Hợp Đồng Ly Hôn Trước Khi Tôi Mất Trí Nhớ

Chương 51




Nói chung, lễ khai mạc đều được tổ chức ở Hoành Đi3m, nhưng lần này lấy bối cảnh hoàn toàn chọn phong cảnh bờ biển của huyện nhỏ để ghi hình, hậu kỳ cũng không yêu cầu phải đến Hoành Đi3m quay chụp, để không làm phiền đến người dân xung quanh, cho nên nghi lễ khởi động máy cũng tương đối nhỏ hơn.

Lộ Viễn Bạch ăn mặc chỉnh tề tới trường quay, bởi vì hôm qua mệt nhọc nên hôm nay dưới mắt có hơi xanh đen, trợ lý cố ý đưa cho Lộ Viễn Bạch một cặp kính râm bảo cậu đeo lên, còn may là đang mùa hè, buổi trưa mặt trời chiếu chín mươi độ đến lóa mắt, Lộ Viễn Bạch mang kính râm không có gì không ổn.

Khi Lộ Viễn Bạch tới trường quay, mọi người đã đến gần đông đủ, đạo diễn Trương nhìn thấy Lộ Viễn Bạch thì vẫy tay với cậu.

Vùng quanh lông mày Lộ Viễn Bạch sau kính râm nhảy dựng, trong nháy mắt muốn quay đầu cầu cứu trợ lý, nhưng áp lực cao không cho phép cậu hoảng loạn, gắng gượng chịu đựng ý muốn quay đầu lại xin giúp đỡ, sau đó nuốt nước miếng căng da đầu đi qua chỗ đạo diễn Trương.

"Này, cậu địa vị cao thật đấy, để nhiều người như vậy chờ đợi."

Đạo diễn Trương tiến lên quen thuộc vỗ vỗ sau lưng, Lộ Viễn Bạch lớn lên cao, trên mặt còn mang kính râm không nhìn ra biểu cảm, đứng đó quả thật viết trên người bốn chữ to "Người sống chớ lại gần".

Thật ra Lộ Viễn Bạch không tính là đến muộn, còn nửa tiếng nữa mới đến nghi thức, chẳng qua những người khác đến sớm hơn cậu thôi.

Lộ Viễn Bạch bị hỏi như vậy, trong đầu quả thật hơi hoảng loạn, nhưng trên mặt vẫn ổn định như cũ.

Im lặng một lúc lâu, mới thốt ra một câu từ kẽ răng, "Còn chưa đến thời gian."

Lộ Viễn Bạch 25 tuổi ngoại trừ diễn xuất và tương tác trong công việc, cậu cũng không quá thích giao lưu với người khác nhiều, tích trữ như vàng.

Lộ Viễn Bạch hiện tại vẫn phát huy nguyên vẹn đặc điểm này, nhưng sau khi nói ra lại hơi chột dạ.

Chẳng lẽ....cậu nhớ nhầm thời gian thật?

Ngay khi trong đầu Lộ Viễn Bạch trải qua một trận giao chiến, đang định dò hỏi có phải đã sửa thời gian không thì thấy đạo diễn Trương đối diện đột nhiên bật cười.

Sau đó một bàn tay đập lên lưng Lộ Viễn Bạch, "Cậu nói xem sao cậu chẳng thay đổi gì thế, vẫn nhàm chán như vậy, mãi không nói được một câu, chọc cậu một chút cũng không phản ứng gì."

Lộ Viễn Bạch suýt nữa bị một bàn tay này tiễn đi: "..."

Đạo diễn Trương nói câu vừa rồi không phải cố ý nhằm vào Lộ Viễn Bạch, mà là chỉ muốn trêu chọc đối phương chơi, hai người đã quen biết nhau nhiều năm, nhưng ngoại trừ thời điểm Lộ Viễn Bạch diễn xuất, đạo diễn Trương căn bản chưa bao giờ thấy qua cảm xúc khích động của Lộ Viễn Bạch, vừa rồi ông nói như vậy cũng là muốn trêu đối phương để nhìn xem Lộ Viễn Bạch có cảm thấy hoảng loạn sốt ruột vì những lời này hay không.

