Sau khi Lục Viễn Bạch rời đi, Thầm Ngọc Trì nhìn chằm chằm bóng lưng cậu hồi lâu.
Dù ở đâu đi nữa, sự tồn tại của Lộ Viễn Bạch luôn loá mắt, đây cũng chính là mục tiêu của cậu ta phấn đấu.
Sau khi thấy Lộ Viễn Bạch đi rồi, người đại diện đi ra từ con hẻm nhỏ bên cạnh tìm Thẩm Ngọc Trì, thấy tiểu tử này vẫn ngẩn người nhìn theo hướng Lộ Viễn Bạch rời đi, liền tiến lên hận rèn sắt không thành thép vô một cái vào ót của Thẩm Ngọc Trì, “Cậu còn đứng ở đây nhìn cái gì, Lộ Viễn Bạch đã đi rồi, đến cả một ánh mắt cũng chẳng thèm cho cậu, cậu còn ở đây ngây ngẩn nhìn anh ta.”
Thẩm Ngọc Trì nghe xong có hơi mất hứng, “Thế nào là không nhìn em lấy một cái, vừa rồi anh Viễn Bạch còn nói tạm biệt với em nữa.”
“...”
Người đại diện bày ra vẻ mặt chết lặng nhìn Thẩm Ngọc Trì, cũng không biết trước vì cái gì mà cậu ta lại chọn mình làm người đại diện.
Lúc trước công ty giải trí Sinh Hải tuyển người, Thẩm Ngọc Trì ở trong đám người có thể nói là vô cùng xuất chúng.
Mới từ cửa tiến vào đã khiến nhóm giám khảo của công ty mắt sáng ngời, trước tiên để Thẩm Ngọc Trì giới thiệu một chút coi như là đã vượt qua kiểm tra, lúc sau ban giám khảo đặt câu hỏi cho Thẩm Ngọc Trì vì sao muốn vào giới giải trí, tuy rằng nhìn qua vẻ bề ngoài của cậu ta cũng sáng sủa, đẹp đẽ.
Ai ngờ cậu ta buột miệng nói: “Tôi muốn nhìn cận cảnh Lộ Viễn Bạch.”
Giám khảo: “Bạn thích Lộ Viễn Bạch ở điểm nào?”
Thẩm Ngọc Trì gật đầu: “Tôi cảm thấy rằng anh ấy rất xinh đẹp.”
Có thể sử dụng từ xinh đẹp để miêu tả một người đàn ông tuy rằng rất lạ, nhưng nếu sử dụng trên người Lộ Viễn Bạch thì tuyệt đối là không làm quá.
Giám khảo cũng hết sức vừa lòng với vẻ bề ngoài của Thẩm Ngọc Trì, năng lực cũng qua, chỉ cần luyện tập thêm hai, ba năm nữa thì ra mắt mắt không thành vấn đề.
Nhưng là không có tham vọng của nghệ sĩ là không được, Thẩm Ngọc Trì thoạt nhìn hoàn toàn không có tham vọng nào lớn cả, giám khảo nghĩ có ý đồ kích phát ra tới một ít.
“Cậu thấy Lộ Viễn Bạch rất xinh đẹp thì đúng rồi, anh ra cũng diễn rất nhiều vai, gần đây anh ta đang diễn một bộ phim mới, cậu đến rạp chiếu phim có phải tiện tiện hơn không, cần gì phải tham gia giới giải trí này?"
Kỳ thật giám khảo muốn làm cho Thẩm Ngọc Trì trả lời, cậu ta rất thích công việc làm nghệ sĩ, ai ngờ ngay sau đó liền nghe thấy tiểu tử này nói: “Ta nghe nói Lộ Viễn Bạch không ăn ảnh, cho nên muốn tiến vào giới giải trí gần gũi với anh ấy rồi xem anh ấy có bao nhiêu không ăn ảnh.”
Giám khảo: “...”
Thoáng cái ba năm đã trôi qua, Thẩm Ngọc Trì vẫn làm cho người ta không biết nói gì như thế này.
