Hợp Đồng Ly Hôn Trước Khi Tôi Mất Trí Nhớ

Chương 69: Chương 69





Lộ Viễn Bạch:???Đạo diễn vừa dứt lời, quả nhiên có không ít ánh mắt bắt đầu hướng về phía Lộ Viễn Bạch, mọi người đều rất chờ mong vào màn trình diễn của cậu.Kỹ thuật diễn của Lộ Viễn Bạch lúc trước bọn họ cũng từng được thưởng thức qua, quả thực là không còn gì để bàn cãi.

Cái cảnh học sinh bị bắt nạt kia đã khiến rất nhiều người vô cùng tức giận và phẫn nộ.Bởi vì là đây lần đầu tiên đoàn làm phim khởi quay sau sự cố vừa rồi nên không chỉ có những diễn viên có cảnh cảnh hôm nay mà còn có rất nhiều diễn viên khác đều đến góp mặt.Sau khi nghe thấy đạo diễn muốn cho Lộ Viễn Bạch thể hiện, không ít người đều nhón chân mong chờ nó, vì đây chính là một cơ hội tuyệt vời để học tập kỹ năng diễn xuất.Đạo diễn tức giận hét lớn với Thẩm Ngọc Trì xong thì xoay người nhìn về phía Lộ Viễn Bạch nói: “Cậu là người đã kết hôn rồi nên hãy giúp tên nhóc hiểu được yêu đương là gì nhé.”“……” Trong lòng Lộ Viễn Bạch lúc này chỉ có một cục diện đáng buồn.Ông cũng không nói qua sẽ có chuyện này……Nhưng chỉ là diễn một cảnh thôi, cũng không có gì.Sau đó nhìn sang nhân viên công tác bên cạnh, lịch sự nói: “Xin lỗi, làm ơn cho tôi xem kịch bản một chút.”Lộ Viễn Bạch đến đoàn phim sau thì không có thói quen xem kịch bản cho nên thường không mang theo kịch bản bên người.Hiện tại muốn diễn mẫu thì trước tiên phải xem kịch bản mới được, nhưng Lộ Viễn Bạch vừa liếc mắt nhìn một cái thì khuôn mặt thanh lãnh trong nháy mắt có một tia chết lặng.Những dòng thổ lộ của nhân vật chính buồn nôn đến không ngờ.Sau đó cậu hướng ánh mắt về phía đạo diễn, đạo diễn Trương cũng thấy Lộ Viễn Bạch đang nhìn ông thì hỏi: “Có chuyện gì sao?”Lộ Viễn Bạch thu hồi ánh mắt, không nói gì cả.Nhưng dường như đạo diễn cũng đã nhìn ra suy nghĩ trong lòng Lộ Viễn Bạch, ông ta bước lên, vô vỗ vào lưng Lộ Viễn Bạch vài cái, giọng điệu an ủi: “Này nhóc con, ánh mắt của cậu có ý gì thế? Những cái này đều là nghệ thuật đấy, mà nghệ thuật thì luôn đa dạng và sáng tạo mà.

Cậu hiểu chứ ?”Lộ Viễn Bạch: “……”Đạo diễn tiếp tục dông dài: “Thực ra trong cuốn kịch bản này có không ít câu buồn nôn như thế này đâu.”Lộ Viễn Bạch hơi xoay người, không thèm để tâm đến mấy lời dài dòng của đạo diễn, cúi đầu tập trung nghiền ngẫm lời thoại.“……” Đây cũng là lý do khiến đạo diễn không mời Lộ Viễn Bạch diễn vai chính cho bộ phim này.

Bởi vì Lộ Viễn Bạch không có sở thích với những kiểu lời thoại như thế này.Tuy rằng nếu cậu diễn thì có thể sẽ diễn tốt, nhưng mà sẽ không đến mức tốt nhất của cậu.Thấy Lộ Viễn Bạch bắt đầu chuẩn bị, đạo diễn xoay người lại hỏi: “Chốc nữa có ai có thể đối diễn với Lộ tiền bối được không?”Thẩm Ngọc Trì nghe xong thì vội vàng giơ lên tay: “Tôi! Tôi có thể!”Đạo diễn vặn cuốn kịch bản trong tay lại thành hình ống, bước lên gõ nhẹ lên đầu Thẩm Ngọc Trì một cái: “Cậu thì có thể cái gì mà có thể, chút nữa ngoan ngoãn đứng bên cạnh tôi mà nhìn! Vừa rồi lúc diễn cũng không thấy cậu hăng say được như thế này.