Nhưng trên mặt Lộ Viễn Bạch vẫn vững như núi Thái Sơn, không có chút biểu cảm biến hóa nào.

Nếu lúc này tháo kính râm trên mặt Lộ Viễn Bạch ra, đạo diễn Trương sẽ có thể nhìn thấy cảm xúc kinh hoàng, lo sợ trong ánh mắt Lộ Viễn Bạch.

"Tôi nói thằng nhóc này ngày thường một vẻ lạnh lùng, không ngờ lại rất nhiệt tình."

Lời trong miệng đạo diễn Trương rõ ràng là sự việc Lộ Viễn Bạch cứu người trong tai nạn xe cộ lúc trước.

Trên thực tế, trong lòng đạo diễn Trương biết rõ ràng Lộ Viễn Bạch từ đầu tới cuối không phải dáng vẻ như trước mắt, chỉ dựa vào việc lúc trước cậu lặng lẽ cứu trợ hai mẹ con diễn vai quần chúng trong đoàn phim, đạo diễn Trương đã biết Lộ Viễn Bạch là người có tâm tư tinh tế dịu dàng.

Chính mình mắc kẹt trong vũng bùn, nhưng lại không muốn thấy người khác cũng phải trải qua những cực khổ đó giống mình.

Lộ Viễn Bạch nhẹ nhàng đáp lại.

Đạo diễn Trương nghe xong chậc một tiếng, "Thằng nhóc này, khen cậu cậu cũng không thèm đáp lại hai câu."

Lộ Viễn Bạch là như vậy, bất kể là hạ thấp hay khen cậu, cậu vẫn không thèm để ý như nhau.

Lộ Viễn Bạch rất cao lớn, đạo diễn Trương thân chỉ cao 1m7 đứng cùng cậu phải hơi ngửa đầu nhìn lên, "Tình cảm nhiều năm của chúng ta, tôi nói lời này không sợ cậu buồn, lúc cảnh sát chưa điều tra được kết quả tôi đã nghĩ chỉ cần không có kết quả tôi lập tức tin tưởng cậu, nhưng nếu kết quả là cậu thực sự có vấn đề, tôi tuyệt đối sẽ không dùng cậu, giống như trong lòng mỗi người đều có một điểm giới hạn, làm người phải có đạo đức cơ bản, may mà thằng nhóc cậu không làm tôi thất vọng."

Sau đó đạo diễn Trương giống như một người cha nhìn con trai, vỗ vỗ vai Lộ Viễn Bạch: "Thằng nhóc cậu làm tốt lắm!"

Lộ Viễn Bạch ôm cánh tay đứng một bên không nói chuyện, nhưng trong khoảnh khắc hốc mắt có chút chua xót.

Ngay khi đạo diễn Trương một mình nói chuyện phiếm với Lộ Viễn Bạch, Thẩm Trì Ngọc vốn còn đang khách sáo với tiền bối cũng chú ý đến Lộ Viễn Bạch.

Lộ Viễn Bạch hôm nay ăn mặc cực kỳ thoải mái giản dị, nhưng trên mặt mang kính râm nháy mắt sinh ra vài phần bức bách.

Sau khi Thẩm Ngọc Trì nhìn thấy Lộ Viễn Bạch, trước mắt sáng ngời, khách sáo hai câu với tiền bối xong vội vàng đi sang hướng đạo diễn bên kia.

Chỉ là vừa mới đi được vài bước đã bị người đại diện ngăn lại, Thẩm Ngọc Trì trong ngành vẫn là một người mới, lần này được nhận bộ phim của một vị đạo diễn có danh tiếng trong ngành, lại còn được làm diễn viên chính, bất kể là công ty hay người đại diện đều cực kỳ coi trọng.

Dù sao công ty họ hiện tại có mỗi một người khá nổi tiếng là Thẩm Ngọc Trì, có thể nói là tất cả tài nguyên đều đổ vào hạt giống đã sẵn sàng chờ phát triển này.

Để đảm bảo tất cả mọi thứ đều suôn sẻ, người đại diện còn cố ý lên kế hoạch cùng đoàn đội mấy ngày.