Nhìn thấy hắn dáng vẻ cậu ta cười ngây ngô, người đại diện, “Hôm nay anh ta nói chuyện với cậu hơn mười từ?”
Thẩm Ngọc Trì nghe xong sửng sốt, cẩn thận tính toán đem cả dấu chấm câu cộng lại cũng chẳng đến một nửa.
Thẩm Ngọc Trì: “...”
Đang dương dương tự đắc Thẩm Ngọc Trì nháy mắt giống như một quả bóng cao su bị xì hơi, sự tự tin trong nháy mắt lại biến mất.
Người đại diện tiến lên, “Được rồi, tiểu tử cậu tranh thủ thời gian này đặt tinh thần và thể lực vào việc diễn xuất đi, cậu thích Lộ Viễn Bạch có lợi ích gì, người ta hiện tại cũng đã kết hôn nhiều năm, cậu muốn cũng chẳng có cơ hội, hiện tại điều quan trọng nhất của cậu chính là sự nghiệp.”
Thẩm Ngọc Trì nghe xong cảm thấy không vui, nhưng người đại diện cũng nói không có sai, Lộ Viễn Bạch đã kết hôn, cho dù mình có tâm tư thì cũng thể để anh ấy khó sử. dù sao mình và anh ấy cũng là mối quan hệ làm ăn, nếu làm cho anh Bạch biết nhất định sẽ làm cho mối quan hệ của hai người rất căng thẳng.
Đây cũng không phải là mối quan hệ mà cậu muốn thấy.
Sau đó quay sang với người đại diện gật đầu: “Tôi đã biết”
Người đại diện nhìn cậu ta: “Không nên ôm những mộng tưởng viển vông.”
Những lời này làm cho tâm vô cùng đau đớn, khiến cho Thẩm Ngọc Trì muốn khóc một hồi, làm cho người ta muốn nghĩ mà không dám nghĩ, tuỳ ý gật đầu: “Đã biết”
Tuy rằng cảnh quay sáng nay không thành công, nhưng mà nhận được cuộc điện thoại của Đoàn Dự, Lộ Viễn Bạch cảm thấy được bầu không khí dọc bãi biển ẩm ướt dễ chịu không ít.
Hôm nay là ngày cuối cùng đoàn làm phim phong tỏa tin tức, chỉ cần đợi đến ngày mai là cậu có thể gặp được Đoàn Dự, bởi vì một tháng tập trung để đóng phim nên Lộ Viễn Bạch cũng không đi dạo xung quanh thị trấn nhỏ này. Sau khi Đoàn Dự tới đây, vừa lúc cậu cùng vợ mình tay trong tay cùng nhau đi dạo xung quanh thị trấn này, đi xem bình minh, hoàng hôn,...
Có hôm đang quay cảnh trên đường, cậu vô tình nghe được mấy ông lão ở đây nói, vào buổi sáng với chiều tối, mặt trời ở đây sẽ rất đẹp, mặc dù Lộ Viễn Bạch chưa bao giờ nhìn thấy, nhưng cậu đoán muốn ngắm bình minh thì phải dậy lúc ba bốn giờ sáng, nhưng nghĩ đến chuyện cùng Đoàn Dự dậy, Lộ Viễn Bạch đột nhiên cảm thấy dậy sớm thế cũng không quá khó.
Sau khi lên xe để trợ lý lái trở về khách sạn, khóe miệng vốn đang nhịn cười trước mặt người khác không chịu nổi mà nhếch lên vô cùng vui vẻ, đôi mắt đào hoa hơi cong lên thể hiện sự vui sướng không thể cất thành lời
Khi trợ lý nhìn thấy không tránh khỏi đặt câu hỏi: “Anh Bạch, có chuyện gì sao, thoạt nhìn tâm tình anh rất tốt.”
Lộ Viễn Bạch nhếch miệng cười thật tươi gật đầu với trợ lý.
Khi trợ lý ngạc nhiên, không phải vừa nãy Lộ Viễn Bạch còn phải quay phim sao.
