Hợp Đồng Ly Hôn Trước Khi Tôi Mất Trí Nhớ

Chương 63




“Viễn Bạch ca đâu?”

Lâm Mục từ trong toilet đi ra bắt đầu đưa mắt tìm bóng dáng Lộ Viễn Bạch, vừa mới còn đi theo Trần Vưu đi kính rượu mà sau khi từ nhà vệ sinh ra đã không thấy tăm hơi.

Lâm Mục không tìm được Lộ Viễn Bạch trong lúc nhất thời lo lắng, sau đó liền bước nhanh đi tới bên cạnh Trần Vưu.

“Trần Vưu, Viễn Bạch ca đâu?”

Trần Vưu đang tựa vào một chỗ uống rượu với nữ phục vụ nói chuyện phiếm, đang tán gẫu một cách hăng say thì bị Lâm Mục ngắt lời, bất mãn nói: “ Viễn Bạch ca nói hắn khát nước nên đi tìm nước uống rồi.”

Lâm Mục nghe xong nhăn mặt: “Tôi không thấy Bạch ca ở khu để nước, không phải vừa nãy cậu luôn đi theo Viễn Bạch ca sao? Viễn Bạch ca đang ở đâu?”

Trần Vưu chớp mắt sau đó có chút chột dạ, liếc Lâm Mục một cái, giọng điệu gượng gạo: “Anh ấy vừa rồi nói mình phải đi uống nước sau đó tự mình đi, tôi làm sao mà biết anh ấy đi đâu, nói không chừng là ở bên trong nhà vệ sinh.”

Lâm Mục sắc mặt khó coi nhìn hắn “Tôi mới từ trong nhà vệ sinh đi ra, căn bản Viễn Bạch ca không có ở bên trong.”

Liên tiếp hai lần Trần Vưu bị làm cho mất thể diện trước mặt nữ nhân viên phục vụ “Anh không tìm thấy thì tôi có thể thấy sao? Viễn Bạch ca lớn rồi cũng không phải đứa trẻ lên ba, nói không chừng là ngày mai sẽ quay lại.”

Đối mặt với Trần Vưu nói với cái giọng không quan tâm, Lâm Mục tức giận nắm tay thành nắm đấm “Cậu biết rõ Viễn Bạch ca uống say như vậy, ngươi còn để amh ấy một mình đi uống nước, còn mình thì ở lại đây nói chuyện phiếm?”

Trần Vưu nghe xong nhất thời không thể nói được gì, chột dạ rụt cổ lại.

Cậu ta cũng không để Lộ Viễn Bạch đi một mình mà là có người đi cùng.

Về phần người đó có mục đích gì thì ai cũng biết, cậu ta có thể nhận được lời mời tham gia buổi tiệc này là do chính người kia liên hệ.

Mà Lộ Viễn Bạch chính là một lơi thế.

Kỳ thực cũng chả có việc gì xấu.

Nam kia cũng không tính là già, chỉ hơn ba mươi tuổi, nếu Lộ Viễn Bạch theo ông ta thì tài nguyên trong giới giải trí không thành vấn đề.

Nếu hầu hạ người đó tốt, nói không chừng người đứng đầu họ Hưng còn chi trả toàn bộ tiền thuốc men của mẹ của Lộ Viễn Bạch.

Đây không phải là cho Lộ Viễn Bạch một món hời sao?

Nói không chừng sau khi Lộ Viễn Bạch tỉnh lại còn có thể cảm ơn cậu ta ấy chứ, cũng có thể tặng cho cậu ta một người như vậy.

Tuy rằng chuyện hôm nay cậu ta lấy không ít tiền nhưng hắn xứng đáng với số tiền đó.

Khi người đàn ông ấy lần đầu tiên liên hệ với Trần Vưu, lúc đó Trần Vưu có chút do dự.

Lộ Viễn Bạch trước kia tuy rằng vô tâm nhưng mà cậụ được nuông chiều từ nhỏ.

Nếu nói với cậu về việc này khẳn định rằng cậu sẽ nói không muốn.

Tính cách của Lộ Viễn Bạch đã thay đổi từ khi cậu bước vào giới giải trí hai năm từ khi mười tám tuổi.

Lộ Viễn Bạch từ bé đã được chắm sóc rất tốt tuy rằng tính tình mềm yếu nhưng vẫn không thiếu người theo đuổi.