Bây giờ thấy thằng nhóc Thẩm Ngọc Trì này còn đang nói chuyện với tiền bối, sau khi thấy Lộ Viễn Bạch lập tức bắt đầu không thấy phương hướng, vội vàng kéo người quay lại.

"Cậu chú ý một chút đi, còn đang nói chuyện cùng các tiền bối trong nghề mà dám không tập trung."

Thẩm Ngọc Trì cũng ý thức được sai lầm của bản thân, hối lỗi gãi gãi đầu nói: "Ngại quá, tôi nhìn thấy anh Viễn Bạch đã quá kích động."

Người đại diện nghe xong cũng nhìn lại hướng Lộ Viễn Bạch, tuy lần trước dưới sân khấu đã nhìn qua vài lần, nhưng kể cả bây giờ Lộ Viễn Bạch ăn mặc vô cùng giản dị, nhưng do khí chất hơn người, trong đám người vẫn đáng chú ý.

"Lần trước không phải từng thấy trong sự kiện rồi sao, thằng nhóc cậu như thế nào không có chút tiến bộ nào thế, Lộ Viễn Bạch là thần tiên gì?"

Nghe lời nói nghi hoặc của người đại diện, Thẩm Ngọc Trì vội không vui nói: "Anh Viễn Bạch sao lại không phải?"

Người đại diện bất đắc sĩ trước chất độc lớn Lộ Viễn Bạch.

Thằng nhóc Thẩm Ngọc Trì này tính tình tốt, nhưng nếu người khác muốn chọc cậu ta tức giận, chỉ cần nói xấu Lộ Viễn Bạch vài câu.

Cuối cùng người đại diện bất lực nói: "Tôi nói là muốn tốt cho cậu, cậu bình tĩnh lại trước đã, vừa rồi giống bộ dạng gì, cũng không sợ mất mặt trước anh Viễn Bạch của cậu."

Thẩm Ngọc Trì nghĩ nghĩ, hình như đúng là vậy thật, sau đó ngoan ngoãn đứng tại chỗ bình tĩnh lại, lúc này mới cất bước lần nữa.

Thẩm Ngọc Trì đầu tiên là khách khí ân cần hỏi han đạo diễn Trương, sau đó lại kiềm chế kích động chào hỏi Lộ Viễn Bạch.

"Anh Viễn Bạch....Em....Em lần trước tham gia sự kiện cùng anh...."

Thẩm Ngọc Trì đối mặt với Lộ Viễn Bạch trong đầu không nhịn được hồi hộp, nói chuyện cũng nói lắp.

Lộ Viễn Bạch mang kính râm quay đầu nhìn cậu ta, sau đó bình thản thốt ra vài chữ, "Tôi nhớ rõ cậu."

Lộ Viễn Bạch cũng nhìn ra người trẻ tuổi trước mắt nhìn đang lo lắng, xuất pháp từ lễ phép nhưng không thể nói quá nhiều từ, suy nghĩ một lát mới khô khốc nói ra bốn chữ tôi nhớ rõ cậu này.

Thẩm Ngọc Trì nghe xong nháy mắt kích động, "Anh Viễn Bạch, anh thật sự nhớ rõ em sao? Em..."

Thẩm Ngọc Trì mới nói được một nửa đã bị đạo diễn Trương đập một cái vào đầu, bàn tay thanh thúy chụp trên đầu, " Tiền đồ! Cậu thấy thằng nhóc này kích động như vậy làm gì, cậu ta là tảng băng không tươi cười với ai, nhìn bộ dạng cô vợ nhỏ của cậu kìa."

Thẩm Ngọc Trì xoa xoa cái đầu bị đánh của mình, nhất thời cũng cảm thấy bản thân quá chủ động, có thể tạo thành bối rối cho Lộ Viễn Bạch, sau đó ngượng ngùng giải thích: "Tôi chính là thấy anh Viễn Bạch nên quá kích động."

"Hừ, thấy thằng nhóc này thì kích động cái gì, nói qua nói lại với cậu cũng không quá mười chữ."

Sau đó đạo diễn Trương kéo Thẩm Ngọc Trì đến cạnh Lộ Viễn Bạch, nói: "Cậu xem đi, cậu ấy chính là diễn viên chính của bộ phim này."