“Cảnh quay hôm nay bị hoãn lại một thời gian.”
Trợ lý nghe vậy rất ngạc nhiên, “Tại sao lại có chuyện đó?”
Lộ Viễn Bạch: “Người đóng phim với tôi có vẻ hơi căng thẳng.”
Trợ lý nghe được lời này thở phào nhẹ nhõm, Lộ Viễn Bạch cũng không phải nguyên nhân, ngược lại sợ Lộ Viễn Bạch bị áp lực, sau đó liền nghĩ xem người trong miệng Lộ Viễn Bạch là ai,"Là Thẩm Ngọc Trì.”
Lộ Viễn Bạch gật đầu, “Hôm nay, trông cậu ấy có vẻ hơi lo lắng, hẳn là bị đạo diễn Trương dọa cho sợ rồi. ”
Lộ Viễn Bạch thực sự cũng không biết tại sao, rõ ràng thời điểm đó đạo diễn Trương hung dữ như vậy nhưng trong lòng cậu không hề có một tia sợ hãi, từ trong lòng phát ra trạng thái hết sức lười biếng, cũng không sợ nước sôi, không mặn không nhạt.
Cũng có thể do Lộ Viễn Bạch của năm 25 tuổi đã quen với việc này.
Nghe thấy điều này, trợ lý cũng không nói gì. Thẩm Ngọc Trì nào có phải gặp đạo diễn Trương mà sợ đâu, lúc nào cậu ta đứng đối diện Lộ Viễn Bạch mà chẳng căng thẳng.
Dù sao Thẩm Ngọc Trì là fan trắng của Lộ Viễn Bạch không phải là chuyện bí mật trong giới giải trí. Khi Thẩm Ngọc Trì tham gia chương trình thử giọng, thậm chí cậu ta còn nói luôn chuyện này, không ai là không biết điều này. Bây giờ người duy nhất nhất không biết phỏng chừng chỉ có Lộ Viễn Bạch.
Sau đó trợ lý bối rối hỏi: “Thế anh Bạch, có chuyện gì mà khiến anh vui như vậy?”
Lộ Viễn Bạch cười rất ngọt ngào: “Ngày mai ông xã sẽ đến thăm tôi.”
Đôi mắt đào hoa của cậu nhướng lên, khỏi nói cũng biết điều đó đối với Lộ Viễn Bạch hạnh phúc đến cỡ nào.
Trợ lý nghe xong cũng mở to hai mắt ra nhìn, "Thật sao? Ngày mai Đoàn tổng sẽ đến đây."
Tin tức đến quá đột ngột và không được báo trước, nhưng nghĩ lại thì đây cũng là điều hợp lý.
Hơn ba tháng trước khi Lộ Viễn Bạch hồi phục chấn thương ở nhà, các nhân viên của phòng làm việc vẫn được ăn cơm chó, Đoàn Dự với Lộ Viễn Bạch có bao nhiêu ngọt, mọi người đều biết.
Thỉnh thoảng, có những hôm Lộ Viễn Bạch tới studio của mình, Lộ Viễn Bạch cũng rất chú ý giờ giấc, không bao giờ quên gọi điện để xem người bên kia có ăn cơm đúng giờ hay không.
Đoàn Dự thỉnh thoảng sẽ đến studio đón Lộ Viễn Bạch.
Như vậy, bọn họ cũng được hưởng ké hào quang của Lộ Viễn Bạch, nhìn xe sang cứ liên tiếp dừng ở chỗ làm, khỏi nói cũng biết họ có bao nhiêu sướng..
Quả nhiên, vào giới giải trí cũng có cái tiếng của nó, nhưng mà, để được xe sang như vậy, cũng quả thực là rất khó đi.
Mà nghĩ lại cũng đúng, phải phong bế một tháng để làm việc, ngay cả gọi video cũng không thể gọi, mà quan hệ hai người kia lại tốt thế, đương nhiên chỉ cần hết thời gian phong bế, Đoàn Dự chắc chắn sẽ đến thăm Lộ Viễn Bạch. Nhưng mà, không nghĩ tới, ngay ngày đầu tiên hết thời gian phong bế, Đoàn Dự đã tới rồi.