Trong giới giải trí này mỹ nam, mỹ nữ không thiếu, ngoại hình vô cùng xuất chúng, nhưng lạnh lùng và trong trẻo như trong giới lại rất ít người như vậy.

Cư nhiên không ít các nhà đầu tư cùng các ông chủ lớn nhìn trúng Lộ Viễn Bạch.

Tuy nhiên trong giới giải trí đại bộ phận những người tham gia quy tắc ngầm đều ngươi tình ta nguyện nhưng trước kia có rất nhiều người tìm tới Lộ Viễn Bạch nhưng toàn bộ bị cậu từ chối.

Cự tuyệt một lần, hai lần vẫn còn cảm thấy được nhưng cự tuyệt nhiều lần khiến cho Trần Vưu nghĩ Lộ Viễn Bạch là một người không biết tốt xấu.

Những ông chủ lớn đưa cho tài nguyên và tiền bạc mấy đời cũng không kiếm được, tuy rằng Lộ Viễn Bạch những của ngon vật lạ cái gì cũng đã thấy qua nhưng hiện tại Lộ Viễn Bạch cũng không còn là thiếu gia, cũng không dựa dẫm vào Trầm gia.

Trần Vưu trong lúc nhất thời có chút vừa mắt, nếu cậu ta là Lộ Viễn Bạch thì đã đồng ý từ đầu rồi.

Không phải chỉ cùng ngủ thôi sao? Cũng sẽ không mất đi mấy miếng thịt nhưng lại có tài nguyên.

Chờ khi nào ông chủ lớn chơi chán rồi thì thả cho ngươi đi, đến đó có tiền có tài nguyên rồi thì cũng chẳng mất đi cái gì.

Nhưng Lộ Viễn Bạch lại không nghĩ thế, cậu nghĩ chuyện này chỉ có thể làm với người mình yêu.

Lúc ấy Trần Vưu ngoài miệng không nói gì nhưng trong lòng thầm khinh thường.

“Được rồi, nói không chừng Lộ Viễn Bạch đã quay trở lại rồi, tôi cùng cậu ta học chung trường cao trung không lẽ còn không biết cậu ta như thế nào? Mới có một lúc mà làm quá cái gì.”

Nói xong liền tính xoay người tiếp tục nói chuyện phiếm cùng với nữ phục vụ.

Lâm Mục mắt thấy Trần Vưu không để ý đến anh ta nữa, tiến lên đoạt lấy ly rượu của đối phương.

Trong thanh âm mang theo tức giận “Ngươi như vậy là có ý gì, hiện tại không thấy Viễn Bạch ca mà ngươi một chút khẩn trương cũng không có còn ở đây cùng người khác nói chuyện phiếm?!”

“Trước là cậu theo ta nói như thế nào, nói Viễn Bạch ca đến tiệc rượu tuyệt đối sẽ không phát sinh ra chuyện ngoài ý muốn. Hiện tại không thấy người cậu một chút trách nhiệm cũng không có. Nếu bây giờ Viễn Bạch ca không may gặp chuyện thì làm sao bây giờ!”

Trần Vưu bị nói đến mặt đổ tới mang tai, xấu hổ và giận dữ nói: “Được rồi, tôi... tôi không phải là không lo lắng cho Viễn Bạch ca. Hiện tại anh ấy vẫn ổn ngươi không cần phải lo lắng.”

Lâm Mục nhíu mày: “Cậu nói chính là không thấy Viễn Bạch ca, như thế nào biết anh ấy ổn.”

“Việc này anh không cần phải xen vào dù sao anh ấy vẫn ổn là được.”, Trần Vưu bị làm phiền đến không chịu được, “Dù sao hiện tại anh ấy cũng đang ở trong phòng, ngươi cũng không thể tìm thấy hắn.”

Lâm Mục nắm được mấu chốt “Viễn Bạch đang ở trong phòng?”

Trần Vưu nghe Lâm Mục nói xong liền cứng đờ: “Cái gì mà ở trong phòng, tôi làm gì biết Viễn Bạch ca đi đâu.”

Lâm Mục nhìn Trần Vưu “Ngươi vừa mới nói Viễn Bạch ca ở trong phòng.”

Trần Vưu trốn tránh ánh mắt của Lâm Mụ “Ngươi nghe nhầm rồi rồi, ngươi nghe nhầm rồi, ta chưa nói gì.’