Tuy đạo diễn Trương miệng mồm độc địa, nhưng tâm địa vẫn mềm mại, ngoài miệng nói như vậy, nhưng hành động vẫn cho Thẩm Ngọc Trì cơ hội đến gần thần tượng.

Lộ Viễn Bạch mang kính râm nhìn sang Thẩm Ngọc Trì, bởi vì trên mặt cậu có mang kính râm cho nên Lộ Viễn Bạch không có chút gánh nặng nào, nhưng Thẩm Ngọc Trì không được giống như vậy, cả người đều cứng đờ, sợ để lại ấn tượng không tốt gì với Lộ Viễn Bạch.

Nhưng sau khi Lộ Viễn Bạch nhìn cậu ta cái gì cũng không nói, làm trong đầu Thẩm Ngọc Trì có chút dày vò.

Đạo diễn Trương nhìn Lộ Viễn Bạch, "Thằng nhóc này có tiềm lực, nhưng nếu so sánh với người khác chắc chắn sẽ kém cỏi hơn, giai đoạn này cậu dẫn dắt cậu ta nhiều chút."

Lộ Viễn Bạch: “Cái đó nói sau đi.”

Nghi thức khởi động máy chuẩn bị bắt đầu rồi, làn sóng người dâng hương đầu tiên là đạo diễn và diễn viên chính.

Lộ Viễn Bạch nói lời này xong, lập tức đi đến vị trí tập trung các vai phụ chờ nhân viên công tác gọi làn sóng người thứ hai lên dâng hương.

Thẩm Ngọc Trì nghe xong khó tránh khỏi cô đơn, đứng tại chỗ không còn sức mạnh như vừa rồi.

Đạo diễn Trương: "Cậu xem đi, tôi đã nói tên nhóc này nói chuyện với cậu sẽ không quá mười từ đâu mà, về sau cậu học tập người ta nhiều vào."

Thẩm Ngọc Trì cũng muốn học, nhưng hình như ý tứ trong lời nói vừa rồi của anh Viễn Bạch là sẽ không dạy cậu ta.

Đạo diễn Trương không cần đoán cũng biết được trong lòng cậu nhóc này suy nghĩ cái gì, "Đừng nhìn bề ngoài, tên nhóc Lộ Viễn Bạch này nếu không muốn dạy cậu sẽ từ chối trực tiếp, không để lối thoát."

Thẩm Ngọc trì vừa nghe vội vàng ngẩng đầu lên nhìn đạo diễn Trương.

"Thật sự anh Viễn Bạch không phải không muốn dạy tôi phải không?"

Đạo diễn Trương: "Không thì sao? Thằng nhóc này chính là như thế."

Thật ra Lộ Viễn Bạch không phải không muốn dạy, mà hiện tại cậu cũng là một người mới, ngoại trừ có thể diễn kịch theo bản năng, căn bản chẳng có gì để dạy cho người khác, vừa rồi nói như vậy cũng chỉ do cảm thấy từ chối ngay trước mặt hơi mất lịch sự, nên để lại con đường sống.

Hoàn toàn không biết đạo diễn Trương đã xuyên tạc ý của mình.

Mặc dù bây giờ đoàn phim đang trong trạng thái đóng nhưng vẫn sẽ có camera đến ghi lại những hình ảnh này, đạo diễn và diễn viên dâng hương xong xuống dưới, người quay phim cũng đảm đương vai trò phóng viên hỏi một vài vấn đề gây tò mò, như vậy về sau phát sóng sẽ không nhàm chán.

Nghi thức tiến hành nhanh chóng, Lộ Viễn Bạch vừa dâng hương xong đi từ trên đài xuống đã có người quay phim tới chụp Lộ Viễn Bạch.

Lộ Viễn Bạch đối mặt màn ảnh thật ra không hoảng hốt.

"Tôi có thể gọi là anh Viễn Bạch không?"

Người quay phim thoạt nhìn đã hơn 30 tuổi, kỳ thật trong ngành không có yêu cầu khắt khe đối với thân phận, chỉ là hoang đường gọi anh kêu chị, chẳng sợ đối phương không lớn bằng mình.