Sao lúc đầu lại không đến thử vai nữ chính luôn, nếu thế thì có lẽ sẽ hợp hơn đấy!”Thẩm Ngọc Trì xoa xoa đầu, sắc mặt đỏ bừng, nhưng cũng không nói gì nữa, chỉ là nội tâm khó tránh khỏi có chút hụt hẫng.Trong đám người ồn ào có một tiếng phát ra: “Nếu không thì mời tổng giám đốc Tổng giám đốc Đoàn lại đây đối diễn với anh Viễn Bạch đi.”Lời này vừa nói ra, quả nhiên không ít người cũng gật đầu đồng tình: “Như vậy cũng được đấy.”Lông mày Lộ Viễn Bạch dựng lên.“Nhưng mà tổng giám đốc Đoàn đâu rồi?”Lúc này người đàn ông lúc nãy còn đứng cách Lộ Viễn Bạch không xa bây giờ đã không thấy bóng dáng đâu mất, trong lúc nhất thời không ít người quay đầu nhìn bốn phía xung quanh.Thấy Đoàn Dự không có ở đây, Lộ Viễn Bạch còn nhẹ nhàng thở phào một hơi.Ngay sau đó có người nhìn thấy trên bãi biển ngoài kia có bóng dáng của anh.“Tổng giám đốc Đoàn đang đi nhặt vỏ sò cho anh Viễn ở ngoài kia kìa.”Vừa rồi nhân viên công tác nói chuyện phiếm với Lộ Viễn Bạch thấy mọi người đều đang muốn tìm tổng giám đốc Đoàn thì lên tiếng nói.Vừa rồi sau khi Đoàn Dự nghe được Lộ Viễn Bạch nói rằng vỏ sò ở đây không tồi thì ánh mắt của anh lúc nào cũng nhìn về phía bờ biển, chờ đến khi nhóm người Thẩm Ngọc Trì bắt đầu vào quay phim âm thầm rời đi ra bãi biển.Chỉ thấy bóng dáng cao lớn kia lúc thì khom lưng cúi xuống, sau đó trong tay cầm lấy thứ gì đứng lên.“Vừa rồi anh Viễn Bạch là vỏ sò ở bãi biển này không tồi nên tổng giám đốc Đoàn đã đi qua đó nhặt.”Lời này vừa nói ra đã khiến tất cả mọi người đều quay đầu nhìn ra bãi biển phía xa, quả nhiên thấy một người đàn ông đang khom lưng, chăm chú nhặt cái gì đó.“Tổng giám đốc Đoàn thật sự là đi nhặt vỏ sò cho anh Viễn Bạch sao?!”“Anh Viễn Bạch, tình cảm của anh và Tổng giám đốc Đoàn thật sự quá ngọt ngào rồi!”Trong lúc nhất thời, mọi người đều rất kinh ngạc.

Tuy rằng bọn họ đều biết tình cảm giữa Lộ Viễn Bạch và tổng giám đốc Đoàn rất tốt đẹp nhưng cũng không ngờ rằng với thân phận và địa vị như Đoàn Dự đây mà sẽ đi cúi mình tìm từng chiếc vỏ sò để nhặt về cho Lộ Viễn Bạch.Trái tim của Lộ Viễn Bạch bất chợt đập loạn nhịp, hiển nhiên là cậu cũng không nghĩ rằng Đoàn Dự sẽ có làm những chuyện này vì cậu.Sau đó có người nào đó hỏi: “Vậy bây giờ chúng ta ra ngoài gọi tổng giám đốc Đoàn quay lại nhỉ?”“Không cần đâu.”Giọng nói lạnh nhạt vang lên, Lộ Viễn Bạch nói tiếp: “Chọn lấy một diễn viên bất kỳ ra đối diễn với tôi đi, để người đó còn có thể học tập được chút gì đó.” Lời này của cậu rất có lý, nếu để cho một diễn viên đối diễn với Lộ Viễn Bạch thì chắc chắn sẽ được cậu chỉ dạy cho phần nào về kĩ thuật diễn xuất.Trong lúc nhất thời cũng không có ai hoài nghi về ý nghĩa trong lời nói của Lộ Viễn Bạch.“Vậy để Trần Khuynh lên đi.”Trần Khuynh chính là nữ diễn viên lúc này diễn chung với Thẩm Ngọc Trì diễn.Trần Khuynh vừa nghe được mình có cơ hội đối diễn với Lộ Viễn Bạch thì rất vui mừng nhưng cũng hơi lo lắng.

Lần trước chụp hình cô đã được thực giáo kỹ thuật diễn của mỗi người rồi, cô cảm thấy rằng kỹ thuật diễn của Thẩm Ngọc Trì đã rất tốt rồi, nhưng khi đem so sánh với Lộ Viễn Bạch thì quả thực là quá khập khiễng.Cô đứng lên, bàn tay cầm lấy kịch bản căng thẳng nên nắm chặt lại, đi đến bên người Lộ Viễn Bạch.Lộ Viễn Bạch rũ mắt nhìn cô, khuôn mặt thanh lãnh không có bất kỳ cảm xúc nào, giọng điệu nhàn nhạt nói: “Thả lỏng đi.”Trần Khuynh thật sự là khóc không ra nước mắt mà.