Lâm Mục nhìn thấy người trước mắt luống cuống, lại liên hệ với lơi nói trước của cậu ta hình như nghĩ ra cái gì.

Trong nháy mắt phẫn nộ tiến lên túm lấy áo của Trần Vưu nghiến răng hỏi: “Rốt cuộc Viễn Bạch ca đang ở đâu?”

Lộ Viễn Bạch đầu đau như sắp nứt ra, dạ dày quặn thắt lại đâu đớn như dời sông lấp biển, đôi mắt híp lại hết sức đau đớn.

Sau đấy cảm nhận được có người đang cởϊ qυầи áo của mình, Lộ Viễn Bạch trong nháy mắt mở mắt ra cảnh cáo. Bởi vì uống quá nhiều rượu trong lúc nhất thời không nhìn rõ người trước mắt là ai.

Đại não hỗn độn của Lộ Viễn Bạch buộc phải thanh tỉnh.

Vừa rồi rõ ràng là cậu vì uống quá nhiều rượu mà đi tìm chút nước nhưng sau khi tỉnh lại liền phát hiện ra mình tỉnh lại đã ở đây rồi.

Lâm Mục cùng Trần Vưu đâu?

Lộ Viễn Bạch giãy dụa muốn đứng dậy, nâng tay định mở cúc áo, lúc này cổ áo có chút hỗn loạn.

Cho dù là không thấy rõ người trước mắt là ai nhưng biết được người đó là ai nhưng Lộ Viễn Bạch chỉ cảm thấy ghê tởm.

Cậu biết người đàn ông này muốn làm gì, trong giới giải trí quy tắc ngầm không có ít.

“Cút ngay!”

Đôi mắt đào hoa của Lộ Viễn Bạch lộ ra vẻ hung dữ nhìn người nam nhân trước mắt.

“Ngươi tỉnh rồi. Ngươi uống nhiều như vậy ta còn nghĩ là đêm nay ngươi không tỉnh.”

Nói xong người đàn ông trung niên đứng lên bắt đầu cởϊ qυầи áo “Tỉnh cũng tốt. Ta còn lo lắng đêm nay ngươi không cảm nhận được.”

Người đàn ông trung niên từ trong miệng nói ra những lời khiến người ta thấy buồn nôn, đôi mắt tham lam nhìn Lộ Viễn Bạch.

Hắn là đang đầu tư cho một bộ phim, cũng là dựa vào là phú nhị đại để ăn chơi đàng đi3m.

Tuy rằng sản nghiệp sau lưng so ra kém hơn đại gia tộc nhưng là hơn tư sản, huống hồ muốn chơi những diễn viên tuyến 18 không cần thế lực.

Chỉ cần cấp tiền đúng chỗ, lôi kéo lòng người không phải là muốn chơi người ai thì chơi người đó.

Ông ta trước kia đi đến thăm ban tiểu minh tinh được bao dưỡng một vài ngày, tiểu minh tinh kia cũng mới nổi trong vòng luẩn quẩn, hiện tại được ông ta nâng trong giới cũng là một nghệ sĩ tuyến hai..

Lúc ấy vừa vặn ông ta nhìn thấy Lộ Viễn Bạch đóng vai phụ, Lộ Viễn Bạch đang mặc trang phục diễn rách nát để chờ diễn.

Nhưng cho dù mặc như vậy cũng không thể che được khuôn mặt tinh xảo và vẻ đẹp trong trẻo nhưng lại lạnh lùng của Lộ Viễn Bạch.

Khi đó, ông ta chỉ liếc mắt một cái nhưng không thể rời mắt khỏi Lộ Viễn Bạch.

Kỳ thật hắn cũng biết Lộ Viễn Bạch là thiếu gia của Trầm gia, trước kia có không ít người theo đuổi cậu, không ngờ hiện tại cậu lại nghèo như vậy.

Coi như là cho ông ta một cơ hội.

Lúc trước hắn tìm người để liên hệ với Lộ Viễn Bạch, ai ngờ Lộ Viễn Bạch từ đầu đến cuối đều không muốn.

Nhưng người đàn ông không muốn vuột mất con thiên nga trắng này nên sau đó ông ta liên hệ với Trần Vưu.

Quả nhiên người đó tham lam muốn có tiền, Trần Vưu vừa nghe là có thể có được rất nhiều tiền, không một chút do dự mà nhận lời liền.