Khóe môi Lộ Viễn Bạch cười thật tươi, lên xe trở về khách sạn, sau đó đi tắm rửa thay quần áo, nằm ở trên giường nhìn bản đồ của huyện nhỏ này, nghĩ ngày mai không có cảnh quay thì sẽ đi đâu chơi. Mặc dù cậu cũng là lần đầu tiên đi dạo quanh thị trấn, nhưng ngày mai cậu phải dẫn vợ cậu đi cùng, cái gì cũng muốn làm thật chu toàn để Đoàn Dự có trải nghiệm tốt nhất khi đi đi tham quan thị trấn. Nếu không thật có lỗi khi anh làm việc vất vả để đến đây.
Vợ cậu nói có thể ở đây thêm vài ngày, Lộ Viễn Bạch lấy sổ tay ra bắt đầu ghi chép, trước tiên nên tính toán thời gian ba ngày, nếu như cậu có công việc thì Đoàn Dự cũng có thể đi cùng cậu, thuận tiện đi thăm đoàn phim. Khung cảnh mà đoàn phim tìm để quay hẳn là sẽ đẹp hơn với hình tìm được ở trên mạng.
Dù sao để hiểu rõ mọi đặc điểm của thị trấn nhỏ, đạo diễn đã cố ý tuyển dụng hơn chục cư dân địa phương của thị trấn nhỏ làm nhân viên công tác, nhằm nắm bắt đầy đủ vị trí và đặc điểm của thị trấn nhỏ.
Dù sao thì thị trấn nhỏ có rất nhiều đường và ngõ hẻm, nếu có những người không nhớ đường sẽ rất dễ bị lạc. Lộ Viễn Bạch cẩn thận ghi chép, sau đó đầu óc đều tràn ngập bóng dáng của Đoàn Dự, chỉ cần cậu nghĩ tới khóe miệng không khỏi nổi lên.
Bây giờ cậu chỉ muốn đến ngày mai.
Sau đó còn không quên nói cho Đoàn Dự thông tin liên lạc của trợ lý, tránh cho ngày mai Đoàn Dự tới lúc mà cậu đang quay phim không thể ra đón được, thì Đoàn Dự cũng có số của trợ lý. Tất cả mọi thứ đã chuẩn bị xong.
Mà ở một nơi khác, sau khi tưới hoa vào buổi sáng, Đoàn Dự đã bắt đầu sắp xếp quần áo.
Kỳ thật anh chẳng mang theo cái gì, chỉ là mang vài bộ quần áo và đồ dùng hằng ngày.
Dì Lý cũng biết Đoàn Dự ngày mai muốn đi xem Lộ Viễn Bạch, liền lên lầu ba đứng trước cửa phòng Đoàn Dự, “Tiên sinh có cần tôi thu dọn hành lý giúp không?”
Trước kia mỗi lần Đoàn Dự đi công tác dì Lý thường giúp anh thu dọn hành lý. Nhưng lần này không giống như vậy. Giọng người đàn ông từ trong nói: "Không."
Dì Lý nghe xong có chút khó xử, dù sao khả năng phát triển của Đoàn Dự cực kỳ mạnh, nhưng khả năng sinh hoạt bình thường lại không nhiều.
Nhìn va li trống rỗng của Đoàn Dự dì Lý nhắc nhở: “Tiên sinh nhớ đừng chỉ đóng gói quần áo.”
Người đàn ông vẫn đang di chuyển bỗng cứng đờ.
Đoàn Dự: "..."
Rõ ràng là dì Lý nói đúng rồi.
Dì Lý nhìn ra phía sau vừa lo lắng vừa bất lực, “Tiên sinh nhớ mang theo một số đồ dùng cần thiết hàng ngày.”
Nói xong dường như dì Lý nhớ ra điều gì đó, vội vàng đi xuống lầu.