Lộ Viễn Bạch nghe xong, nói: "Viễn Bạch."

Người quay phim nghe xong hiểu ngay lập tức, "Được, Viễn Bạch nhiều lần hợp tác với đạo diễn Trương, cậu có muốn nói điều gì không?"

Lộ Viễn Bạch lại bị hỏi đến sửng sốt, đạo diễn và hai diễn viên chính dâng hương xong đã sớm đi xuống dưới, lúc này đang đứng cách đó không xa trò chuyện, nghe được cuộc phỏng vấn của Lộ Viễn Bạch bên này, yên lặng quay đầu nhìn lại.

Ngay sau đó liền nghe Lộ Viễn Bạch giọng nói lạnh nhạt nói: "Là người tốt."

Đạo diễn Trương: "..."

Tích! Thẻ người tốt……

"Vậy anh đã chuẩn bị gì cho bộ phim này nhỉ?"

Lộ Viễn Bạch im lặng một lát, "Đọc kịch bản."

"..."

Sau đó đạo diễn Trương cho hai diễn viên chính bên cạnh một ánh mắt, "Nhìn đi, thằng nhóc này nhàm chán như vậy đấy."

Lễ khởi động máy kết thúc đã đến giữa trưa, đoàn phim bỏ tiền mời mọi người ăn cơm.

Lộ Viễn Bạch móc di động ra kiểm tra thời gian, sau đó gửi một tin nhắn Wechat cho Đoàn Dự.

"Vợ nhớ phải ăn cơm."

Tiểu Hùng đốc thúc.jpg

Không biết do đoàn phim đóng cửa toàn diện che mất tín hiệu, hay là do vị trí, lúc này tín hiệu di động của Lộ Viễn Bạch có hơi không tốt, rõ ràng không nhanh như khi ở khách sạn.

Lộ Viễn Bạch nhìn màn hình di động hiển thị tín hiệu yếu ớt, nhíu mày chốc lát.

Đạo diễn Trương thấy Lộ Viễn Bạch đứng một chỗ mãi không động đậy, tiến lên hỏi: "Thằng nhóc cậu đang làm gì vậy?"

Lộ Viễn Bạch gần như không hề nghĩ ngợi buột miệng thốt ra, "Gửi tin nhắn cho vợ tôi."

Không chỉ Lộ Viễn Bạch đang nói chuyện sửng sốt, đạo diễn Trương nghe xong cũng ngẩn ra, sau đó vô cùng kinh ngạc nói: "Cậu gọi ông chủ như vậy?"

Lộ Viễn Bạch nghe thấy tuy có hơi xấu hổ nhưng vẫn khẽ gật đầu.

Không gọi là vợ thì gọi là gì?

Đạo diễn Trương ánh mắt khâm phục liếc nhìn Lộ Viễn Bạch một cái, nửa năm trước ông ta từng may mắn được nhìn thấy Đoàn Dự trong một tiệc rượu nào đó, khi ấy nghe nói Đoàn Dự cũng trong bữa tiệc, vừa lúc đạo diễn Trương muốn nhìn xem người kết hôn cùng thằng nhóc Lộ Viễn Bạch này là dạng gì, nhưng mà còn chưa gặp gỡ, mới nhìn thoáng qua cách đó không xa, đạo diễn Trương đã cảm thấy Đoàn Dự không bình thường, khí thế và uy nghiêm trên người đối phương không phải người bình thường có thể so sánh được.

Sau đó đạo diễn Trương nhìn Lộ Viễn Bạch từ trên xuống dưới, trước đó ông ta căn bản không tưởng tượng được ông chủ lớn Đoàn Dự ít khi cười nói ở chung với khối băng Lộ Viễn Bạch là dạng tình hình như thế nào, không ngờ xưng hô ngầm của hai người thân mật ngoài ý muốn.

Ông ta cũng coi như khá hiểu biết Lộ Viễn Bạch, những tin tức giải trí trước đây của Đoàn Dự cùng Lộ Viễn Bạch, ông ta có thể nhìn ra là cố ý nhờ người khác chụp, dù sao Lộ Viễn Bạch khi diễn kịch là biểu cảm gì, Lộ Viễn Bạch trên ảnh chụp tin tức giải trí là biểu cảm gì, vừa liếc mắt qua là nhận ra.