Cô cũng rất muốn thả lỏng lắm, nhưng nhìn người trước mặt lại không khống chế được mà càng căng thẳng hơn.Lần trước căn bản cô không nghĩ tới mình lại có thể thử vai thành công, bởi vì bộ phim này có đạo diễn và ê kíp chế tác đều là những người đứng đầu trong giới giải trí.Khoảnh khắc nghe được thông báo mình đã thử vai thành công Trần Khuynh thấy đây quả thực chính là một miếng bánh từ trên trời rơi vào người cô.Nhưng đây cũng là lần đầu tiên cô thấy yêu cầu của một đoàn phim lớn lại khó khăn đến như vậy, thực sự rất khắt khe, chỉ bởi vì một cảnh diễn cũng sẽ có thể bỏ ra rất nhiều công sức và thời gian.Đạo diễn nhìn về phía Lộ Viễn Bạch: “Có thể bắt đầu được rồi chứ?”Lộ Viễn Bạch cho đạo diễn một ánh mắt, ý tứ bảo lập tức có thể.Đạo diễn thấy xong thì hướng về nữ diễn viên nói: “Trần Khuynh, cô hãy diễn cảnh của mình trước đi.”Trần Khuynh vội vàng gật đầu, nhưng nội tâm vẫn không chịu khống chế được mà khẩn trương.“Nhìn tôi đi.”Phía trên đầu truyền đến giọng nói lạnh nhạt của Lộ Viễn Bạch, Trần Khuynh nghe theo âm thanh kia mà ngẩng đầu lên, ánh mắt va vào một đôi mắt thâm tình trìu mến.Đôi mắt này cực kỳ có sức hấp dẫn, sau khi Trần Khuynh nhìn vào đôi mắt này thì không rời nổi mắt.Trong đôi mắt hoa đào của Lộ Viễn Bạch tràn đầy tình cảm yêu thương mãnh liệt như sóng ngầm.Sau khi hai diễn viên vào trạng thái, các nhân viên xung quanh lập tức im bặt.Trong lúc nhất thời, tất cả mọi người đều nhìn chằm chằm vào hai người trước mặt.Khoảng cách giữa Lộ Viễn Bạch và Trần Khuynh thật sự rất gần.“Tôi có thể nắm tay cậu được không?”Giọng nói ngây thơ tươi trẻ của Lộ Viễn Bạch vang lên, ngữ khí có chút ngập ngừng dò hỏi.Đây là cảm xúc chân thành của một thiếu niên khi đối mặt với người mình thích.


Cẩn thận từng chút một trong mỗi hành vi, sợ rằng mình sẽ vượt khỏi giới hạn của hai người nhưng lại không cam lòng tiếp tục duy trì quan hệ như hiện tại.Nhưng không đợi Trần Khuynh trả lời, Lộ Viễn Bạch đã rụt rè vươn bàn tay ra, dường như đang mời cô.Trần Khuynh vẫn còn duy trì lý trí, đọc lên lời thoại, đồng thời diễn vẻ mặt ngạc nhiên ngoài ý muốn của nữ chính lúc ấy.“Tại sao chứ?”Lời này vừa nói ra thì khuôn mặt của thiếu niên đối diện hơi đỏ lên, chỉ thấy thiếu niên nhấp môi không dám nhìn thẳng vào cô gái mình thích.

Chàng trai trầm mặc vài giây giống như đang cố gắng lấy dũng khí, mặt mũi đỏ bừng ngẩng đầu nhìn nữ sinh mà mình ngày đêm nhớ mong, đôi mắt mang theo sự ngây ngô yêu thích cùng lòng kiên định, nhưng vì đang đối mặt với người mình thích nên vẫn không tránh được mà căng thẳng nói lắp: “Bởi vì…… Bởi vì tôi thích cậu!”Nhưng mà không đợi Lộ Viễn Bạch nói hết những lời thổ lộ thì đã thấy Trần Khuynh đỏ mặt cúi đầu trước rồi.Đạo diễn Trương nhìn Trần Khuynh đang cúi đầu, nháy mắt có một loại cảm giác không ổn chút nào.Quả nhiên ngay sau đó liền nghe thấy giọng nói của Trần Khuynh có chút run rẩy: “Đạo diễn, tôi không làm được.

