Kình Hân khi nhìn thấy Ngọc Uyên Đình đằng xa trong bữa tiệc thì ngay lập tức bỏ lại Ninh Thừa Sênh ở lại đó, chậm bước lại gần chỗ ông ta.
Khuôn mặt ông ta khi này rất vui, không giống người có nhiều suy tư như cô nghĩ.
Ông ta đang diễn cho cô xem, hay là thật sự do cô nghĩ nhiều?
“Nếu biết trước như thế này, tôi sẽ hợp tác với cậu sớm hơn rồi.
Làm việc với cậu thật sự thu lại không ít lợi nhuận.
Tôi thật sự biết ơn cậu đấy!” Ngọc Uyên Đình hồ hởi nói, trước mặt ông ta là Diệp Dĩnh Dư.
“Ông xứng đáng được những thứ như thế, không cần cảm ơn tôi khi kết quả đó của ông thu lại dựa trên một cuộc trao đổi.”
Anh ta nghiêm túc nói, nhưng lại nở nụ cười khiến người ta vô cùng khó hiểu.
Kình Hân lại gần hơn thì bị anh ta nhìn thấy, Diệp Dĩnh Dư lại có chút ngỡ ngàng, nhưng cũng không quá bất ngờ.
“Tôi đã nghĩ em rất giống, nhưng lại không nghĩ sẽ giống đến thế này.”
Kình Hân không muốn nghe anh ta nói nhiều, đứng trước mặt Ngọc Uyên Đình đã thay đổi thái độ lạnh nhạt nhìn cô, ra lệnh cho ông ta:
“Ông đi theo tôi.”
Ngọc Uyên Đình nhận ra Kình Hân, nhưng ông ta cũng chẳng đặt cô vào trong mắt.
“Kình Hân, cách đây vài năm tôi nhớ cô là một đứa trẻ rất hỗn hào, bây giờ vẫn chưa bỏ cái tính ngạo mạn ấy à? Không thấy tôi đang nói chuyện với quý nhân à?”
Diệp Dĩnh Dư có chút ngượng, nhưng lại nói đỡ cho cô:
“Ông nên hỏi tại sao cô ấy tìm ông mới phải.”
Thấy khuôn mặt yêu chiều không che giấu của Diệp Dĩnh Dư, ông ta tuy có chút bất mãn, nhưng vẫn đồng ý thỏa hiệp.
“Nói đi, cô muốn gì?”
“Tôi phải hỏi ông mới đúng.
Ông đang làm gì? Ở đây cười nham nhở với một tên đần và quên mất con gái của mình à?”
“???”
“Uyên Thư đang ở đâu?” Kình Hân tiến tới chất vấn.
“Nó ở đâu liên quan gì đến cô? Lại muốn cướp nó ra khỏi chúng tôi như chuyện mười năm trước à?”
“Ông không trả lời được chứ gì? Chị ấy không có ở nhà, và một điều nữa, ông cũng không biết chị ấy đang ở đâu đúng không?”
“Đừng có nghĩ thay cho tôi cô gái, Uyên Thư nó đang bị tôi cấm túc trong nhà, ít nhất tôi sẽ không để nó giao du với người như cô.”
“Ông chỉ đang ngụy biện thôi! Ông là một người cha tồi vô tâm trước sự mất tích của con gái mình, còn bây giờ ông đứng phân bua với tôi chi bằng ông gọi chị ấy đến đây cho tôi gặp chị ấy?”
“Này cô bị điếc…”
Không để Ngọc Uyên Đình nói hết, Diệp Dĩnh Dư đã chen lời vào:
“Ông đừng cứng nhắc như thế, nếu cô ấy đã nhất quyết muốn gặp cô con gái của ông thì để cô ấy gặp.
Nếu không ngại thì tôi có thể đưa tài xế của mình giúp ông đem người tới.”