Ban đầu đạo diễn Trương cũng cho là hai người kết hôn chớp nhoáng có lẽ là hứng thú nhất thời, không ngờ lại có thể kiên trì qua sáu năm.

Trước kia Trương đạo cho rằng bản thân nhìn chuẩn nên không hỏi, bây giờ xem ra tình cảm của hai người không giống giả, quả thật có chút tò mò, sau đó nhìn sắc mặt của Lộ Viễn Bạch, không nhịn được hỏi: "Cậu và ông chủ lớn kia, tình cảm.....Vẫn luôn khá tốt?"

Đạo diễn Trương hỏi đến đằng sau, ngữ điệu trực tiếp chuyển biến lớn.

Lộ Viễn Bạch nghiêng đầu nhìn đạo diễn, gật gật đầu.

Đạo diễn Trương: "Lúc trước vì sao cậu kết hôn với ông chủ lớn thế? Đột nhiên công khai kết hôn, hai người quen nhau bao lâu?"

Đạo diễn Trương nói ra tất cả những thắc mắc ban đầu của mình.

Khi trước Lộ Viễn Bạch kết hôn không mời ông ta, không chỉ mình ông ta mà cả giới giải trí Lộ Viễn Bạch cũng đều không mời, nghe nói bên Lộ Viễn Bạch chỉ có mặt duy nhất mẹ cậu ta và bạn thuở nhỏ, ngay cả người đại diện cũng không mời.

Mặc dù Lộ Viễn Bạch mất trí nhớ nên bây giờ cũng không biết hai người rốt cuộc là quen nhau bao lâu mới kết hôn, nhưng theo như suy ngẫm của cậu thì thời gian hẳn là không quá ngắn, vì vậy nói: "Quen nhau thời gian khá dài, bởi vì yêu nhau nên kêt hôn."

Đạo diễn Trương nghe xong cân nhắc một lát, cuối cùng không hỏi nhiều nữa.

"Đi thôi, hôm nay đoàn phim mời mọi người ăn cơm."

Bởi vì trong huyện nhỏ không có chỗ nào mở tiệc chiêu đãi xa hoa, cho nên hôm nay nơi đoàn phim mời khách là khách sạn họ đang ở.

Lộ Viễn Bạch trong chốc lát có hơi buồn sầu, nhưng sau khi nghĩ kỹ vẫn nói: "Tôi không đi."

Đạo diễn Trương khó hiểu nhìn cậu, "Sao lại vậy?"

Lộ Viễn Bạch nuốt nước miếng, một phần là xung quanh ngoại trừ đạo diễn và Thẩm Ngọc Trì cậu không quen ai khác, nói nhiều sai nhiều, nếu cậu không diễn tốt có thể bị phát hiện, phần thứ hai là dù cậu có đi ăn cũng không ăn được gì.

Tối hôm qua cậu gọi cơm ở khách sạn cũng rất tự giác gọi một phần salad rau dưa và thịt ức gà.

Nhìn đạo diễn Trương đang khó hiểu trước mạt, Lộ Viễn Bạch mặt không đổi sắc trả lời: "Giảm cân."

Đạo diễn Trương nghe Lộ Viễn Bạch nói vậy lúc này cũng nhớ ra, sau đó vỗ vỗ vai Lộ Viễn Bạch, "Cũng là làm khó cậu."

Ban đầu thể trạng của Lộ Viễn Bạch cực kỳ đạt tiêu chuẩn, kể cả nằm viện trong thời gian dài cũng không nhìn ra có thêm tí thịt thừa nào, nhưng vấn đề là vai diễn lần này là một thiếu niên, dáng người không theo đuổi sự hoàn hảo, mà là cảm giác đơn bạc của thiếu niên thời kỳ chưa trưởng thành.

Đạo diễn Trương: "Vậy cậu về phòng trước đi, đúng rồi, nhớ chuẩn bị ngày mai có cảnh quay của cậu, chỉ đi ngang qua sân khấu nên không quan trọng lắm, tôi dự định quay tốt cảnh của hai người trẻ trước, phân cảnh chính của cậu có lẽ hơn nửa tháng sau mới có thể tiến hành."