Ánh mắt của anh Viễn nhìn tôi khiến tôi cảm thấy mình chết chắc rồi!”Được ánh mắt ngây ngô đầy tình yêu của Lộ Viễn Bạch nhìn khiến bất cứ ai cũng sẽ không tự giác mạc đỏ mặt, như thể đang nhìn vào mối tình đầu của mình.Trần Khuynh cũng biết đây là diễn xuất, nhưng cũng không ngăn được trái tim vẫn đang đập loạn nhịp: “Anh Viễn quá đẹp trai.”Đạo diễn Trương: “……”Trần Khuynh mất kiểm soát mà đỏ mặt một lúc, sau đó chân thành xin lỗi Lộ Viễn Bạch: “Anh Viễn, tôi rất xin lỗi, là do tôi diễn không tốt, thực sự xin lỗi anh.”Lộ Viễn Bạch nhìn cô: “Không có gì.”Vẻ mặt của đạo diễn Trương giống như đang hận sắt không thành thép: “Trần Khuynh, cô nhìn tên nhóc này thì có cái gì mà thẹn thùng chứ, cứ tiếp tục diễn không phải là được rồi hay sao!”Lúc vừa mới bắt đầu, Lộ Viễn Bạch đã mang theo Trần Khuynh tiến vào trạng thái rất tốt, hai người phối hợp rất ăn ý, nhưng đến phần mấu chốt phía sau khi Lộ Viễn Bạch thổ lộ thì trạng thái của Trần Khuynh lại bắt đầu đóng băng.Trần Khuynh: “Đạo diễn, tôi không làm được mà!”Trương đạo: “Có cái gì mà không được chứ!”Trần Khuynh đỏ mặt: “Anh Viễn ca không phải người đàn ông mà tôi có thể kháng cự lại được!”Lời này vừa nói ra đã có không ít nhân viên công tác đều bị Trần Khuynh chọc cười.Trần Khuynh ở đoàn phim vẫn luôn là là một cô gái yên lặng ngoan ngoãn, ngày thường rất ít khi nói chuyện, không nghĩ tới ăn nói cũng hài hước như vậy.Đạo diễn Trương trong lúc nhất thời cũng bị cô ấy chọc cười: “Có cái gì mà không kháng cự nổi hả.


Bảo cô làm thì làm đi, thằng nhóc này cũng có phải là đồ cổ dễ vỡ đâu, cô hoảng như thế làm gì!”Nội tâm Trần Khuynh vô cùng căng thẳng, sao có thể không hoảng hốt được chứ.Chỉ bằng một ánh mắt của Lộ Viễn Bạch đã khiến trái tim cô ấy đập thình thịch rồi.

Nhưng khi nghĩ đến đây chính là một người đàn ông đã kết hôn thì trong lúc nhất thời cảm giác tội lỗi ngập tràn lên trong lòng.Trần Khuynh khóc không ra nước mắt: “Tôi sợ là dùng hết phúc của cả đời cũng không chịu nổi mất.”Lời này vừa nói ra, ngay cả Lộ Viễn Bạch lạnh nhạt đứng một bên cùng cong cong khóe miệng, cậu cũng bị lời Trần Khuynh nói làm cho bật cười.“Anh Viễn Bạch không phải là người đàn ông tôi có thể chiếm tiện nghi như thế này được.”Trần Khuynh nhìn Lộ Viễn Bạch liền cảm thấy người đàn ông này không phải kiểu quý giá bình thường.Cơn tức giận trong lòng của Đạo diễn Trương chỉ bằng mấy câu nói của Trần Khuynh đã làm tan biến hết: “Bây giờ thoải mái cho cô chiếm tiện nghi đấy, vậy thì không phải là cô được lời rồi à?”Trần Khuynh vẫn ngoan cố lắc đầu: “Không được, lương tâm của tôi sẽ áy náy.”Lộ Viễn Bạch rũ mắt nhìn nàng: “Áy náy cái gì?”Trần Khuynh: “Anh quá quý giá.”Lộ Viễn Bạch: “……”Huống hồ Đoàn Dự còn đang đi nhặt vỏ sò ở cách đó không xa, sao cô có thể không thấy lương tâm cắn rứt được chứ?Đạo diễn Trương thở dài: “Thôi được rồi, không giỡn nữa, bây giờ làm lại một lần nào.”“Trần Khuynh, lần này cô phải tận lực duy trì trạng thái diễn đấy, Thẩm Ngọc Trì cũng xem kĩ vào.”Vừa rồi Lộ Viễn Bạch chỉ diễn một nửa, phân đoạn thổ lộ diễn vẫn chưa hoàn thành.Trần Khuynh hít sâu một hơi: “Vâng ạ, tôi biết rồi.”Sau đó cô ngẩng đầu lên, liếc mắt nhìn Lộ Viễn Bạch một cái: “Anh Viễn, lát nữa khi mà anh nhìn tôi có thể thu bớt ánh mắt được không?”Lộ Viễn Bạch nhìn cô vẻ khó hiểu.Trần Khuynh nhìn cậu nói: “Tôi sợ là mình sẽ không phân biệt rõ được đâu là diễn đâu là hiện thực.”Ngay sau đó, lần thứ hai Lộ Viễn Bạch bắt đầu.Đoàn Dự ở bờ biển nhặt được không ít vỏ sò.