Người đàn ông nhìn Lộ Viễn Bạch đang giãy dụa trên giường muốn đứng lên.

Lúc này nam nhân bắt anh lại.

Nam nhân trung niên cởϊ áσ khoác ra, nghĩ muốn chạm vào người Lộ Viễn Bạch.

Nhưng mà không đợi hắn chạm vào, Lộ Viễn Bạch đã đẩy ông ta ra.

Lộ Viễn Bạch nhìn hắn với ánh mắt hung ác, giống như chọc giận một con thú nhỏ “Cút ngay!”

Nam nhân trung niên cũng không có tức giận “Không nghĩ em lại nóng tính như vậy.”

Nói xong ông ta lại tiến lên, Lộ Viễn Bạch vì uống rượu mà tay chân vụng về nhưng cố dùng hế sức để đẩy ông ta ra.

Trong lòng hết sức ghê tởm, cậu không biết vì sao mình lại xuất hiện ở đây, nhưng hoàn cảnh hiện tại rõ ràng bất lợi đối với cậu.

“Tôi kêu ông cút đi!”

Lộ Viễn Bạch cố gắng dùng sức đẩy khiến người kia loạng choạng.

Nhìn thấy người trước mắt hết lần này đến lần khác từ chối mình sắc mặt của người đàn ông trở nên khó coi.

“Thế nào là cút hay không cút, lão tử cũng đã đưa tiền rồi. Con mẹ nó đêm nay mày không theo tao thì thì phải trả lại tiền.”

Nói xong gã tiến lên túm tóc, hung hăng khống chế Lộ Viễn Bạch. Người đàn ông trung niên vừa rồi vì Lộ Viễn Bạch từ chối làm cho không vừa lòng nên đã sử dụng lực quá tay.

“Con mẹ nó mày còn giả bộ cái gì. Đến bây giờ còn giả bộ thanh cao cho ai xem!”

Mà lúc này nhìn thấy Lộ Viễn Bạch vừa vì bị người khác túm tóc quá mạnh nên lộ ra vẻ mặt đau đớn. Nam nhân trong lòng cảm thấy thông thuận hơn.

“Ngươi hôm nay tốt nhất là chơi với ta, nếu như làm cho ta hài lòng thì ngươi sẽ có nhiều lợi ích... Đừng....”

Nam nhân còn chưa nói xong đã bị Lộ Viễn Bạch hung hăng đánh một quyền, một quyền này là đánh thẳng vào một bên mắt của gã.

“Con mẹ nó có phải mày muốn chết!”

Nam nhân chỉ cảm thấy một con mắt giống như sắp rớt ra, một lúc sau mắt không mở nổi.

Lộ Viễn Bạch thừa dịp hắn đang ôm một bên mắt liền vội vàng từ trên giường. Bởi vì uống không ít rượu bước đi thất tha thất thiểu mạnh mẽ chống cơ thể mình thoát khỏi chỗ này.

Nhưng không đợi Lộ Viễn Bạch uổng công ra vài bước đã bị nam nhân trung niên dung sức tàn độc ném trên mặt đất.

Nam nhân trung niên rõ ràng choáng váng, khi nào thì chơi đùa một tiểu minh tinh lại chật vật như thế này.

Lần này không quản là dưới đất hay trên giường, ông ta bước tới bắt đầu cởϊ qυầи áo của Lộ Viễn Bạch.

Thấy người trên mặt đất vẫn chống cự hắn giơ tay tát một cái.

Trên má xuất hiện một cơn đau nhói nhói lên, bởi vì sức lực của người đàn ông trung niên quá lớn làm cho mặt của Lộ Viễn Bạch lệch sang một bên.

Đôi mắt đào hoa thậm chí còn không có tiêu điểm.

Cái tát này làm cho đầu của Lộ Viễn Bạch thêm hỗn độn.

Người đàn ông trung niên tay hơi đau một chút, nhìn Lộ Viễn Bạch ngã trên mặt đất không khỏi chế nhạo, "Sớm thành thật như vậy có phải tốt hơn không cứ phải để ta động tay, ngươi nhìn xem mặt ngươi sưng lên rồi.”

Nhưng điều này không ảnh hưởng gì cả.

Người đàn ông trung niên định chạm vào đôi má trắng nõn của Lộ Viễn Bạch, tưởng rằng người ngã trên mặt đất sẽ không phản kháng nữa nhưng ngay sau đó đã bị cậu hung hăng đá một phát vào hạ bộ.

