Lộ Viễn Bạch mặc đồ ngủ gấu bị ngã ngồi bệt trên đất, Đoàn Dự trông thấy vội bước nhanh tới, khom người xuống xem trên người cậu có vết thương nào không.
Gương mặt người đàn ông vô cùng lo lắng, nắm lấy bàn tay đang ôm trán của Lộ Viễn Bạch xuống: "Để anh xem nào."
Lộ Viễn Bạch mím môi nhìn Đoàn Dự, đôi lông mày mang sắc xuân vô tận: "Vợ, có phải chảy máu rồi không?"
Đoàn Dự cau mày nhìn chiếc trán tấy đỏ của Lộ Viễn Bạch: "Không có."
Tuy chỉ hơi đỏ một chút, nhưng người đàn ông nhìn thấy vẫn thẳng thắn nhíu mày, Lộ Viễn Bạch giống như một con búp bê sứ, một chạm liền vỡ.
Rõ ràng chỉ bị đập một cái rất nhẹ, nhưng trong mắt Đoàn Dự y như rằng là một vết thương chí mạng.
"Trên người em còn đau chỗ nào không?"
Lộ Viễn Bạch nhìn người đàn ông, giọng nói nhỏ như muỗi kêu: "Mông em cũng đau."
Đoàn Dự lập tức vươn tay muốn kéo quần ngủ Lộ Viễn Bạch xuống: "Anh xem thử."
Lộ Viễn Bạch đỏ mặt: "Không......không cần đâu."
Nói xong liền giữ tay Đoàn Dự lại, nhưng lúc này người đàn ông vô cùng khẩn trương muốn xem xem rốt cuộc Lộ Viễn Bạch có bị thương không, Lộ Viễn Bạch còn chưa kịp ngăn cản, chiếc quần đã bị lột xuống dưới.
Phía sau chợt lạnh lạnh, mặt Lộ Viễn Bạch nóng lên, muốn che lại nhưng người đàn ông không cho.
Đoàn Dự nhìn xem, phát hiện không có gì bất thường mới yên tâm, nhưng nhìn đi nhìn lại vẫn nuốt nuốt nước miếng.
Hành động dừng lại giữa chừng, Lộ Viễn Bạch xấu hổ đỏ mặt vội vội vàng vàng mặc quần vào.
"Vợ......anh......thật nhiệt tình."
Lộ Viễn Bạch ngượng ngùng gãi gãi tóc, đôi mắt ngây ngô thẹn thùng nhìn Đoàn Dự, miệng có chút cứng ngắc.
Giọng điệu của Lộ Viễn Bạch mang lại cho Đoàn Dự một loại cảm giác vô cùng quen thuộc, ánh mắt Lộ Viễn Bạch ngây ngô, Đoàn Dự nháy mắt nhận ra điều gì đó.
Trước kia bác sĩ từng nói qua với anh, Lộ Viễn Bạch bị mất trí nhớ sẽ để lại di chứng, không biết sau này khi nào tái phát, nhưng thời gian hồi phục sẽ nhanh hơn rất nhiều so với trước đây.
Trong phòng tắm sương nước lượn lờ, lúc này cổ áo Lộ Viễn Bạch mở rộng, làn da trắng nõn phơi ra bên trong làn sương, Đoàn Dự nhìn, hầu kết trượt lên xuống.
Đoàn Dự nhìn thấy ánh mắt của Lộ Viễn Bạch liền biết đối phương hiện tại là ý thức của 18 tuổi.
Tuy rằng suy nghĩ trong lòng người đàn ông đê tiện bẩn thỉu, nhưng do lần trước làm vô cùng tàn nhẫn tại phòng khách nên Lộ Viễn Bạch không cho anh chạm vào cả một tuần nay.
Lộ Viễn Bạch 25 tuổi là một con mèo Ba Tư thông minh lanh lợi, biết cách câu dẫn thế nào cho người khác mềm lòng.
Nói vài câu mềm dịu khiến Đoàn Dự mềm lòng cố kìm nén không động vào cậu.