Những chiếc vỏ sò này đều giống như lời Lộ Viễn Bạch nói, chúng quả thực không tồi, toàn thân màu tuyết trắng dường như không có bất kỳ khuyết điểm nào cả.Huống chi Lộ Viễn Bạch còn rất thích nữa.Trong tay Đoàn Dự nắm khá nhiều vỏ sò, ít nhất cũng phải hơn hai mươi cái, lớn bé đều có đủ.Bởi vì nhặt vỏ sò nên quần áo trên người Đoàn Dự cũng có bị nước biển làm cho ướt nhẹp.Nhưng người đàn ông này cũng không chút để tâm đến nó.Lúc quay về, có một nhân viên nhiệt tình của đoàn phim đã còn cố ý cầm một cái rổ nhỏ đưa cho Đoàn Dự để anh đựng vỏ sò vào đó.Người đàn ông cao lớn lại cầm trong tay một chiếc rổ nhỏ nhỏ xinh xinh, hai thứ phối hợp với nhau có chút lạ lùng.Lâm Mục đang ở một bên xem Lộ Viễn Bạch đối diễn, thấy Đoàn Dự trở về thì bước lại gần nói: “Tổng giám đốc Đoàn anh đã quay lại rồi.”Đoàn Dự gật gật đầu, sau đó ánh mắt lạnh nhạt bắt đầu tìm kiếm bóng dáng Lộ Viễn Bạch.Lâm Mục hiểu ý chỉ vào người đang ở cách đó không xa: “Anh Viễn bây giờ đang ở đằng kia làm mẫu một đoạn diễn xuất cho mọi người.

Vừa rồi có mấy diễn viên diễn một cảnh rất nhiều lần mà mãi không thể đạt nên đạo diễn đã nhờ anh Viễn đi làm mẫu một chút.”Sau đó còn không quên tán thưởng vị sếp Lộ Viễn Bạch của mình: “Kỹ thuật diễn của anh Viễn là tốt nhất ở đoàn phim.”Đoàn Dự nghe xong thì nhìn theo hướng Lâm Mục chỉ, quả nhiên thấy Lộ Viễn Bạch đang đối diễn cùng một nữ diễn viên.Sau đó cất bước đi qua đó.“Bởi vì…… Tôi thích cậu.”Nhìn Lộ Viễn Bạch mặt đỏ tai hồng nói ra lời thổ lộ, Đoàn Dự lập tức đen mặt, bàn tay đang cầm rổ đựng vỏ sò nắm lại thật chặt.Chỉ thấy lúc này đôi mắt hoa đào của Lộ Viễn Bạch đầy thâm tình và chân thành nhìn cô diễn viên trước mặt, trong miệng nói những lời tình tứ làm người ta mặt đỏ tim đập loạn.“Lần đầu tiên nhìn thấy cậu, tôi đã không thể rời mắt khỏi cậu được rồi, tôi thật sự……”Mọi chuyện đều cực kỳ thuận lợi, nhưng khi Lộ Viễn Bạch bắt đầu thổ lộ tới đây thì Trần Khuynh không chống đỡ được nữa.Đôi mắt của Lộ Viễn Bạch khiến ai nhìn thấy cũng sẽ rung động.

Dẫu biết rằng đây chỉ là diễn xuất nhưng lại khiến người ta thấy đó chính là thật.Cuối cùng Trần Khuynh hướng ánh mắt cầu xin về phía đạo diễn: “Đạo diễn à, tôi thực sự không được, tôi sợ nếu mà diễn tiếp thì nhất định tôi sẽ nhanh chóng đồng ý lời tỏ tình của anh Viễn mất.”Phân cảnh này kết thúc khi nữ chính nghe được lời thổ lộ của nam chính thì từ chối.Đạo diễn Trương cũng biết Trần Khuynh đã rất cố gắng rồi, nhưng vẫn là hận sắt không thành thép mắng cô một tiếng: “Đúng là không có tiền đồ!”Trần Khuynh không phục: “Đạo diễn, đây quả thực là phúc mà người bình thường như chúng ta không chống cự được đâu!”Đạo diễn: “Có cái gì mà không chống cự được!”Trần Khuynh nhìn người đang đứng cách đó không xa: “Niềm hạnh phúc của tổng giám đốc Đoàn thì người bình thường như chúng ta không xứng để hưởng đâu.”Đạo diễn Trương: “……”Lộ Viễn Bạch: “……”Nhìn thời gian hiện tại thì thấy cũng đã bỏ lỡ cơ hội tốt nhất để quay, ánh sáng tinh khôi của ngày hè cũng đã biến mất rồi.Bây giờ đạo diễn Trương vừa bực mình vừa khó chịu, nhưng mà dù sao thì hiện tại cũng không quay được nữa nên tức giận cũng vô dụng.Ông quay đầu, muốn tìm một diễn viên tiếp có thể đối diễn cùng Lộ Viễn Bạch.


