Năm giờ sáng ngày hôm sau.
Ninh Tín ngủ muộn thức dậy sớm, ông ghé qua phòng của Kình Hân vì Dĩ Linh đã ngủ cùng cô.
Ông hé cửa mở, Dĩ Linh vẫn còn đang ngủ, còn Kình Hân đã đi đâu mất không biết.
Không nghĩ gì nhiều, Ninh Tín nhẹ nhàng khép cánh cửa lại, nhanh chóng chuyển bước chân đến phòng của Ninh Thương Thần.
Do hôm qua ông quên sắp xếp người đến túc trực ở phòng anh nên giờ đây lại cảm thấy có chút lo lắng.
Khi chỉ vừa mở cửa ra, mọi lo âu đều bị xua tan, ông có đôi chút ngỡ ngàng.
Ông thấy Kình Hân đang nằm trong vòng tay của Ninh Thương Thần.
Cảm thấy quá kì lạ, ông tới gần một cách khẽ khàng nhưng vẫn động đến giấc ngủ của Ninh Thương Thần.
Anh tỉnh lại nhìn nhất cử nhất động của ông, Ninh Tín cảm thấy rất bất ngờ vì Ninh Thương Thần tỉnh lại sớm hơn dự kiến của bác sĩ.
Kình Hân đang ngủ trong lòng anh, ông liền nghĩ:
“Là do cô ấy ở cạnh thằng bé nên mới như vậy sao?”
“Ra ngoài đi, em ấy đang ngủ.”
Ninh Tín thấy đống băng dính máu và thuốc khử trùng, nước ấm và những vật dụng liên quan thì ngầm hiểu, người kia đã ở bên cạnh Ninh Thương Thần cả đêm.
Ông nhìn Kình Hân, cảm xúc biết ơn khó tả, xếp lại cái khăn vắt trên tay mình, ông nghe theo ý của Ninh Thương Thần mà đi ra ngoài trước.
Ninh Thương Thần cũng cẩn thận ngồi dậy, đặt cô nhẹ nhàng xuống giường, đắp chăn kĩ cho cô rồi bản thân cũng đi ra ngoài.
“Thương Thần sao cháu lại chạy ra đây rồi? Thương thế của cháu…” Ông lo lắng đi theo anh.
Vậy mà nơi anh tới lại là trước thư phòng.
“Ông chuẩn bị sữa và bánh, đợi Kình Hân tỉnh dậy thì đem tới cho em ấy đi.
Tôi vào trong thư phòng.”
Ninh Tín từng nhìn qua thư phòng một lần, bên trong không phải là sách thì cũng là đống công việc chất đầy trong phòng.
Nghe thấy anh muốn vào thư phòng, ông liền nghĩ rằng anh vào bên trong đó là để làm việc nên khuyên ngăn:
“Không được, cháu lại định bán mạng làm việc đấy à? Lần này bác sĩ đã cảnh báo rồi, nói cháu cần phải nghỉ ngơi điều độ.
Cháu còn cố quá như thế thì sẽ ảnh hưởng đến tuổi thọ đấy!”
“Ông đừng để ai vào.” Anh phớt lờ lời quan tâm của Ninh Tín, quay đầu đi thẳng vào trong.
Không khuyên được anh, ông chỉ có thể tận lực bằng cách lấy thuốc cho anh uống.
Ninh Tín quay qua quay lại một hồi, đem thuốc tới trước mặt anh.
Lúc này Ninh Thương Thần đang xem cái gì đó rất chú tâm, không chú ý tới thuốc và nước đã đặt trước mặt.
Thấy ông có vẻ vui vì nội dung trong cuốn sách, Ninh Tín tò mò hỏi:
“Cháu đang xem cái gì vậy?”
Ông ta ngó đầu vào, anh cũng cho phép ông xem mà không hề che giấu.
Nhìn rồi mới biết anh lại đang xem cuốn album ảnh cũ.
Thì ra Ninh Thương Thần không phải vào trong đây để làm việc.
Anh chớp mắt lật trang, hoàn toàn không để ý đến tiếng thở dài của ông nội.
“Thương Thần, đừng quá bi thương…”
Ninh Thương Thần nhoẻn miệng cười, không chút bi thương gì như lời ông nói, anh nhìn mấy tấm ảnh đó một lúc trầm tư.