Nhưng Lộ Viễn Bạch 18 tuổi không như vậy, ánh mắt ngây ngô của Lộ Viễn Bạch lúc này trông giống như một con thỏ ngốc nghếch, trở thành một bữa ăn ngon miệng.
Bởi vì ban nãy Đoàn Dự đã tắm rửa, nên lúc này đang vận một chiếc áo choàng tắm rộng mở, lộ ra cơ ngực và cơ bụng săn chắc cường tráng bên trong.
Đập thẳng vào mắt Lộ Viễn Bạch.
Lộ Viễn Bạch đỏ mặt nói: "Vợ, em......sao em không mặc quần áo tử tế vào."
Đoàn Dự rũ mắt nhìn người: "Không phải em bắt anh mặc thế này sao?"
Lộ Viễn Bạch sửng sốt, có chút khϊếp sợ lắp ba lắp bắp: "Anh......anh bắt em mặc sao?"
Đoàn Dự nhìn người, khóe miệng thoáng hiện lên một tia cười khó phát hiện: "Em còn bắt anh chờ em ở bên ngoài."
Người đàn ông phả hơi nóng vào bên tai, kí©ɧ ŧɧí©ɧ khiến Lộ Viễn Bạch không tự chủ rụt cổ xuống.
Sau đó Đoàn Dự nhẹ nhàng hôn lên chiếc cổ của Lộ Viễn Bạch, Lộ Viễn Bạch dường như bị thiêu đốt đến nơi.
"Anh chờ em ở ngoài."
Nói xong liền bước ra khỏi phòng tắm, tâm trí Lộ Viễn Bạch nói sao thì nói cậu cũng đã là người trưởng thành rồi, tuy rằng bây giờ ký ức dừng ở 18 tuổi nhưng điều nên hiểu cũng đã hiểu.
Vừa rồi Đoàn Dự cố tình hạ thấp giọng nói, dựa vào đối phương, cái câu chính em bắt anh mặc thế này đã thành công khơi dậy sự thỏa mãn đặc biệt của Lộ Viễn Bạch.
Quy tắc thứ 12 của trà xanh, giả vờ như ngôn từ hoặc hành động vô tình tuân theo, sẽ thỏa mãn lòng tự trọng của đối phương đồng thời cũng sẽ khơi dậy thiện cảm và hứng thú của đối phương với mình, hơn nữa còn có thể suông sẻ đưa ra một vài yêu cầu nho nhỏ.
Đoàn Dự đi rồi, Lộ Viễn Bạch đỏ mặt đứng tại chỗ, nhưng tinh thần lại vô cùng phấn chấn.
Vợ muốn cùng cậu làm chuyện xấu hổ!
Thân là đàn ông con trai, lúc này dường như Lộ Viễn Bạch cảm thấy bả vai mình rộng hơn rất nhiều, hóa ra cậu bá đạo như thế, bắt vợ mặc cái gì vợ liền mặc cái đó.
Ngay lúc Lộ Viễn Bạch vẫn còn đang nghĩ ngợi, cửa phòng tắm lần nữa mở ra.
Chỉ thấy người đàn ông khỏa nửa thân trên đến đưa áo ngủ cho cậu: "Để ở đây."
Người đàn ông cúi đầu, đặt áo ngủ lên giá.
Lộ Viễn Bạch nhìn gương mặt đẹp trai ép bức người, vội nói: "Để ở đó là được."
Anh thật sự rất tri kỷ......
Anh thật sự rất hòa nhã......
Đi tắm còn đưa áo ngủ cho cậu.
Hiện tại Lộ Viễn Bạch vô cùng hởi lòng hởi dạ vì bản thân có được một người vợ tốt, ngay cả kiểu dáng áo ngủ thế nào cũng không ngó xem.
Lộ Viễn Bạch nhanh chóng tắm rửa sạch sẽ, tính mặc áo ngủ rồi mạnh mẽ thể hiện ở trước mặt vợ.
Nhưng khi nhìn thấy áo ngủ Lộ Viễn Bạch lại hơi sửng sốt, không biết tại sao áo chỉ có một phần trên, còn phần th@n dưới không có cái gì.