Mặc dù chưa bắt đầu cảnh quay được ngay nhưng vẫn phải để cho Lộ Viễn Bạch làm mẫu diễn xuất cho xong để mọi người có cơ hội học tập, nếu không thì không biết Thẩm Ngọc Trì sẽ NG biết bài nhiêu lần nữa.“Có ai xung phong đối diễn với Lộ Viễn Bạch không?”Lúc đầu nghĩ đến việc được cùng Lộ Viễn Bạch đối diễn là một cơ hội tốt nên ai cũng muốn tranh giành, nhưng hiện tại lại không ai dám lên tiếng.Đạo diễn Trương nghi ngờ hỏi: “Không có ai sao?”Vừa rồi không phải còn có mấy người tranh nhau à?Ngay sau đó phó đạo diễn tiến lên, nói nhỏ bên tai đạo diễn Trương: “Tổng giám đốc Đoàn đã quay lại rồi.”Lời này vừa nói ra, đạo diễn liền nhìn khắp bốn phía, quả nhiên thấy người đàn ông cao lớn mặt mũi tối sầm đang đứng cách đó không xa, trong tay xách theo một chiếc rổ nhỏ.Trong lúc nhất thời cũng tự hỏi không biết Đoàn Dự đã quay trở về từ khi nào.Nhưng hiện tại thấy sắc mặt của Đoàn Dự không đẹp tốt gì, có lẽ là vừa rồi đã xem được cảnh Lộ Viễn Bạch diễn phân đoạn thổ lộ kia.Đạo diễn Trương đạo có thể nhìn ra được Đoàn Dự là một người có dục vọng chiếm hữu cực kỳ cao, cho dù là Lộ Viễn Bạch chỉ diễn vai một nhân vật thổ lộ tình cảm thì chắc chắn Đoàn Dự cũng sẽ cảm thấy rất khó chịu.Thảo nào lúc nãy không có ai tiến lên để đối diễn với Lộ Viễn Bạch, bởi vì không phải không muốn lên mà là không dám lên.Sau đó nhóm người lúc nãy reo hò bảo Đoàn Dự diễn chung với Lộ Viễn Bạch bây giờ thấy anh đã trở lại thì vội nói: “Tổng giám đốc Đoàn đã trở lại rồi thế thì hay là để anh Viễn Bạch ca và tổng giám đốc Đoàn cùng nhau diễn đi.

Hai người họ đã kết hôn nhiều năm như vậy rồi, chắc có lẽ anh ấy sẽ chống đỡ được mị lực của anh Viễn Bạch đấy.”Lời này vừa nói ra đã khiến không ít người cười theo.Lộ Viễn Bạch nghe được người đó nói xong thì quay đầu nhìn lại, quả nhiên nhìn thấy Đoàn Dự lúc nãy còn đang ở ngoài bãi biển nhặt vỏ sò bây giờ đang đứng cách đó không xa, khuôn mặt lạnh nhạt nhìn chăm chú vào cậu.Đạo diễn: “Có lý đấy, vậy tổng giám đốc Đoàn có thể đồng ý giúp được không?”Dù sao hiện tại cũng không có ai dám tiến lên, Đoàn Dự lên diễn cũng không có vấn đề gì.Đoàn Dự đứng ở một bên, thờ ơ nói: “Sao cũng được.”Tuy rằng ngoài miệng tỏ vẻ không mấy quan tâm, nhưng động tác của Đoàn Dự lại rất là nhanh chóng đưa rổ nhỏ đựng vỏ sò trong tay cho Lâm Mục.Đạo diễn thấy Đoàn Dự không từ chối thì tiến lên nói một chút phần vai của anh: “Tổng giám đốc Đoàn, nhân vật của anh chỉ cần đứng nghe Viễn Bạch thổ lộ tình cảm sau đó từ chối là được.”Đoàn Dự nghe xong thì không nói gì, cất bước đi đến bên người Lộ Viễn Bạch.Đôi mắt sắc bén nhìn chằm chằm vào Lộ Viễn Bạch.Bởi vì mới vừa rồi Trần Khuynh thấp hơn Lộ Viễn Bạch cho nên lúc nãy cậu cúi đầu.

Nhưng bây giờ đối phương đã đổi người, Đoàn Dự còn cao hơn cả Lộ Viễn Bạch đến tám centimet, Lộ Viễn Bạch phải hơi hơi ngửa đầu mới nhìn anh được.Đạo diễn thấy hai người đã đứng chung một chỗ rồi thì hô: “Chuẩn bị xong rồi thì bắt đầu đi!”Lộ Viễn Bạch nhìn Đoàn Dự, nội tâm mất một lúc lâu cũng không thể diễn xuất bình thản như lúc nãy được.