Dì Lý làm món thịt bò cho Lộ Viễn Bạch. Dù biết Lộ Viễn Bạch đang giảm cân, nhưng ăn một ít thịt bò cũng không thành vấn đề, dì Lý cố ý chọn thịt nạc để Lộ Viễn Bạch không cảm thấy béo.
Thực ra, hơn một tháng Lộ Viễn Bạch không ở nhà, dì Lý cũng rất nhớ cậu.
Lộ Viễn Bạch trước ở nhà nghỉ ngơi dưỡng thương không có việc gì rất thích xuống bếp rửa rau còn nói chuyện phiếm với dì Lý.
Nhà họ Đoàn tuy đông nhưng chẳng mấy ai có thể cùng bà nói chuyện trên trời dưới đất.
Dì Lý tuổi đã cao, lại còn ở lâu trong nhà họ Đoàn, nên mấy người khác cũng rất kính nể bà, cách biệt không dám đến nói chuyện với bà. Sau khi Lộ Viễn Bạch từ bệnh viện trở về, hầu như ngày nào cậu cũng mang lại nụ cười cho dì Lý, dì Lý xem Lộ Viễn Bạch giống như con mình vậy.
Trước, lúc thấy Lộ Viễn Bạch giảm cân, suốt ngày phải ăn những món luộc đó, dì Lý cũng nhìn thấy sự đau khổ trong mắt cậu.
Đúng lúc ngày mai Đoàn Dự đi gặp Lộ Viễn Bạch, vừa lúc làm cho anh mang đi.
Thấy thịt bò khô trong tủ làm được mấy ngày rồi mà Đoàn Dự vẫn chưa ăn, dì Lý cũng đóng gói tất cả lại, chuẩn bị cho Lộ Viễn Bạch.
Thấy dì Lý đang bận rộn trong bếp, ông quản gia tò mò đi đến, thấy dì Lý đang gói chỗ gói thịt bò khô, khó hiểu hỏi: "Đang làm cái gì vậy?"
Dì Lý đang bận bịu, nhưng bị câu hỏi đột ngột của quản gia làm cho giật mình, liền nói: "Đoàn Dự ngày mai đi gặp Viễn Bạch. Tôi nghĩ Viễn Bạch cũng rất lâu rồi chưa ăn cơm nhà mà đúng lúc mấy ngày trước tôi có làm một chút thịt bò khô nên gói lại một ít để Đoàn Dự mang cho Viễn Bạch.”
Quản gia nghe xong không tránh khỏi đặt câu hỏi: “Tiên sinh ngày mai muốn đi gặp Lộ tiên sinh?”
Dì Lý cầm thịt bò đã được đóng gói cẩn thận gật đầu: “Ừ, ngày mai đi.”
Quản gia nghe xong cũng không nói thêm gì nữa.
Ở trên lầu, sau khi được dì Lý nhắc nhở, Đoàn Dự mới bước vào phòng tắm lấy ra một số đồ dùng cần thiết hàng ngày, tuy nhiên, vừa bước ra ngoài, anh lại phát hiện ra hai tiểu gia hỏa nằm úp sấp trong vali giống như cái bánh mì kẹp thịt.
Thí Thí và Mi Mi mỗi đứa một bên, Mi Mi nhỏ con thì không sao, nhưng Thí Thí thì nhiều thịt nằm trong vali có cảm giác hơi buồn cười.
Sau khi nhìn thấy Đoàn Dự đi ra, liền rêи ɾỉ một tiếng, "Gừ."
Đoàn Dự cầm những thứ cần thiết dùng hàng ngày, đứng cách đó không xa nhìn hai tiểu gia hỏa một lúc, vẫn không biết nên nói gì cho hợp hoàn cảnh bây giờ.
Sau đó, một tay anh xách Corgi, một tay kia xách con mèo, đưa hai anh chàng nhỏ bé ra khỏi vali, đặt chúng lên thảm.
Tuy nhiên, hai tiểu gia hỏa này như thể biết Đoàn Dự sắp đi xa, sau khi bị xách ra lại lật đật chạy lại chỗ cũ.