Tuy rằng chất liệu áo khá tốt, nhưng lại nửa che nửa không che, mặc vào cũng giống như không mặc, có thể đem lại cho người ta một loại cảm giác mơ màng.
Hiện tại trong tâm trí và trong mắt Lộ Viễn Bạch chỉ có người vợ ở bên ngoài chờ cậu, nghĩ đến đây Lộ Viễn Bạch lập tức cảm thấy cái mũi nóng lên.
Sau đó nhanh chóng mặc áo ngủ ra ngoài.
Quả nhiên lúc này người đàn ông đang khỏa nửa thân trên ngồi ở trên giường chờ cậu.
Trong lòng Lộ Viễn Bạch bịch bịch vài cái, nhưng thân là đàn ông con trai, phải mạnh mẽ mới đem lại cảm giác an toàn cho vợ được.
Sau đó Lộ Viễn Bạch xỏ dép đến bên giường ngủ, khí thế ôm cái đầu chó của người đàn ông vào trong ngực.
Sau đó nghĩ đến cơ bắp hoang dã của Đoàn Dự bên trong phòng tắm lúc nãy.
Lộ Viễn Bạch làm trò vén nửa cái áo ngủ trước mặt Đoàn Dự, lộ ra cái bụng mềm mại trắng nõn, thầm tính toán phải thể hiện uy vũ trước mặt vợ.
"Vợ, em yên tâm, anh nhất định sẽ nhẹ nhàng với em."
Ánh mắt Đoàn Dự tối sầm nhìn Lộ Viễn Bạch, ánh mắt nguy hiểm đem từng gang từng tấc da trên người của đối phương thu hết vào trong mắt.
Ngay lúc Lộ Viễn Bạch muốn hành động, lập tức bị Đoàn Dự đè ngã xuống trên giường.
Hai mắt Lộ Viễn Bạch trợn tròng, không ngờ đối phương sẽ chủ động như vậy.
"Vợ, không tắt đèn sao?"
Lộ Viễn Bạch đỏ mặt ngồi dậy, Đoàn Dự rũ mắt: "Không tắt, không phải em muốn xem anh sao?"
Lộ Viễn Bạch nghe xong không nói gì, dần phát hiện ra có điều gì đó không đúng.
Nhưng chờ đến khi cậu cảm thấy không đúng thì đã chậm, Lộ Viễn Bạch cắn môi thở hổn hển, tay bám vào vai và cổ của người đàn ông.
"Không......đừng, dừng lại......"
Giọng nói Lộ Viễn Bạch xen lẫn tiếng nức nở, tựa như bị tước lấy hơi thở.
Không giống như trong suy nghĩ của cậu, Lộ Viễn Bạch bị người kiềm chế đang nghĩ ngợi muốn chạy trốn, nhưng lại bị người đàn ông từ phía sau lưng ấn vào, thân mật dán sát vào nhau, Lộ Viễn Bạch nhất thời quên hô hấp, còn phải dựa vào người đàn ông miệng đối miệng để lấy hơi.
Lăn lộn thẳng đến nửa đêm vẫn chưa dừng lại, trên trán lẫn tóc của Lộ Viễn Bạch mồ hôi nhễ nhại.
Đôi chân trắng nõn thon dài bị người đàn ông đặt trên vai, lời nói Lộ Viễn Bạch hết sức mềm yếu, nhưng như thế càng khiến người đàn ông kịch liệt làm tàn nhẫn hơn.
Lộ Viễn Bạch run rẩy ngửa mặt, một trận kí©ɧ ŧɧí©ɧ từ thân lan đến tim.
Ngay sau đó ánh mắt ngây ngô ban đầu của Lộ Viễn Bạch thay đổi, đôi mắt đào hoa đầy cám dỗ cùng với chiếc đùi mạnh mẽ.
Cũng không biết lấy sức lực từ đâu ra, xoay mình trực tiếp đè lên người Đoàn Dự.
Khóe môi người đàn ông xấu xa mỉm cười, mê mẩn nhìn thân trên của người kia.
Lộ Viễn Bạch ngồi trên người đàn ông lên xuống, mũi chân trắng nõn đạp lên vai người đàn ông.
"Đồ vật chết tiệt."