Nhưng thân là một diễn viên có năng lực nghiệp vụ vô cùng tốt, Lộ Viễn Bạch rất nhanh đã lấy lại trạng thái để thể hiện vai diễn của mình.“Tôi có thể nắm tay cậu được không?”Đạo diễn và những người khác đều nghĩ rằng chỉ cần đổi thành Đoàn Dự tiến lên đối diễn thì nhất định sẽ hoàn thành tốt hơn một chút, bởi vì dù sao thì hai người cũng đã kết hôn nhiều năm như vậy, những cảm giác rung động hay mới mẻ kính cũng đều đã qua rồi.Sẽ không giống với một cô gái nhỏ như Trần Khuynh, mới chỉ nhìn Lộ Viễn Bạch một chút mà đã mặt đỏ chân run, tim đập thình thịch, không khống chế được chính mình.Ai ngờ Lộ Viễn Bạch vừa nói ra câu thoại đầu tiên rồi đưa tay ra thì Đoàn Dự vẻ mặt lạnh nhạt vậy mà lại vươn tay ra đặt lên tay cậu.Đạo diễn Trương: “……”Hoá ra ngay cả Đoàn Dự cũng không chống cự được……Lộ Viễn Bạch tất nhiên cũng kinh ngạc đến cứng đờ người, không nghĩ tới Đoàn Dự sẽ làm ra hành động như vậy.Trong lúc nhất thời đờ người nhưng cuối cùng cậu lại phá vỡ bầu không khí này trước: “Không phải diễn như vậy đâu!”Không cần đạo diễn hô dừng lại thì Lộ Viễn Bạch đã mở miệng trước rồi.Đoàn Dự rũ mắt nhìn người trước mặt: “Vậy phải diễn như thế nào đây?”Lộ Viễn Bạch làm việc cực kỳ nghiêm túc, trong lúc nhất thời giọng nói cũng tràn đầy sự nghiêm khắc: “Anh không được đặt tay lên, sau đó em còn phải thổ lộ nữa.”Trong giọng nói còn mang theo sự hờn trách nhè nhẹ.Nghe được giọng điệu của Lộ Viễn Bạch khi nói chuyện với Đoàn Dự khiến không ít người đều hít mạnh một hơi.Hiển nhiên không nghĩ tới có người sẽ dám nói chuyện như vậy với tổng giám đốc Đoàn.Dù sao thì anh cũng là một người đứng đầu của một công ty lớn như vậy, thân phận địa vị đều không thể bàn cãi nhưng bây giờ lại bị người yêu của mình trách mắng trước mặt mọi người thì cũng thật mất mặt.Vừa rồi Đoàn Dự thấy Lộ Viễn Bạch cùng người khác diễn cảm tình diễn thì mặt mũi tối sầm lại làm những người nhìn thấy đều hơi sợ hại nuốt nước miếng.Hiện tại rất nhiều người đều sợ Đoàn Dự sẽ tức giận rồi trách mắng hay cãi nhau với Lộ Viễn Bạch ở đây.Nhưng mà ngay sau đó liền xảy ra một màn làm không ít người mở rộng tầm mắt.Chỉ thấy người đàn ông cao lớn cúi đầu nhìn Lộ Viễn Bạch trầm ngâm trong chốc lát rồi đáp: “Anh nhớ rồi.” Trên khuôn mặt tuấn dật của người đàn ông không có một tia tức giận hay khó chịu nào, ngược lại sau khi nghe được Lộ Viễn Bạch nói là chốc nữa cậu sẽ thổ lộ thì lại có vẻ hơi chờ mong.Đoàn Dự nhìn về phía đạo diễn nói: “Có thể làm lại một lần nữa được không?”Đạo diễn nuốt nước miếng xuống: “Đương nhiên…… Đương nhiên là có thể.”Ngay sau đó hai người liền bắt đầu lại một lần nữa.Chỉ là lúc này đây Lộ Viễn Bạch diễn đến phần thổ lộ thì không tự chủ được mà liếm môi dưới, trong lòng cảm thấy hơi căng thẳng:“Lần đầu tiên nhìn thấy cậu, tôi đã không thể rời mắt khỏi cậu được rồi, tôi thật sự……”Gò má của Lộ Viễn Bạch đỏ bừng, hai lần trước khi diễn đến cảnh này thì gương mặt của Lộ Viễn Bạch cũng đỏ lên, nhưng không đỏ bừng được giống như lúc này.Màu đỏ rực giống như là một quả táo chín.Đoàn Dự cúi đầu chăm chú nhìn, yết hầu không ngừng lăn lộn lên xuống.Lúc này người trước mặt ngửa đầu lên, mặt mũi đỏ ửng, cưỡng bách chính mình phải nhìn anh.Đôi mắt hoa đào mang theo vẻ hồi hộp lo lắng, nhưng cũng có sự hy vọng chờ mong.“Cậu có đồng ý cùng tôi ở bên nhau không?”Lộ Viễn Bạch cuối cùng cũng có thể nói ra lời thoại cuối phân cảnh này, và cảnh quay gần như đã hoàn thành.“ Đồng ý.”Giọng nói của người đàn ông vang lên.Lông mày Lộ Viễn Bạch dựng lên: “Không phải như vậy!”Khuôn mặt của Lộ Viễn Bạch cũng có một tia cưỡng bách.