Thí Thí lè lưỡi, hai con mắt màu nâu của nó đang mở to hết cỡ, hết sức mong chờ nhìn về phía Đoàn Dự.
“Uông”
Hình như là muốn nói, chúng ta cùng nhau đi!
Đoàn Dự nhíu mày nhìn hai tiểu gia hỏa này, sau đó lại dắt hai tên mập mạp đi ra ngoài, cất những thứ cần thiết hàng ngày vào trong vali.
Nhìn thấy Thí Thí và Mi Mi vẫn đang cố tiến về phía trước, Đoàn Dự vươn tay ôm hai tên mập mạp, trầm giọng nói: "Tao không đưa chúng mày đi cùng được."
Sau hơn một tháng nuôi nấng Thí Thí và Mi Mi vô cùng quấn người, từ lời nói của Đoàn Dự, bọn nó cũng hiểu, người mẹ nam Đoàn Dự này không có ý định đưa chúng nó đi cùng.
Thí Thí rất mất hứng, một đôi mắt nâu nhìn vào chiếc vali một cách đáng thương.
“Gâu! Gâu!"
Lần này Thí Thí không có leo vào vali mà là ở bên cạnh vali, nhưng vân giơ chân vỗ vỗ, nhìn về phía Đoàn Dự.
Dường như nó muốn nói cho Đoàn Dự biết trong vali của anh vẫn còn một chỗ để nó vào.
Nhưng vẻ mặt của Đoàn Dự vẫn như cũ, biểu hiện giống như vừa nãy nhìn chúng nó.
Thí Thí chỉ biết diễn liền nằm sang một bên nhìn Đoàn Dự thu dọn hành lý với cái đầu nhỏ rũ xuống.
Sau khi Đoàn Dự cất những thứ cần thiết để dùng hàng ngày, anh bắt đầu sắp xếp quần áo của mình, nhưng tủ quần áo của Đoàn Dự chỉ có âu phục và áo sơ mi, không có nhiều quần áo bình thường.
Đoàn Dự đi thăm Lộ Viễn Bạch thì cũng không thể nào chỉ mặc quần âu, áo sơ mi được. Mà trước đây, mỗi lần đi công tác đều là dì Lý giúp anh đóng gói hành lý, anh không phải lo lắng gì, nhưng bây giờ Đoàn Dự đứng trước tủ rất lâu mới lấy ra vài bộ quần áo bình thường.
Sau đó, dì Lý mang thịt bò khô đã đóng gói lên, xếp nó vào vali của anh, nhờ Đoàn Dự đưa cho Lộ Viễn Bạch.
Khi hành lý này được thu xếp xong thì một buổi chiều đã trôi qua.
Tối đến, Đoàn Dự mới đặt vé máy bay cho ngày mai, anh đặt chuyến bay sớm nhất vào lúc 5 giờ sáng, anh muốn nhìn thấy Lộ Viễn Bạch sớm hơn một chút.
Buổi tối, hai người còn gọi điện thoại một lúc, Lộ Viễn Bạch nói cho Đoàn Dự thông tin liên lạc của trợ lý, phòng trường hợp ngày mai cậu phải quay phim không đến đón được.
Hai người nói chuyện điện thoại rất lâu, không biết có phải vì quá háo hức hẹn ngày mai gặp nhau hay không mà nói chuyện hơn một tiếng đồng hồ cũng không có ý cúp máy.
Cho đến khi có người gõ cửa phòng Lộ Viễn Bạch, cậu nói: "Vợ, có người tìm anh, anh cúp máy trước."
Đoàn Dự nhẹ giọng đáp: “Đi đi.”
Lúc cúp máy, Lộ Viễn Bạch có chút không nỡ, “Vợ à, mặc dù ngày mai chúng ta sẽ gặp nhau, nhưng đêm nay nhất định vẫn phải nhớ anh, vẫn phải mơ về anh nhé.”
Đối mặt với việc làm nũng và ỷ lại của Lộ Viễn Bạch, Đoạn Dự không thể nào từ chối, chỉ cần Lộ Viễn Bạch nói nhiều hoặc yêu cầu anh với giọng điệu như vậy, Đoàn Dự không nghĩ là quá đáng.
