói: “Trưởng phòng Ngô, giờ anh chịu xin lỗi Uyển Nhi rồi chứ?”
Ngô Lỗi thấy đầu kêu đùng một tiếng, trong tíc tắc anh ta đã hiểu ra mọi chuyện.
Đều do tên Vương Hán!
Rốt cuộc cậu ta gửi tin nhắn cho ai, gọi điện cho ai? Sao lại có sức mạnh kinh khủng như vậy, là ai đây!
Một phút, chỉ đúng một phút, kinh động tới cả chủ tịch Hồ, dùng quyền hạn của chủ tịch, khiến cho Ngô Lỗi rớt xuống đáy vực chỉ bằng một tin nhắn!
Một tin nhắn, khiến anh ta từ sếp trên đầu Vệ Uyển Nhi, trở thành nhân viên cấp dưới của cô, đổi vị trí cho nhau.
Không thể từ chức, cả đời này không được từ chức, người bị Đỉnh Tân sa thải thì không có công ty nào dám nhận cả. Sự nghiệp rạng rỡ của anh ta, tiêu tùng rồi, hoàn toàn mất hết rồi!
“Xin lỗi, xin lỗi, phải, tôi phải xin lỗi trưởng phòng Vệ”, Ngô Lỗi vừa quỳ vừa bò khỏi xe, chân không đứng vững nổi nữa, cả người anh ta run lên: “Tôi xin lỗi, tôi sai rồi, tôi xin lỗi, xin lỗi…”
Anh ta vừa nói vừa run rẩy khóc nấc lên.
Cần cù hơn 20 năm, không dễ gì mới lên chức trưởng phòng, nói mất là mất, tim anh ta sắp ngừng đập rồi, hơi thở không ổn định, hối hận gần chết.
Vệ Uyển Nhi chắc chắn không có năng lực lớn như vậy, nhà họ Vệ chẳng có quyền đến thế, chính người thanh niên lái xe cho cô ta, không phải là người, mà là ma quỷ!
“Xin lỗi tử tế vào”, Vương Hán lạnh lùng nói: “Sai thì phải nhận, bị đánh phải đứng vững, giờ lập tức đi xin lỗi Uyển Nhi, nhớ rõ, là anh chủ động xin lỗi, không liên quan gì đến tôi, nếu dám nói thừa một câu, cả đời này anh không đứng vững nổi ở Yên Kinh đâu”.
Ngô Lỗi ngồi vào vị trí trưởng phòng kế hoạch, đương nhiên cũng có chút đầu óc, lập tức hiểu ý của Vương Hán.
Cậu ta đang giấu thân phận với Vệ Uyển Nhi, tuyệt đối không được tiết lộ!
“Đúng vậy, tôi muốn tự mình xin lỗi, không liên quan gì đến người khác”, Ngô Lỗi vội vàng lau nước mắt trên mặt, hít sâu vài cái để ổn định cảm xúc, cầu xin: “Tôi sẽ xin lỗi trưởng phòng Vệ, làm ơn gọi điện thoại lần nữa, để tôi tiếp tục làm trưởng phòng kế hoạch được không? Tôi hứa sẽ không bao giờ làm khó trưởng phòng Vệ nữa”.
Đã lúc này rồi vẫn muốn trả treo?
Vương Hán trầm mặc, toàn thân tỏa ra sát khí, như chiếc đao của tử thần, chậm rãi kề lên cổ Ngô Lỗi: “Muốn tôi gọi điện, được thôi, giờ tôi sẽ gọi luôn”.
“Đừng, đừng, xin đừng gọi”, Ngô Lỗi sợ đến mức tè ra quần, toàn thân run rẩy: “Tôi sẽ làm một nhân viên bình thường, tôi vô cùng vừa lòng với công việc này, giờ tôi sẽ lập tức đi xin lỗi ngay”.
Anh ta vừa nói vừa ôm đũng qu@n ướt sũng chạy tới chỗ xe Audi A4 của Vệ Uyển Nhi.
Ông trời ơi, xin ông tha cho con, rốt cuộc con đã đắc tội với người nào đây?
Trong một khoảnh khắc, anh ta thật sự cảm nhận rằng, nếu để người thanh niên kia gọi điện, có khi mình sẽ mất mạng!
Vệ Uyển Nhi ngồi trong xe, nhíu mày.
Cô đã chứng kiến cả quá trình Vương Hán và Ngô Lỗi nói chuyện, thấy cả lúc anh gửi tin nhắn, gọi điện. Nhưng cô không ngờ, Ngô Lỗi lại thay đổi lớn đến vậy, bộ dạng như gặp quỷ, bước chân liêu xiêu không vững, rõ ràng vừa bị dọa mất mật.
“Trưởng phòng Vệ”, Ngô Lỗi bước tới xe, vừa vặn nặn ra nụ cười trên mặt, gõ vào kính xe, vẻ mặt nịnh nọt: “Trưởng phòng Vệ bớt giận, việc đơn hàng kia là lỗi của tôi, mong trưởng phòng Vệ tha thứ cho tôi”.