"Con mẹ nó ngươi...”

Mặt của người đàn ông xanh mét, lấy tay che hạ bộ đau đớn ngã xuống đất, hít thở không khí.

Lục Nguyên Bạch cố gắng giữ đồ vật lên chân, nhưng chân yếu đến mức không thể đứng dậy được nữa, giống như một con kiến

đang cố gắng trèo ra khỏi vực sâu, chật vật không chịu nổi.

Lục Nguyên Bạch không đứng dậy được liền bắt đầu bò về phía cửa, hắn phải rời khỏi nơi này.

Nơi này là địa ngục, là vực thẳm, nếu cậu ngã xuống thì sẽ không bao giờ đứng dậy được nữa.

Nhưng ác mộng vẫn là ác mộng, nó sẽ không biến mất và thức dậy chỉ vì cậu sợ hãi. Nam nhân chậm rãi tiến tới một phát túm chân Lộ Viễn Bạch, tay nắm thành quyền hung hăng nện lên mặt Lộ Viễn Bạch.

"Chết tiệt, hôm nay cho dù có chơi một người chết cũng sẽ cùng sẽ chơi."

" Con mẹ nó tiện nhân dám đánh ông đây, mẹ nó."

Người đàn ông trung niên dùng tay đấm cho Lục Nguyên Bạch, trong mắt lộ ra vẻ xấu hổ và dữ tợn.

Xoang mũi của Lộ Viễn Bạch bên trong vỡ ra máu tươi chảy không ngừng trên má, khe hở nhỏ trên khóe miệng cũng đầy máu.

Người đàn ông đánh cậu vài lần và Lộ Viễn Bạch cũng yếu ớt giơ tay phản công.

Tuy nhiên, hành động này rõ ràng khiến cho người đàn ông trung niên càng tức giận, ông ta một lần nữa giơ tay giáng cho Lộ Viễn Bạch một cái tát vào mặt.

Lần này Lộ Viễn Bạch hoàn toàn bất động, hai mắt đờ đẫn nhìn đèn trần.

Bởi vì trò hề vừa rồi, người đàn ông không còn bao nhiêu khí lực, chỉ cần khống chế Lộ Viễn Bạch không cho cậu chạy thoát, nhìn thấy cậu thành thật sẽ nghĩ cách chơi một hồi.

Nhưng nhìn dáng vẻ tuyệt vọng của người đó, ý nghĩ dị thường trong lòng cũng nhất thời Người đàn ông trung niên kéo mái tóc bạc trắng của Lục Nguyên làm người ta nhìn mình, "Không biết làm sao mà đến được đây đúng không."

Sau đó hắn vỗ nhẹ vào hai bên má đang bị sưng lên của Lộ Viễn Bạch: “Tao trước kia rất coi trọng mày, ai biết mày lại giả thanh cao không chịu nhận lời. Nhưng tao xem mày hẳn là không phải người người khá giả, cái này dù sao cũng phải nếm thử không phải sao? Lúc tao tìm người đại diện của mày chính là tên Trần Vưu.’

"Đoán xem..." Người đàn ông cười lớn khi nói, tiếng cười chứa sự chát chúa vang vọng trong phòng "Tên tiểu tử kia vừa nghe thấy có tiền lập tức đồng ý, còn đem ngươi bán với giá rất cao."

Lộ Viễn Bạch lúc này giống như một con búp bê rách nát bị vứt bỏ, như thể không có linh hồn.

"Nhưng cũng không thiệt thòi gì, chỉ bằng bộ dáng mười mấy năm của tiểu thiếu gia của Trầm gia đã vượt xa cái giá này."

Lục Nguyên Bạch giương mắt nhìn người đàn ông, rồi hung hăng nhổ nước bọt vào người hắn ta.

Đây là hành động xúc phạm đầu tiên mà Lộ Viễn Bạch làm từ khi còn nhỏ.

Ánh mắt của người đàn ông lại thay đổi, giơ tay lên hung hăng tát Lộ Viễn Bạch một cái.

Ngay khi người đàn ông chuẩn bị bắt đầu hành động thì bên ngoài có tiếng đập cảu ầm ầm.

"Mở cửa! Mở cửa!"

Lâm Mục bắt buộc Trần Vưu đưa mình đến phòng mà Lộ Viễn Bạch đang ở bên trong, nhìn chằm chằm vào cánh cửa đóng chặt với đôi mắt đỏ tươi.

