*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Vệ Trạch Đông và Lâm Dung lập tức đứng lên, đi nhanh tới đón tiếp, gương mặt tươi cười nói: "Chào chủ tịch Chu, vị này là cậu Chu đúng không? Quả nhiên là hổ phụ sinh hổ tử, cậu Chu quả thật là nhân tài kiệt xuất!"
"Chú Vệ, dì Lâm", cậu Chu rất lịch sự bắt tay vợ chồng Vệ Thị, cười nói: "Đừng gọi cháu là cậu Chu, tên cháu là Chu Duệ".
Vệ Trạch Đông vội vàng khen ngợi: "Tên hay, nhuệ khí nội liễm, vận sức chờ phát động, không hổ là thiếu niên tuấn kiệt, nào, ngồi đi, mọi người ngồi xuống nói chuyện".
Bốn người vừa nói chuyện vừa ngồi xuống bàn ăn dựa theo vị trí chủ và khách.
"Uyển Nhi vẫn chưa tới sao?", Chu Cửu An nhíu mày, nói thẳng vào vấn đề: "Chủ tịch Vệ, tôi nghe nói quan hệ giữa ông và con gái Uyển Nhi không được tốt, gia đình hòa thuận vạn điều thông, phương diện chung sống cùng con cái này ông phải học tập tôi rồi, ngay đến việc gia đình còn không chăm lo tốt được thì sự nghiệp chắc chắn sẽ bị ảnh hưởng".
Vệ Trạch Đông lập tức toát mồ hôi hột, vội vàng gật đầu: "Chủ tịch Chu nói phải, nói phải".
Đồng thời trong lòng cũng âm thầm hạ quyết tâm.
Sau này sẽ đối xử với Vệ Uyển Nhi tốt hơn chút, không thể tùy tiện như trước đây nữa. Chu Duệ quả nhiên là đã thích Uyển Nhi nên bắt đầu muốn làm chỗ dựa nâng đỡ cho Uyển Nhi đây!
"Nếu Uyển Nhi chưa đến thì bữa cơm này chúng ta cũng không cần ăn nữa", Chu Cửu An lắc đầu nói tiếp: "Về chuyện hợp đồng thì sau này hãy tính tiếp".
Nói xong định rời đi.
"Chủ tịch Chu, đừng mà", Vệ Trạch Đông hoảng hốt.
Đợi lâu như vậy cũng là vì chuyện hợp tác với tập đoàn Liên Sang, đúng là sợ cái gì thì đến cái đấy, Uyển Nhi không tới tham dự buổi tiệc thì hợp đồng quả nhiên không thể tiếp tục đàm phán nữa. Con gái à, rốt cuộc con đang ở đâu, cầu xin con mau xuất hiện đi, bố cầu xin con đấy!
Một mặt khác.
Vệ Uyển Nhi từ công ty về đón Vương Hán, đang trên đường đến.
"Lát nữa tới khách sạn thì thể hiện thân thiết một chút", Vệ Uyển Nhi vừa lái xe vừa dặn dò Vương Hán: "Chủ tịch Vệ lại muốn bán tôi cho cái tay họ Chu của tập đoàn Liên Sang, anh biểu hiện cho tốt, để bọn họ từ bỏ ý định này đi".
Vương Hán vô cùng phối hợp gật đầu: "Trưởng phòng Vệ cứ việc yên tâm, chuyện diễn kịch này là sở trường của tôi".
"Đừng gọi trưởng phòng Vệ, gọi Uyển Nhi, tuyệt đối đừng mắc sai lầm", Vệ Uyển Nhi lại dặn dò thêm một câu nữa, trong lòng âm thầm chờ đợi.
Hừ, chủ tịch Vệ, bố muốn bán con đi đúng không, không có cửa đó đâu, con đưa cả Vương Hán cùng tới, đến lúc đó xem bố làm thế nào!
Chiếc Audi A4 màu đỏ chạy như bay trên đường, tới khách sạn Danh Đô, hai người đi thang máy lên tầng thượng.
Tại phòng tiệc trên tầng thượng, Chu Cửu An đã rời khỏi bàn tiệc, chuẩn bị dắt theo Chu Duệ rời đi.
Vệ Trạch Đông và Lâm Dung cũng đứng lên, sắc mặt vô cùng bối rối, không ngừng xin lỗi: "Thật sự ngại quá, lần sau tôi làm chủ, nhất định bắt Uyển Nhi tham dự..."
Chu Cửu An căn bản không để ý đến bọn họ.
Cậu Vương bảo tôi điều hòa quan hệ của bố con ông, thuận tiện thiết lập quan hệ hợp tác, hiện tại con gái ông căn bản không tới, tôi để ý đến ông mới lạ!
Đúng lúc này...
Vệ Uyển Nhi khoác tay Vương Hán chậm rãi đi vào trong phòng tiệc, vẻ mặt tươi cười, thân thiết gọi: "Bố, mẹ".
Con gái đến rồi!
Vệ Trạch Đông cảm động đến mức sắp khóc, vẫn là con gái tốt, biết nặng nhẹ, mặc dù đã tắt điện thoại nhưng cuối cùng cũng vẫn đến.
Thế nhưng, nhìn thấy Vương Hán bên cạnh Vệ Uyển Nhi thì sự vui mừng trên gương mặt của Vệ Trạch Đông từ từ biến mất, trông còn khó coi hơn ăn phải ruồi chết.
Xong đời rồi!
Cậu Chu thích Uyển Nhi, Uyển Nhi lại dắt theo cả tên vô dụng Vương Hán này tới, bữa cơm này chi bằng đừng ăn còn tốt hơn, chết người không!
Phản ứng của Chu Cửu An và Chu Duệ hoàn toàn không giống với Vệ Trạch Đông.
Nhìn thấy Vương Hán, bọn họ lập tức dừng chân lại, trong lòng phát run.
Trời ơi, cậu Vương đến rồi!