“Ừ” Giọng nói trầm thấp của người đàn ông từ đầu bên kia điện thoại, Lộ Viễn Bạch mỉm cười.
"Vợ, anh cũng nhớ em. Đêm cũng sẽ mơ đến em. Ngày mai gặp lại!"
Đoàn Dự: "Ngày mai gặp lại."
Hai người nói xong, Lộ Viễn Bạch vội vàng xỏ dép lê đi ra mở cửa. Ngay lúc đó, dáng vẻ thờ ơ thường ngày khi ở trong đoàn làm phim lại được cậu thể hiện ra bên ngoài.
Mặc dù muốn nói xin lỗi người đối diện vì mở cửa muộn, trong lòng rất có lỗi nhưng cậu vẫn lạnh lùng nói: “Làm sao vậy?”
Sau khi thấy Lộ Viễn Bạch, nhân viên công tác ngạc nhiên một chút, có chút không tin tưởng, liếc mắt nhìn cậu.
Lộ Viễn Bạch rất cao, tuy nhân viên công tác kia đã phải ngửa cổ lên để nói chuyện với cậu, cũng rất kinh ngạc, nhưng nhìn sự lạnh lùng mà cậu tỏa ra, người này vẫn không kìm được nuốt một ngụm nước miếng, sau đó mới nói: “Anh Viễn Bạch, đạo diễn nói toàn bộ người trong đoàn phim xuống dưới để họp.”
Lộ Viễn Bạch nhíu mày.
“Họp?”
Nhân viên gật đầu: “Vâng.”
Lộ Viễn Bạch môi mỏng khẽ mở “Đi ngay?”
Nhân viên: “Vâng.”
Lộ Viễn Bạch quay lại phòng, cầm lấy thẻ phòng, sau đó nói: “Đi thôi. "
Nhân viên nhìn Lục Nguyên Bạch vẻ mặt do dự: “Anh Viễn Bạch.... "
Lộ Viễn Bạch lạnh lùng nhìn người nọ bằng một đôi mắt đào hoa.
"Có gì không..."
Nhìn thấy vẻ mặt của Lộ Viễn Bạch, nhân viên liền im lặng ngậm miệng.
Sau đó đưa Lộ Viễn Bạch đến phòng họp ở tầng dưới.
Vì cảnh quay nhóm vào buổi sáng, đội đạo diễn và nhà sản xuất cũng nhìn thấy rõ sự chênh lệch về thực lưc giữa Thẩm Ngọc Trì và Lộ Viễn Bạch.
Hơn nữa, sự khác biệt giữa khoảng cách này không phải là một chút, hơn nữa, khoảng cách này lại không thể vượt qua trong một khoảng thời gian ngắn.
Sau khi xem lại cảnh quay này, đạo diễn đã im lặng một lúc lâu. Thậm chí, ông còn nghĩ, cảnh quay giữa hai nhân vật chính cần được quay lại.
Vì diễn xuất của Lộ Viễn Bạch quá mạnh, thậm chí cảnh quay của hai diễn viên chính trước đó cũng không thể theo kịp.
Điều này cũng khiến đạo diễn đau đầu, nếu cảnh quay Lộ Viễn Bạch diễn vai Tích Thần đầu tiên thì tốt rồi, ông ta cũng sẽ chọn diễn viên chính với những tiêu chuẩn khắt khe hơn. Vậy sẽ không để xảy ra tình trạng như hôm nay, những cảnh đã quay trước đó đều không đạt yêu cầu.
Tuy nhiên, việc sử dụng diễn viên mới trong phim là điều không thể tránh khỏi, một số diễn viên cũ đã đóng nhiều vai, khán giả đã có định kiến
nên các đạo diễn trên màn ảnh rộng sử dụng diễn viên mới nhiều hơn so với những người làm chương trình truyền hình.