" Viễn Bạch ca! Viễn Bạch ca! Anh có ở trong không, Viễn Bạch ca?"

Lâm Mục đập cửa, vừa rồi Trần Vưu bị Lâm Mục đánh, lúc này liền bên muốn chạy nhưng bị Lâm Mục giữ lại.

"Anh đúng là một con súc vật?! Anh không phải là một con người!"

"Làm sao anh có thể đối xử với Viễn Bạch ca theo cách này, con chó nó còn có lương tâm hơn anh."

Trần Vưu nhất thời không nói được lời nào, Lâm Mục đã đấm anh ta một cách dữ dội.

Sau đó anh ta xoay người tiếp tục đập cửa dùng sức cả tay và chân "Mở cửa! Mở cửa ra cho tôi! Mở cửa!!!"

Người đàn ông trung niên lần này không cảm thấy khó chịu mà nhìn Lộ Viễn Bạch dị thường ngã trên mặt đất, "Nói to lên để bạn bè của ngươi nghe thấy."

Nhưng không đợi người đàn ông trung niên tiếp tục hành động thì bên ngoài hành lang của khách sạn có tiếng bước chân dồn dập.

Sau đó, cánh cửa bị mở tung với một tiếng "rầm".

Người đứng đầu bước vào, "Cảnh sát đã nhận được tin báo, hiện tại phải điều tra theo quy định của pháp luật!"

Nhìn thấy một người đàn ông đứng trong phòng và một người đàn ông ngã xuống đất đầy thảm hại, cảnh sát vội vàng bước tới để tạm giữ người đàn ông trung niên mặc sắc phục.

Người đàn ông cảm thấy sự xuất hiện của cảnh sát rất đột ngột nhưng thoáng nhìn đã thấy chiếc điện thoại của khách sạn nằm trên mặt đất cách đó không xa.

Lúc đầu rõ ràng là điện thoại để trên đầu giường.

Sau đó, người đàn ông nhìn Lộ Viễn Bạch một cách hung dữ.

“Con mẹ nó, con tiện nhân này...”

Người đàn ông trung niên đã bị cảnh sát khống chế chưa kịp nói xong, "Ngài hiện tại đã là nghi can, xin hãy chú ý lời nói và hành động của ngài."

Lộ Viễn Bạch ngã xuống đất khoé miện khẽ run rẩy cuộc gọi báo cho cảnh sát này được kết nối sau khi cậu đá vào hạ bộ của người đàn ông trung niên kia và chưa hề tắt máy. Cảnh sát đã nghe thấy tất cả những gì đã xảy ra trong căn phòng.

Cuối cùng cũng tỉnh dậy khỏi cơn ác mộng giữa đêm nay.

Thấy cảnh sát phá cửa, Lâm Mục vội vàng vào phòng tìm Lộ Viễn Bạch.

Cậu ta thấy Lộ Viễn Bạch vừa được một sĩ quan cảnh sát đỡ dậy từ mặt đất. Hai gò má thanh tú lạnh lùng giờ đã sưng tím, lúc này máu chảy ra từ hốc mũi vẫn không ngừng chảy xuống thấm vào áo sơ mi trắng và thảm khách sạn.

Trên cổ áo sơ mi của Lộ Viễn Bạch còn có vài chiếc cúc và quần áo của anh ta đầy nếp nhăn.

Nhìn thấy quần áo vẫn còn trên người Lộ Viễn Viễn Bạch vẫn còn nguyên ở trên người chỉ hơi lộn xộn, Lâm Mục ngã xuống đất.

Thật tuyệt, thật sự rất tuyệt, Lộ Viễn Bạch không có xảy ra chuyện gì.

Sau đó, cậu ấy đứng dậy nhanh chóng và đi đến giúp Lộ Viễn Bạch, bây giờ đôi chân của Lộ Viễn Bạch rất yếu. Khi Lâm Mục bước tới gần đỡ lấy Lộ Viễn Bạch, trọng lượng của Lộ Viễn Bạch gần như là dựa vào cậu ấy.

Nhìn thấy khuôn mặt đầy máu của Lộ Viễn Bạch lúc này, Lâm Mục cảm thấy khó chịu như thể mình là người bị đâm.

Lâm Mục giọng run run, "Viễn Bạch ca..."