Lộ Viễn Bạch nghe xong gật gật đầu, không nói gì, bộ phim này quay như thế nào là đo đạo diễn nói, nhân vật nào quay trước hay quay sau không quan trọng.

Đạo diễn Trương đi rồi, Lộ Viễn Bạch cũng đi theo trợ lý trở về khách sạn.

Trong đầu Lộ Viễn Bạch còn đang ở giai đoạn tình yêu cuồng nhiệt gâng như là vừa vào phòng liền gọi điện thoại cho Đoàn Dự.

Vừa rồi trong nghi thức khởi động máy tín hiệu không tốt, tin nhắn Lộ Viễn Bạch gửi vẫn chưa gửi qua được.

Vừa gọi, điện thoại gần như là kết nối được trong nháy mắt.

"Bà xã!"

m thanh quen thuộc của chàng trai từ một đầu khác truyền đến, Đoàn Dự hầu như đợi cuộc gọi điện thoại mỗi ngày, ngay cả khi đang làm việc cũng thường lấy di động ra xem có cuộc gọi nhỡ nào không, chính mình có bỏ lỡ không.

"Sao vậy?"

Lộ Viễn Bạch nghe giọng nói của Đoàn Dự, "Hôm nay vợ có ăn cơm đúng giờ không đó?"

Đoàn Dự: “Ăn.”

Lộ Viễn Bạch: “Có kén ăn không?”

Đoàn Dự: “Không có.”

Hai người trò chuyện một ít cuộc đối thoại ngày thường ở bên nhau đều nói, bình thường đến không thể bình thường hơn, nhưng Lộ Viễn Bạch lại thích hỏi một cách không chê phiền như vậy, Đoàn Dự cũng không cảm thấy phiền chán, Lộ Viễn Bạch hỏi một câu đáp một câu.

"Bà xã, ngày mai anh đã bắt đầu công việc, cho nên có thể hằng ngày anh gọi điện cho em có hơi không cố định."

Tuy hiện tại Lộ Viễn Bạch không có nhiều suất diễn trong bộ phim lắm, nhưng không ít lần đi ngang qua sân khấu, chỉ sợ dù quay một ánh mắt ngắn ngủi không biết mất bao lâu mới có thể quay xong.

Người bên kia điện thoại xe xong im lặng một lúc, sau đó âm thanh đàn ông trầm thấp truyền đến, "Em có thể gọi lại đây bất cứ lúc nào."

Lộ Viễn Bạch lại có chút khó xử, hiển nhiên là sợ quấy rầy đến Đoàn Dự nghỉ ngơi, Đoàn Dự mỗi ngày làm việc mệt như vậy, đôi khi còn phải xã giao, nếu cậu không phân biệt thời gian gọi điện qua quấy rầy tới công việc hoặc nghỉ ngơi của Đoàn Dự, liền có vẻ không hiểu chuyện cho lắm.

Lộ Viễn Bạch cân nhắc một lát, nói: "Vợ à, nếu không về sau cuối tuần chúng ta hãy gọi điện thoại, lúc bình thường thì gửi tin nhắn wechat."

Lộ Viễn Bạch cảm thấy quyết định này thật sự không tồi, ai ngờ ngay sau đó nghe người đàn ông đáp: "Không được."

Lộ Viễn Bạch kinh ngạc.

Miệng lưỡi Đoàn Dự kiên quyết, dường như không chấp nhận một lời phản đối, "Anh mỗi ngày chờ em."

Hôm qua Lộ Viễn Bạch vừa đi, trong lòng Đoàn Dự liền cảm thấy trống vắng, cảm xúc lạ không biết tên này vẫn là lần đầu tiên Đoàn Dự được trải nghiệm.

Không có miếng bánh dẻo nhỏ Lộ Viễn Bạch này bên người, Đoàn Dự nhất thời có cảm giác tịch mịch không nói lên lời.

Lộ Viễn Bạch không ở nhà nên mỗi ngày cũng không có vang lên cậu yêu thích ỷ lại vợ bên tai, không có bát cơm bị cậu gắp rau xanh. Đến cả cái ôm buổi sáng đi làm và tan tầm về nhà cũng không có nốt.