Anh ta đưa ra lời gợi ý, tưởng ông ta sẽ lại từ chối, ai ngờ ông ta lại ngay lập tức đồng ý.
“Cậu đã muốn như thế thì được.
Cứ cho người đem con bé tới đây đi.
Không có người lại nói tôi là kẻ tồi tệ.”
Vậy là theo yêu cầu của Kình Hân, Diệp Dĩnh Dư đã giúp đỡ cho cô có thể gặp mặt Uyên Thư.
Cô không tin Uyên Thư sẽ xuất hiện, nhưng thực sự cô ấy đã xuất hiện như lời bọn họ nói.
“Uyên Thư? Chị sao có thể đến đây? Không phải chị đang bị người ta nhốt lại à?”
Uyên Thư bịt kín mặt bằng khẩu trang, đến cả mắt cũng đeo kính lại cẩn thận.
Nhưng điều kì lạ là chị ta không dám ngẩng đầu nhìn cô, cũng không nói gì cả.
“Người ta mà cô nói là tôi à? Tôi là cha nó lại không được phép quản nó? Làm gì có lý đấy.”
Uyên Thư vẫn không nói gì, nó lại khiến Kình Hân có cảm giác đây không phải Uyên Thư, dù ngoại hình chị ta rất giống.
“Không, đây không phải Uyên Thư.”
Diệp Dĩnh Dư đặt tay lên vai Kình Hân, nói:
“Đừng có đa nghi quá, đây là người em muốn gặp đấy, người của tôi đem cô ấy từ nhà ông ta tới em nói không phải lại thành tôi là kẻ nói dối đấy.”
Kình Hân hất tay anh ta, cộc cằn ra mặt:
“Ai biết anh có ở chung phe với lão ta không, chưa kể anh là người đề nghị anh đem người tới, anh có làm gì, tôi biết được chắc? Nếu chị ấy là Uyên Thư, sao lại phải che che giấu giấu, biểu lộ không đứng đắn như thế? Nói chung là, tôi không tin chị ấy là người kia đâu!”
“Kình Hân, là chị đây.
Xin lỗi vì sự im lặng của chị, do chị đang bệnh nên… không thể sớm gặp mặt em.
Chị gây không ít phiền muộn cho em rồi.” Uyên Thư nói, nhưng ánh mắt vẫn rất run sợ, như đang né tránh ai đó.
“Là chị thật à? Vậy bọn họ.”
“Hiểu nhầm rồi.” Diệp Dĩnh Dư cười trừ, nhìn Uyên Thư, “Phải không?”
Chị ta không trả lời, tay lại bất giác nắm chặt cô.
Kình Hân cảm thấy rất lạ, nhưng không cách nào hiểu nổi.
Chẳng lẽ cô thật sự nghĩ sai rồi?
“Đây không phải gọi là hiểu nhầm, rõ ràng là vu khống.
Cô tính nói thế nào đây, Kình Hân?” Ngọc Uyên Đình mỉa mai.
“Thế nào? Ông định làm gì tôi? Không đúng, ông dám làm gì tôi?”
“Cô!”
Ông ta tức đến nổ phổi, nhưng cũng chẳng làm được gì cô.
Ngọc Uyên Đình vung tay xuống tức tối, đành mặc cô phách lối làm càn.
“Uyên Thư, chúng ta đi thôi.”
“Không.” Uyên Thư nói thầm trong lòng, lời nói rất nhỏ, không ai nghe thấy.
Cô không nghe thấy gì, nên coi như mình không nghe thấy gì, thấy cô im lặng có lẽ là sợ cha mình, Kình Hân liền trấn an:
“Đừng sợ, chúng ta đi, ông ta không dám làm gì chị đâu.”
Kình Hân nhất quyết muốn kéo cô đi, vậy nhưng Uyên Thư đột nhiên kéo phắt tay lại,mất kiên nhẫn nói một câu khiến tất cả mọi người trong bữa tiệc cũng quay lại nhìn bọn họ.