Đoàn Dự cười nhìn cậu rồi hỏi: “Sao lại không phải như vậy?”Lộ Viễn Bạch bất mãn nhìn anh: “Em tỏ tình xong thì anh phải từ chối, kịch bản chính là như thế mà.”“Anh không từ chối được.”Lộ Viễn Bạch sửng sốt.Đoàn Dự nhìn cậu, tiếp tục nói: “Em nói thích anh thì sao anh có thể từ chối được.”Vừa rồi tuy đã biết rằng bây giờ là đang diễn nhưng khi nghe được Lộ Viễn Bạch nói thích anh thì Đoàn Dự căn bản là không có cách nào để nói lời từ chối.Huống hồ đã rất lâu rồi Lộ Viễn Bạch không nói với anh những lời này.Đổi lại là người khác cũng sẽ không thể từ chối được.Lộ Viễn Bạch trong lúc nhất thời cảm thấy trên mặt có chút nóng, cậu vội vàng quay đầu đi, không dám nhìn thẳng vào Đoàn Dự.Nhìn hai người nói chuyện với nhau, những người đang xem đều không nhịn được mà cười.Trần Khuynh thấy vậy thì cũng hài hước nói: “Đấy, chuyện lúc nãy không nên trách tôi nữa nha, ngay cả tổng giám đốc Đoàn còn không từ chối được thì tôi làm sao có thể làm được chứ.”Đạo diễn: “ Cô cũng lấy cớ nhiều rồi đấy.”Cũng may màn diễn mẫu này đã xong rồi nên đạo diễn, diễn viên và dàn ê kíp cũng rời đi để tới sân ghi hình tiếp theo.Đoàn Dự nhìn Lộ Viễn Bạch bước nhanh đi ra ngoài thì cũng biết thái độ nghiêm túc của cậu đối với công viên nên vội vàng giải thích: “Không phải là anh không nghĩ đến việc diễn mẫu quan trọng, nhưng bởi vì anh thích em nên mới không có cách nào để từ chối cả.”Vành tai Lộ Viễn Bạch đỏ lên, cậu liếc nhìn Đoàn Dự một cái rồi vội bước nhanh lên xe.Nhìn người trước mắt chạy trối chết, Đoàn Dự chỉ biết cười rồi lắc lắc đầu.Tiếp theo là đến cảnh tượng ở trong trường, Lộ Viễn Bạch cũng cần phải thay đổi sang đồng phục cấp ba để diễn.Đây là một cảnh chơi bóng rổ có Tích Thần lên sân khấu.Đoàn Dự đứng ở phía sau máy quay, Lộ Viễn Bạch bây giờ còn đang thay quần áo vẫn chưa đi ra.Đạo diễn thấy còn chưa bắt đầu quay thì nói chuyện phiếm với Đoàn Dự vài câu: “Lộ Viễn Bạch cậu nhóc này thường rất nghiêm túc trong việc diễn xuất, và dựa vào tinh thần để cứu vãn tinh thần.”Thật ra là vì ông cũng sợ thái độ vừa rồi của Lộ Viễn Bạch với Đoàn Dự sẽ khiến anh không vui nên mới nói hộ cậu vài lời với như giải thích cho chuyện lúc nãy.Lúc sau lại bắt đầu nói chuyện với Đoàn Dự về chủ đề của bộ phim này của bọn họ, là một bộ phim với đề tài thanh xuân vườn trường, rất có sự hoài niệm về tuổi trẻ của mỗi người.Đang nói chuyện thì Lộ Viễn Bạch trong bộ trang phục học sinh xuất hiện ở trước màn hình.Từ trước tới nay Đoàn Dự chưa từng thấy qua Lộ Viễn Bạch ăn mặc đồng phục như thế này, trong lúc nhất thời chỉ biết nhìn chăm chú nhìn vào cậu.Cặp mắt cũng dần tối lại.Vì để sát với tạo hình nhân vật nên Lộ Viễn Bạch cởi hai chiếc nút áo trên cùng của đồng phục, lộ ra cần cổ cùng xương quai xanh trắng nõn.Bởi vì diện mạo thanh lãnh nhưng khi kết hợp với tạo hình của bây giờ nên cảm thấy rất tương phản.Nhìn vừa trẻ trung lại vừa gợi cảm.Đoàn Dự nhìn chằm chằm vào người trong màn hình.Những lời từ nãy đến giờ đạo diễn nói không lọt vào tai Đoàn Dự được một chữ nào, nhưng bây giờ lại chủ động mở miệng hỏi ông.“Phim của ông làm vẫn luôn là như vậy à?”Đạo diễn cảm thấy cực kỳ kiêu ngạo nhưng vẫn tỏ vẻ khiêm tốn nói: “Thật ra thì cũng rất đa dạng nhưng mục đích cuối cùng thì vẫn là vì nghệ thuật.”Đoàn Dự nhìn Lộ Viễn Bạch trong màn hình, ánh mắt dừng ở trên làn da trần trụi của cậu, giọng nói lạnh lùng: “Không đứng đắn chút nào.”Tác giả có lời muốn nói:Đạo diễn: Anh mới không đứng đắn! Cả nhà anh mới đều không đứng đắn!.