Lộ Viễn Bạch co chút khó khăn liếc nhìn anh ta, nhưng trong đôi mắt đó không có tia sáng nào.

"Lâm Mục.... Người còn sống có phải hay không đều thống khổ như vậy..."

Lâm Mục hai mắt chua xót, nhất thời không biết trả lời câu hỏi của Lộ Viễn Bạch như thế nào.

Sau đêm đó, Lộ Viễn Bạch không thể ngủ yên được nữa nỗi lo sự cùng với sự bất an luôn tràn ngập trong lòng.

Tuy nhiên, cơn ác mộng này luôn tồn tại trong cậu suốt bốn hoặc năm năm.

Cậu sợ chỉ cần cậu nhắm mắt lại sẽ xuất hiện lại trong căn phòng đó, sợ rằng sẽ phải tiếp xúc với những người có tâm địa xấu xa.

Cậu bắt đầu từ chối giao tiếp quá lâu với người khác và cậu bắt đầu bài xích tất cả mọi người trừ mẹ cả mình.

Loại tình cảm yêu mến này giống như một bãi phế liệu giá rẻ, bỉ ổi.

Cho dù là tình cảm gia đình đầm ấm, cậu nghĩ đến tình cảm tốt đẹp của cha mẹ, mười mấy năm huyết mạch với người của Trầm gia, quen biết bạn bè ở trung học, bị Trầm gia chèn ép, mẹ cùng với Trầm Khang Dũng cùng nhau trải qua những khó khăn trong cuộc đời,...

Lộ Viễn Bạch ngồi trong phòng chẩn đoán, đau đớn nhắm mắt lại, hai bàn tay bình thường nắm chặt thành nắm đấm.

Sau khi bác sĩ tâm lý trở lại, anh ta nhìn vẻ mặt không chút cảm xúc của Lộ Viễn Bạch, "Anh Lộ bây giờ có muốn nói với tôi không?"

Lộ Viễn Bạch im lặng một hồi rồi lắc đầu.

Bác sĩ tâm lý thở dài, "Không sao, vậy tôi có thể hỏi anh Lục vài câu được không?"

Lục Nguyên môi mỏng khẽ mở, "Ừ."

Bác sĩ tâm lý nhìn anh, "Vấn đề mất ngủ của anh Lộ mấy năm nay có tiến triển phải không?"

Lộ Viễn Bạch nhàn nhạt gật đầu, "Ừ."

Cậu đã ngủ ngon hơn, và trong suốt ba thắng mất trí nhớ đêm nào cậu cũng ngủ rất ngon.

Bác sĩ tâm lý gật đầu, "Đã bao lâu rồi."

Lộ Viễn Bạch, "Trong những tháng gần đây."

Bác sĩ chuyên khoa tâm thần: "Anh Lộ, tình trạng mất ngủ của anh là do yếu tố tâm lý, dạo này có cải thiện nên chúng tôi khuyên anh tiếp tục dùng thuốc nữa, vì trước đó anh đã uống quá nhiều và bị phụ thuộc vào thuốc. Nếu bệnh của anh trong thời gian ngắn đã có cải thiện, căn cứ vào tình huống của anh bây giờ không có khả năng kê thêm thuốc cho anh.”.

Lộ Viễn Bạch sau khi nghe xong những lời này liền cụp mắt xuống.

Bác sĩ nói tiếp: “Anh có thể thử uống một ít sữa ấm trước khi đi ngủ nó sẽ khiến cho anh dễ ngủ hơn”.

Sau đó, bác sĩ giải thích điều gì đó với Lộ Viễn Bạch trước khi để Lộ Viễn Bạch rời đi.

Lộ Viễn Bạch biết lý do tại sao anh bị mất ngủ và tại sao anh có thể ngủ ngon trong ba tháng qua.

Cậu cũng muốn quên đi quá khứ, nhưng mỗi khi nhắm mắt lại thì hình ảnh khoá khứ ấy lại hiện ra.

Lộ Viễn Bạch cũng cố gắng trốn thoát nhưng không có cách nào trốn thoát hiệu quả hơn cái chết.

Nhưng cậu không thể chết, cậu vẫn còn mẹ, cậu là người duy nhất bên mẹ.

Lộ Viễn Bạch trở lại phng và ngã xuống giường mệt mỏi.

Sau đó cậu khẽ quay đầu nhìn chiếc áo khoác mà người đàn ông đã để lại trên ghế sô pha mấy ngày trước.