Đoàn Dự chưa bao giờ biết chính mình sẽ nhung nhớ một người như vậy, đến mức buổi tối trong mơ cũng là thân ảnh của đối phương.

Đoàn Dự đã hoàn toàn quen với sinh hoạt có Lộ Viễn Bạch.

Nhưng Lộ Viễn Bạch vừa xa nhà một ngày, Đoàn Dự đã cảm thấy cực kỳ khó chịu, vậy mà còn phải chờ một tháng nữa mới được gặp đối phương

Mỗi ngày mong chờ nhất là điện thoại và tin nhắn của Lộ Viễn Bạch, bây giờ đối phương lại đề nghị đổi thành chỉ cuối tuần trò chuyện.

Đoàn Dự không nghĩ ngợi ngay lập tức trực tiếp phản đối.

Dù sao ngày ngày anh chờ điện thoại đã hết sức giày vò, tư vị không dễ chịu, nếu đổi thành một tuần là không thể nào tưởng tượng.

"Nhưng vợ à, anh gọi điện thoại quấy rầy công việc của em thì sao?"

Đoàn Dự có tiếng là cuồng công việc, Lộ Viễn Bạch cũng biết điều đó.

"Không sao cả."

Lộ Viễn Bạch nghe xong tuy thấy hơi khó xử nhưng trong lòng vẫn vui sướng nhiều hơn.

Sau đó giọng nói mang theo tia suиɠ sướиɠ hỏi: "Bà xã, em....."

Nói còn hơi hơi có chút thẹn thùng, "Em có phải nhớ anh không?"

Đoàn Dự không chút khó xử, không chút phủ nhận trả lời: "Đúng vậy."

Lộ Viễn Bạch thật sự không ngờ vợ mình sẽ thẳng thắn như vậy, gương mặt trắng nõn lập tức hơi hơi phiếm hồng, trái tim nhảy bịch bịch.

"Anh.....Anh cũng nhớ em."

"Anh biết."

Lộ Viễn Bạch: "Vừa rồi anh mới nói, sao em biết được?"

Đoàn Dự không biết nhớ đến cái gì cười cười: "Anh cũng không phải là không biết em lén vào phòng anh lấy áo sơ mi và gối."

Lộ Viễn Bạch nghe xong hơi kinh ngạc mở to mắt, thật ra trong lòng biết một ngày nào đó Đoàn Dự sẽ nhận ra, nhưng không ngờ phát hiện ra là cậu lấy nhanh như vậy.

Sau đó trong lòng hy vọng còn chút may mắn bắt đầu giảo biện: "Bà xã em nói gì vậy? Anh nghe không hiểu."

Nói xong còn chột da nhéo vạt áo.

"Áo sơ mi và gối đầu không phải em lấy?"

Người hiện tại không ở trước mặt, Lộ Viễn Bạch tuy chột dạ nhưng vẫn trợn tròn mắt nói dối: "Không phải anh, có thể là người khác cầm đi rồi."

Sau khi Lộ Viễn Bạch nói xong, Đoàn Dự hỏi ngược lại, "Là ai?"

Vừa bị hỏi như vậy, trong đầu Lộ Viễn Bạch lập tức nghĩ ngợi, nhưng cảm thấy đổ oan cho người nào của nhà họ Đoàn cũng đều không tốt lắm.

Cuối cùng nói: "Chắc là bị chó mèo gì đó ngậm đi rồi."

Đoàn Dự nghe xong ánh mắt trầm xuống, "Anh vẫn cảm thấy không phải."

Lộ Viễn Bạch chột dạ nuốt nước miếng, "Vậy bà xã nghĩ là ai lấy?"

Ngay sau đó lập tức nghe đối diện truyền đến tiếng cười khẽ trầm thấp từ tính của người đàn ông.

Lông mày Lộ Viễn Bạch nhảy dựng, "Bà xã, em cười cái gì?"

“Không có gì” Đoàn Dự ngón tay thon dài gõ nhẹ mặt bàn, “Chỉ là cảm thấy, hẳn là tên biếи ŧɦái lấy mất."