Sau đó lại không vui vẻ gì, Ninh Thương Thần lại kể về những chuyện chẳng mấy lạc quan…
“Hôm qua sau khi tôi mất đi nhận thức trong rừng, tôi đã mơ thấy Kình Linh, cô ấy cứ đứng từ xa cười với tôi…”
Dưới ánh mắt thương tâm của anh, những tấm ảnh vẫn dần hiện ra, như một sự nhắc nhở về những người bạn cũ.
“Ý thức của tôi cho biết, có lẽ bản thân đã sắp chết rồi nên mới có thể nhìn thấy cô ấy đứng cười với tôi như thế.
Tôi hình như đã đánh mất phương hướng, thật sự muốn đi tới cầm tay cô ấy rồi đi theo cùng.
Và khi đó tôi biết cái chết đối với tôi giống như một sự giải thoát.”
Anh vẫn tiếp tục lật từng trang một không ngừng, tâm trạng anh một lúc trở nên tồi tệ, Ninh Tín nhìn ra thì không khỏi sốt ruột.
“Tôi đã muốn chết đi cho xong chuyện.
Chỉ là không ngờ… tên khốn đã cứu tôi đó đã thì thầm vào tai tôi rằng sẽ không cho tôi chết, và nói rằng tôi bắt buộc phải sống để bảo vệ cậu ta nữa.”
“Ý của cậu là, cậu chủ Dụ?”
“Ha ha, chắc không phải là kẻ nào khác rồi.”
“…”
Ninh Tín im lặng, tiếp tục nghe Ninh Thương Thần giãi bày.
“Sau đó tôi mơ hồ ý thức được việc bản thân đã được cứu sống, sẽ không chết được nữa.
Nhưng tôi lại không muốn tỉnh lại một chút nào.”
Ninh Thương Thần quay sang nhìn vào ông rồi nhấn mạnh:
“Đó là do tôi lại không muốn tỉnh lại, chứ không phải do tôi bị mất ngủ mà hôn mê đâu.
Những chuyện ông đã nói với bác sĩ tôi vẫn nghe thấy hết.”
Anh đã hôn mê, sự thật là thế, nhưng những chuyện xảy ra quanh anh thì anh đều có thể nghe được, và cảm nhận được nữa.
“Vậy sao…” Ông không hiểu, nếu anh đã không muốn dậy, tại sao lại…
“Kình Hân đã đến tìm tôi, mong tôi tỉnh dậy.
Và cô ấy cũng cho tôi biết một điều, nếu tôi không mau chóng tỉnh lại thì người tiếp theo chết đi sẽ là cô ấy chứ không phải tôi.
Tôi buộc phải tỉnh dậy, nếu không Ninh Thành sẽ giết cô ấy, hoặc ông ta sẽ bỏ qua, nhưng nhất định sẽ không tha cho tên khốn kia.”
Ninh Thương Thần thở dài gấp cuốn album ảnh lại, chuyện quá khứ quá dài không thể kể hết, anh chỉ tóm gọn thành một câu:
“Khi đó tôi chấp nhận rời xa bọn họ để theo Ninh Thành về nhà cũng là vì ông ta đã đem cái chết của bọn họ ra dọa dẫm tôi.
Nếu tôi chết đi thì cả bốn người chúng tôi khi đó sẽ được đoàn tụ dưới suối vàng.
Kình Linh có lẽ không muốn thế, cả tôi cũng vậy.
Cho nên từ đêm qua tôi đã sớm tỉnh thức rồi.”
Nhờ Kình Hân đến nhắc, anh mới có thể nhớ ra trách nhiệm của mình, nếu anh không người phải chịu trách nhiệm cho mọi việc thì cơn hận của Ninh Thành sẽ đổ hết lên người những người mà anh mong muốn bảo vệ, những người mà anh đã nguyện trao đổi sự tự do để cứu lấy bọn họ.
“Ninh Thương Thần, ta có một điều không rõ.
Vậy rốt cuộc Kình Linh có phải do Ninh Thành chính tay giết chết hay không?”
“Nếu thật sự là do ông ta giết thì tốt biết mấy.
Nếu là ông ta giết, chúng tôi cũng sẽ không phải tự trách như thế này…”
Ninh Thành đã thừa nhận giết Kình Linh, nhưng sự thật thì không phải thế.
Những chuyện liên quan đến Thiên Thanh còn quá mơ hồ.
Dĩ Linh là con của Kình Linh, là một sự thật đang được che giấu.
Chuyện năm đó quá sức tưởng tượng.
Cuối cùng, cái chết của Kình Linh vẫn là một ẩn số.
Còn người phải giải đáp cho tất cả những chuyện đó, vẫn còn đang ngủ say….