“Chị đã bảo là không! Em phiền chết!”
Kình Hân nghe vậy còn chẳng hiểu chuyện gì, cô cảm thấy hơi bất ngờ vì Uyên Thư lại đột nhiên tức giận.
Sau đó Uyên Thư vùng ra khỏi đám đông chạy thẳng ra ngoài không quan tâm gì đến Kình Hân vẫn đang ngơ ngác nhìn theo.
“Chị ấy…?”
Ngọc Uyên Đình cười khẩy, cảm thấy hả dạ biết bao nhiêu với hành động vừa rồi của con gái mình.
“Thấy chưa? Nó còn chẳng muốn gặp cô kia.”
Cô không nghĩ nhiều được như thế Ngay lập tức có chạy theo, thế nhưng đã hoàn toàn mất dấu Uyên Thư.
Ngay lúc cô định chạy ra khỏi bữa tiệc, bỗng có một tên phục vụ gọi cô lại, thì thầm vào trong tai cô:
“Ở trong phòng 909, có một người tên Kình Linh hẹn gặp cô.”
“Kính Linh?”
Thế là cô thay đổi ý định, ngay lập tức tin lời tên phục vụ chẳng hề quen biết kia mà chạy lên tầng để đến phòng 909.
Bữa tiệc này được tổ chức ở khách sạn, bên dưới là khu tiệc riêng của nhà họ Thịnh, nhưng phía trên vẫn là những căn phòng trống dành cho khách ở lại nghỉ ngơi.
Khu khách sạn này cũng là của nhà họ Thịnh.
Kình Hân không chậm trễ rất nhanh đã tìm thấy được nơi cần tìm, nhưng đến khi cô mở cánh cửa ra, ánh mắt của cô hướng về người đang ở trong phòng lại vô cùng bất ngờ…
…
“Anh ổn không?”
Một anh phục vụ đứng khom người đánh thức Ninh Thương Thần, anh vì có lỡ quá chén nên không biết từ lúc nào đã thiếp đi mất.
“Cảm ơn, tôi vẫn ổn.”
Ninh Thương Thần lấy tay ray trán, anh không ngờ mình lại có thể ngủ ngay sau khi nhìn nhầm thấy một người không thể xuất hiện được.
Anh lắc đầu, tự châm biếm bản thân ảo tưởng, nhưng lời cậu phục vụ kia nói, lại khiến anh không thể tin được.
“Cậu nói gì? Mau nói lại tôi nghe.”
“Anh không nghe rõ hả? Khi nãy có một cô gái tên là Kình Linh hẹn gặp anh, còn nói sẽ chờ anh trên phòng 909, cô ấy nhờ tôi chuyển lời đó cho anh.”
Cậu phục vụ vừa nói dứt lời, Ninh Thương Thần đã ngay lập tức đứng phắt dậy chạy lên tầng.
Cậu phục vụ bê khay đồ đi, va trúng phải Ninh Từ Siêu vừa chứng kiến tất cả hành động của cậu ta, ngay lập tức đứng chặn anh ta lại chất vấn:
“Cậu đã nói thứ gì với bọn họ?”
Cậu ta không định nói gì,chỉ mỉm cười và ngay sau đó có người chạy tới giúp anh ta có cơ hội tẩu thoát.
“Từ Siêu, anh đang làm gì ở đây thế? Thịnh tiểu thư đang tìm anh kìa.” Ninh Thừa Sênh từ đằng xa gọi lại.
“Đợi chút, tôi đang có chuyện cần nói với anh ta.”
Nhưng khi anh ta quay lại, người trước mặt đã biến đi đâu mất.
“Chết tiệt, chắc chắn chuyện này có vấn đề.”
Vậy là lại thêm một người đi tới phòng 909, Ninh Từ Siêu vì lo có chuyện gì xảy ra nên cũng bám theo Ninh Thương Thần để coi chừng..