Nhưng bây giờ đạo diễn đột nhiên hối hận, cũng có thể là ấn tượng của Lộ Viễn Bạch của ông ta quá tuyệt vời, khiến ông ta cảm thấy tương lai diễn viên mới nào cũng sẽ giống như Lộ Viễn Bạch.
Nhưng ở trong giới giải trí suy cho cùng không có Lộ Viễn Bạch thứ hai, một câu này đã đánh thức ông về hiện tại trước mắt.
“Hiện tại không phải không có cách nào.” Nhà sản xuất thấy không khí trong phòng họp căng thẳng, Thẩm Ngọc Trì cùng với diễn viên chính khác không dám thở mạnh.
Sau khi nghe xong, trợ lý đạo diễn nhìn nhà sản xuất ”Giải pháp là gì?”
Nhà sản xuất: “Tìm người thay thế Lộ Viễn Bạch."
"Không!"
Đạo diễn Trương và Thẩm Ngọc Trì gần như cùng thốt lên, Thẩm Ngọc Trì hoảng sợ đứng dậy, "Anh không thể thay đổi anh Viễn Bạch."
Nhà sản xuất nghe xong tức giận nói: "Nếu không đổi anh ta thì sao? Các cảnh trước có thể được quay lại không? Cảnh quay trước không có vấn đề gì chỉ có cảnh của Lộ Viễn Bạch là có vấn đề. Tôi có thể làm phim mà không thay đổi anh ta sao?"
Đạo diễn trừng mắt "Lộ Viễn Bạch không có vấn đề gì mà vấn đề không phải ở cậu ấy."
“Anh không hiểu sao? Cho dù không có vấn đề gì với Lộ Viễn Bạch, bộ phim này cũng không thể quay vì anh ta.”
Ngay sau đó chỉ nghe thấy một tiếng “rầm” đạo diễn đấm xuống bàn, “Nếu không làm được phim thì làm lại đi. Lộ Viễn Bạch không thay đổi được! "
"Nhân vật Tích Thần không có ai phù hợp với vai diễn ấy cả ngoại trừ Lộ Viễn Bạch. Cho dù người khác có diễn, chưa chắc gì người đó đã diễn đúng theo yêu cầu của đạo diễn.”
Nhìn một cảnh này, Thẩm Ngọc Trì cảm thấy cực kỳ tội lỗi, nếu vai chính không phải cậu ấy mà là một người khác, chuyện này cũng sẽ không xảy ra.
"Anh không cần tiền và thời gian để quay lại sao? Hiện tại Lộ Viễn Bạch không có nhiều cảnh,chỉ cần xoá đi các cảnh anh ta có mặt... "
" Không! "Lần này biên kịch thật sự không thể ngồi yên. Khi viết xong kịch bản, cô ấy đã nghĩ ngay đến Lộ Viễn Bạch sẽ diên vai phản diện Tích Thần này, không có lý do nào đặc biệt cả, chỉ vì Lộ Viễn Bạch hợp với vai này mà thôi.
Lúc đó, cô ấy thấy đạo diễn chọn Lộ Viễn Bạch thì mới yên tâm. Thế mà, bây giwof bọn họ lại yêu cầu đổi người, điều này là không được, tuyệt tối không được.
“Không đổi, vậy những cảnh quay kia thì phải làm sao?”
“Cảnh quay nào có vấn đề thì quay lại, chỉ là không thể thay đổi Lộ Viễn Bạch.”
Trong lúc phòng họp đang ồn ào thì cửa phòng mở ra.
Lộ Viễn Bạch bước vào.
Lúc Lộ Viễn Bạch bước vào. Phòng họp đang ồn ào lập tức im bặt, ngay cả đạo diễn Trương cũng sửng sốt.
Gương mặt của tất cả mọi người đều không thể tin được: “Tiểu tử này...”
Chỉ thấy Lộ Viễn Bạch khuôn mặt trong trẻo nhưng lạnh lùng, bộ đồ ngủ hình gấu, chân đi dép bông màu trắng đứng ở cửa phòng họp.
Tiểu hùng xuất hiện.ipg.